Thời gian cứ lỡ đãng trượt qua kẽ tay, mà thời gian hạnh phúc lại càng đi nhanh hơn
Đôi khi cuộc sống cũng giống như cổ tích, lo lắng phiền muộn càng rời xa thì hạnh phúc càng rõ ràng.
"Mau đứng lên, hôm nay em còn phải đi làm".
Đêm qua lại là một đêm triền miên, đồng hồ báo thức vang không biết bao nhiêu lần, mà cổ gia hỏa kia vẫn chôn vào cổ nàng ngủ say, Tần Thanh Miểu tứa giận đẩy Cố Úc Diễm, bởi vì bị đánh thức vào buổi sáng mà lại càng thêm buồn bực.
"Ngô...".
Không vừa ý cọ xát lên da thịt bóng loáng vài cái, Cố Úc Diễm bĩu môi ngồi dậy, nâng tay xoa mắt "Miểu Miểu, chị không phải đến công ty sao a...."
"Ân hừ".
Thấy nàng ngồi dậy, Tần Thanh Miểu lập tức nhắm mắt, kéo áo lại tính tiếp tục ngủ, dù sao tối hôm qua tên hỗn đản này không nghe lời, dày vò nàng mệt đến cực hạn.
Nghe thấy câu hỏi của nàng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm mở, chỉ hừ khẽ một tiếng.
"Được rồi....".
Ngồi bên giường, ánh mắt vẫn có chút dại ra, hồi lâu sau, thở dài, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, còn vừa đi vừa lầm bầm ở trong lòng: quả nhiên chính mình làm bà chủ mới là tốt nhất, muốn ngủ đến lúc nào cũng được.
Đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo,bỏ điện thoại vào túi, Cố Úc Diễm nhìn vào cái giường lớn, Tần Thanh Miểu vẫn nghiêng mình không nhúc nhích, hiển nhiên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Cảm thấy hơi áy náy vì mình đêm qua si mê quấn quít lấy nàng, đi đến bên giường, nhìn người đang say ngủ một lát, nhịn không được thoáng mỉm cười, Cố Úc Diễm khom lưng, một cái hôn dừng trên môi Tần Thanh Miểu, "Miểu Miểu, em yêu chịu, sớm bình an".
Đứng thẳng dậy, duỗi lưng một cái, xách túi ra khỏi phòng ngủ, Cố Úc Diễm liền vào phòng bếp làm bữa sáng, không hề biết nữ nhân mà nàng nghĩ đã say ngủ đã mở mắt ra nhìn theo bóng lưng nàng dần khuất khỏi cửa phòng ngủ rồi mới nhắm mắt lại, khóe môi cong lên dị thường ngọt ngào.
"Lại phát ngốc cái gì đấy!".
Làm xong công chuyện, đang suy nghĩ thử tiếp theo nên làm gì, đầu bỗng nhiên bị đánh một cái, Cố Úc Diễm không cần ngẩng đầu cũng biết ai là người đập hồ sơ lên đầu mình, bất đắc dĩ, "Tổ trưởng, tế bào não không thể tái tạo được".
"Hắc".
Hiển nhiên không thèm để ý đến lời phản kháng của Cố Úc Diễm, mặt Thương Mặc cong lên, "Tôi thấy tâm tình của của em gần đây rất tốt".
"Hắc hắc".
Không biết vì sao, luôn có cảm gác vị lãnh đạo lúc thì nghiêm túc, lúc thì ngả ngớn, lúc thì có vẻ thật thần bí có vẻ luôn biết có chuyện gì đang xảy ra, Cố Úc Diễm trừng mắt nhìn, cũng không thể không biết xấu hổ nói thêm điều gì, chỉ gãi đầu cười ngây ngô.
Lắc đầu, nhìn bộ dạng ngu ngốc của nàng, Thương Mặc nhún vai, trở về vị trí của mình, ngồi xuống, tầm mắt rơi vào chiếc nhẫn trên tay mình, ánh mắt nhu xuống, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nếu Cố Úc Diễm thấy được, nhất định sẽ rất ngạc nhiên.
Qua một hồi lâu, "Đinh" một tiếng, thanh âm nhắc tin nhắn truyền đến từ máy tính, Thương Mặc lấy lại tinh thần, mở cửa sổ tin nhắn, ngay sau đó, cười cười càng trở nên xán lạn.
"Giờ làm việc không được ngẩn người, nếu không tôi sẽ trừ tiền lương của em".
"Vợ, không cần a!!!"
"Thương tiểu đản, không được gọi tôi như vậy trong giờ làm việc!".
"Nhưng chị cũng gọi em là tiểu đản a..."
"Em có ý kiến?".
"Không...!Kiên quyết quán triệt tư tưởng mỗi ngày, mệnh lệnh của khoa trưởng đại nhân là tuyệt đối!"
"Ngoan"
"Hắc hắc...."
Không biết Thương Mặc ở sau lưng nàng, đang tán tỉnh với nữ nhân lạnh lẽo trong trẻo trên máy tính, trước mắt không có việc gì.
Cố Úc Diễm một tay chống cằm, mắt nhìn thẳng máy tính, nghĩ đến việc lúc này Tần Thanh Miểu có còn ngủ hay không, nhếch miệng cười cười, cầm điện thoại di động bên cạnh, gửi cho Tần Thanh Miểu một tin nhắn, "Miểu Miểu, chi rời giường chưa?"
Tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu, điện thoại đặt trên bàn liền rung lên, hai trong mắt Cố Úc Diễm liền nhanh chóng nhìn di động, mở ra, thấy tin nhắn vẻn vẹn bốn chữ, cười thật lớn.
"Chăm chỉ làm việc".
Tuy nói Miểu Miểu nhà nàng ngày càng nhàn hạ, một tuần lễ ngoài thứ bảy chủ nhật, thường xuyên có thêm một hai ngày nghỉ ở nhà, không phải đến công ty, nhưng đối vơi công chuyện vẫn vô cùng cẩn thận chặt chẽ.
Vừa cười vừa cất điện thoại, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Cố Úc Diễm không suy nghĩ miên man nữa, lấy hồ sơ bên cạnh ra xem.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, vừa bước ra khỏi viện kiểm sát, liền thấy được chiếc Porche trắng cách đó không xa, Cố Úc Diễm chạy chậm qua, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ, thấy được khuôn mặt bình tĩnh ở trên ghế tài xế kia,trưng ra một nụ cười tươi, "Miểu Miểu, tại sao lại đến đây a?"
"Ăn ở ngoài, tiết kiệm thời gian".
vẫn lạnh lùng như cũ, ngữ khí không nghe ra chút cảm xúc gì, Tần Thanh Miểu giơ giơ cằm, ý bảo Cố Úc Diễm mang đai an toàn vào, khởi động xe, không để ý đến ánh mắt nóng rực của Cố Úc Diễm.
Cuộc sống hạnh phúc, yêu đương ngọt ngào, nữ nhân kia thì vẫn tiếp tục ngạo kiều.
Cố Úc Diễm mặc niệm trong lòng, dựa vào cửa kính xe, quay đầu, nhìn nữ nhân đang nghiêm túc lái xe, bất tri bất giác thất thần, ngay cả xe dừng lại cũng không biết.
"Đồ ngốc".
Nhẹ giọng mắng một câu, nâng tay gõ đầu nàng, dĩ nhiên Tần Thanh Miểu đã quen nàng như thế, trực tiếp đưa tay thay nàng cởi đai an toàn, thuận tiện định giúp nàng mở cửa xe luôn, bất ngờ bị hôn lên.
Tay nhẹ nhàng khoát lên vai Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu không có đẩy nàng ra, cũng không có vẻ gì hờn giận, nhằm mắt lại hùa theo nụ hôn sâu đầu tiên của ngày hôm nay, làm cho lòng người nào đó hãm sâu trong ngọt ngào, không thoát ra được.
Đợi đến khi hai người xuống xe, bước vào nhà hàng, đã là chuyện của mấy phút đồng hồ sau.
"Chiều nay tan tầm tôi đón em" Gắp thức ăn đặt vào bát Cố Úc Diễm, biểu tình đã sớm khôi phục lại như bình thường, Tần Thanh Miểu thản nhiên nói, "Cậu nói buổi tối đến chỗ cậu ăn cơm".
"Nga, hảo".
Cố Úc Diễm gật đầu, cũng gắp đồ ăn đặt vào bát Tần Thanh Miểu
"Ân".
Kỳ thật sau cuộc họp cổ đông của Tần thị, Cố Úc Diễm cũng đã đến chỗ Vu Tấn Lâm mấy lần, ăn cơm và nói chuyện phiếm cùng hai vợ chồng kia, bất quá đại đa số thời điểm, nàng luôn ngồi bên cạnh Tần Thanh Miểu, nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng kia rồi cười ngây ngô, mà vợ Vu Tấn Lâm cũng ôn nhu cười, nhìn chồng của bà.
Đương nhiên, việc đi thăm người nhà, cũng không phải hoàn toàn thành công.
"Hỗn đản, không biết nhường người lớn gì cả".
Vu Tấn Lâm là một quân nhân, thân hình cũng giống như trong tưởng tượng của Cố Úc Diễm, ranh mãnh, đường nhìn cũng thẳng tắp soái khí.
Nhưng khuôn mặt trắng nõn thư sinh làm cho nàng thấy có chút kì lạ.
Giờ phút này, khuôn mặt trắng nõn tức giận dựng râu trừng mắt, làm cho người phụ nữ đang ngồi bên cạnh nhìn chồng và Cố Úc Diễm chơi cờ cười khẽ.
"Cậu...".
Cố Úc Diễm bất đắc dĩ, mắt thấy còn pháo của Vu Tấn Lâm sắp bị mình làm thịt được cầm lên, nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Miểu cầu cứu, nhận lại chỉ một trận buồn cười.
"Ta cho con cơ hội hiếu kính".
nhướng mày với đứa trẻ đối diện mình, Vu Tấn Lâm không có một chút gì tự ý thức mình là tưởng bối, thẳng lưng, "Con nghĩ rằng ta dễ dàng chấp nhận chuyện của con và Thanh Miểu sao? Nếu muốn ta không phản đối, tốt nhất nên lấy lòng ta!".
Âm thầm hít hai tiếng, biết Tần Thanh Miểu tuyệt đối sẽ không cứu mình, Cố Úc Diễm có chút ai oán quệt miệng với Tần Thanh Miểu, thấy ý cười nhợt nhạt trên môi nàng, tâm tình cũng bay lên.
Kì thật chỉ cần Tần Thanh Miểu nở nụ cười, vô luận nàng bị ức hiếp như thế nào, cũng không thành vấn đề.
Chơi tiếp hai ván cờ với Vu Tấn Lâm xấu tính, chờ đến khi ăn xong cơm chiều thì tần Thanh Miểu và mợ không biết cùng lên lâu làm cái gì, phòng khách chỉ còn lại nàng và Vu Tấn Lâm, Cố Úc Diễm nhìn bàn cờ vẫn còn bày ở bên cạnh, hết hồn một trận, sợ bị gọi chơi tiếp ván nữa.
"Tần Mộ có làm phiền con nữa không?".
rót chén trà, cũng không có ý định chậm rãi thưởng thức, mà trực tiếp rót vào miệng, giống như đang uống rượu, sau đó nhăn mi lại, Vu Tấn Lâm chép chép miệng, vốn tính hỏi một câu, nhưng lại cảm thán, "Rượu vẫn ngon hơn, Tiểu Nhu thiệt là, không cho ta uống một chút".
Cố Úc Diễm nhất thời có chút buồn cười, bất quá sợ bị trả thù, nén nụ cười, lắc lắc đầu, "Không có".
"Ân".
gật gật đầu, tay nhẹ nhàng vuốt mấy sợi râu lưa thưa, Vu Tấn Lâm nghĩ nghĩ, "Tần Thanh Dật cũng không còn liên lạc với Thanh Miểu?"
"Không có".
vừa nhắc đến chuyện này, Cố Úc Diễm liền nhẹ nhàng nhăn mi lại.
Nếu như cuộc sống bây giờ còn có gì làm nàng không hài lòng, đó chính là việc Tần Thanh Dật bỏ đi, hơn nữa còn không có bất kì liên hệ nào với Tần Thanh Miểu.
Tuy rằng Tần Thanh Miểu vẫn hờ hững tự nhiên giống như trước đây, nhưng nàng biết rõ, nàng ấy nhất định nhớ Tần Thanh Dật.
Mối quan hệ giữa hai anh em không phải luôn rất tốt sao?
Hiển nhiên Vu Tấn Lâm cũng biết cảm tình giữa cháu gái với tên con riêng kia không tệ, nghe thấy Cố Úc Diễm như vậy, cũng nhăn mi mi theo, hồi lâu sau thì thở dài, "Chính ta đã nhìn lầm tên oắt con đó".
Cố Úc Diễm nâng chén trà lên, uống một ngụm, nước trà có chút đắng trượt xuống cổ họng, lưu lại vị ngọt, nhưng vẫn không làm nàng thoải mái hơn.
Tựa hồ tất cả mọi người đều nhìn lầm Tần Thanh Dật...!
"Ta sẽ phải người điều tra thử".
Đặt chén trà xuống, Vu Tấn Lâm lại thở dài, "Tần Mộ lão tiểu tử kia thật sự là cức chó, có thể sinh ra Thanh Miểu nhà chúng ta là một đứa trẻ ưu tú như thế, cư nhiên còn tiếp tục làm ra một tên Tần Thanh Dật".
Liếc mắt, đối với việc ông cậu thô lỗ này tiếp tục tự kỉ, Cố Úc Diễm hoàn toàn không thể phản bác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...