Trong Tòa án uy nghiêm, tất cả mọi người đều chờ phán quyết của chánh án phiên tòa, Cố Úc Diễm và Thương Mặc ngồi ở vị trí của nhân viên của nhân viên công tố, tầm mắt nhịn không được hướng xuống hàng ghế dự thính, bởi vì ở đó có người mà nàng để ý nhất.
Mấy hôm trước khi mở phiên tòa, lúc hỏi Tần Thanh Miểu, nàng không chần chờ một chút nào, lắc đầu bảo không tới, nói rằng đối với nàng đó cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, huống chi đây không phải là lần đầu tiên Cố Úc Diễm dự tòa, đến Tòa, căn bản là một chuyện vô nghĩa.
Nhưng có trời mới biết, hôm qua sau khi biết Tần Mộ cũng tới, Tần Thanh Miểu trầm mặc một hồi lâu, thở dài, sau đó nói với nàng là muốn tới.
Lúc tòa án ra phán quyết, sau đó chánh án đập búa xuống bàn, Cố Úc Diễm liền chạy lại chỗ Tần Thanh Miểu, Thương Mặc cũng không ngăn cản.
Thấy Cố Úc Diễm chạy lại, Tần Thanh Miểu cũng hướng về phía nàng vài bước, nhưng cố tình dư quang nơi đáy mắt liếc về phía Tần Mộ đang hướng Vệ Ngữ Dân đang bị cảnh sát áp giải, không khỏi nhăn mi, xoay người đi qua bên đó. Cố Úc Diễm thấy thế, giật mình, bước nhanh hơn đến bên cạnh Tần Thanh Miểu.
"Vì cái gì?'. Cố Úc Diễm thấy được trên đầu Tần Mộ đã nhiều tóc bạc hơn, đứng bên người Tần Thanh Miểu, nghe ông ấy dùng thanh âm có chút mệt mỏi hỏi, không khỏi trừng mắt thật lớn, lén lút nhìn biểu tình của Tần Thanh Miểu.
"Tần Mộ, tôi không hề coi ông là người anh em". thần thái của Vệ Ngữ Dân có vẻ suy sụp hơn so với lúc bị Cố Úc Diễm thẩm vấn, nhưng giờ phút này đứng trước mặt Tần Mộ, vẫn cố gắng lấy lại tình thần," Từ cái ngày ông cướp mất Uyển Nhứ, thì ông chính là kẻ thù của tôi".
Chớp chớp mắt, chợt nghe được một đoạn tình tiết cẩu huyết, Cố Úc Diễm lại liếc trộm Tần Thanh Miểu một cái, quả nhiên thấy nàng nhíu mày càng chặt.
"Ông....". Tần Mộ không ngờ tới người mà mình xem như anh em tốt lại nghĩ như vậy, lăng lăng nhìn ông ta một lát, rốt cục như hiểu ra nhiều điều, "Nhiều năm như vậy, ông luôn giấu giếm, thật sự làm khó ông rồi".
"A....". Khinh thường cười cười, do sự thúc giục của cảnh sát, buộc ông ta phải bước tiếp, lúc Vệ Ngữ Dân đi qua qua mặt Tần Mộ, ngữ khí lại càng trở nên khinh miệt, "Nói đi cũng phải nói lại, sau bao nhiêu chuyện, không phải ông cũng dễ dàng cùng với người phụ nữ khác sao? Ông cho rằng Uyển Như không biết chuyện này sao? Không biết trước khi lâm chung, bà ấy hận ông đến mức nào"
Thân mình run lên, hai mắt có chút đục ngầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Vệ Ngữ Dân, Tần Mộ đứng ở đó, thân hình có chút thấp xuống.
"Ông sai rồi". nữ nhân luôn trầm mặc giờ phút này lại mở miệng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn người đan ông đã đi được vài bước, khóe môi cong lên, có chút trào phúng, "Trước khi lâm chung, mẹ đã nói cho tôi, cho đến bây giờ bà ấy cũng chưa từng hận cha tôi, bảo tôi cũng không được hận ông ấy"
Cước bộ chững lại, không để ý đến sự ngăn cản của cảnh sát, biểu tình của Vệ Ngữ Dân lập tức trở nên dữ tợn, hướng về phía Tần Thanh Miểu, nhưng mới vọt hai bước thì dừng lại, trưng ra nụ cười cực kì khinh thường, "Cô cho là lời nói dối ấy có tác dụng sao?"
Hai gã cảnh sát nhanh chóng giải Vệ Ngữ Dân đi, Thương Mặc vẫn đứng cách đó không xa, đi tới, thấp giọng nói gì đó với hai người, hai người mới đứng ở bên cạnh Vệ Ngữ Dân, phòng bị nhìn ông ta, chờ mọi người nói xong.
"Ông cố ý tiết lộ ca ca tôi là con ruột, chỉ là muốn ông ngoại, cậu tôi ghét cha, cũng để tôi ghét ông ông ấy.... ông cho rằng nếu tình trạng đó xảy ra, ông ngoại sẽ tức giận đến phát bệnh, cậu tôi thì tức cha tôi đến phát cáu, còn tôi là một đứa con gái, có thể chẳng thể chẳng có phản ứng gì?". khó có khi nàng nàng nhiều lời như vậy, khóe miệng Tần Thanh Miểu nghoéo lên, trong mắt không có một chút ý cười, "Tại sao tôi lại không phản ứng? Đơn giản, vì tôi đã biết chuyện này từ sớm".
"Cô....". Vệ Ngữ Dân không đoán được nàng sẽ nói thế, mang còng tay chỉ chỉ Tần Thanh Miểu, nói không ra lời.
"Năm đó ông mua chuộc Cố Úc Sâm, chỉ muốn lấy máu của tôi và ca ca đem đi xét nghiệm, nếu như tôi không biết chuyện này, hay là nghi ngờ, ông nghĩ rằng tôi sẽ liều mạng triệt tiêu bản báo cáo kia để tránh bị lọt ra ngoài sao?". Tần Thanh Miểu nhìn thẳng vào ông ta, gằn từng tiếng, "Bất quá, trước khi mẹ lâm chung, đã nói với tôi".
Vẻ mặt suy sụp của Tần Mộ giờ phút này chỉ có kinh ngạc nhìn người phụ nữ này, thẳng đến khi nghe được nàng nói câu đó thì mới phục hồi tinh thần, xúc động thở dài.
"Biết vì sao từ trước đến nay tôi luôn đề phòng hai cha con ông không?". giơ giơ mi, tất nhiên không có ý định cho Vệ Ngữ Dân một chút thể diện nào, Tần Thanh Miểu lãnh đạm nói, "Trước khi lâm chung, mẹ đã nói với tôi chuyện này, còn nói tôi phải đề phòng ông, nói tâm nhãn của ông nhỏ, nhưng dã tâm lớn, không đủ quyết đoán, một ngày Tần thị còn có ông, chỉ sợ sẽ gặp hiểm họa về sau.... nhưng không ngờ....a...."
Nói xong, quét mắt liếc qua người cha đang lẫn lộn trăm ngàn cảm xúc, Tần Thanh Miểu cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp kéo tay Cố Úc Diễm, xoay người hướng ra cửa tòa án, bỏ qua vẻ mặt phát điên của Vệ Ngữ Dân.
"Miểu... Miểu Miểu....". bị kéo một đường ra khỏi tòa, Cố Úc Diễm có chút lo lắng, "Chúng ta không đợi cha chị sao?"
"Không đợi". bĩnh tình nói, có chút nhìn không ra đây là người vừa đối diện với Vệ Ngữ Dân, đi đến bên xe thì chợt dừng lại, Tần Thanh Miểu chợt nhăn mi, "Có phải em vẫn chưa tan tầm không?"
"A...". nghe nàng nhắc chuyện, Cố Úc Diễm lập tức phục hồi tinh thần, gãi gãi đầu, đang định lấy di động gọi cho Thương Mặc, thì một chiếc xe của viện kiểm sát chợt chạy đến bên cạnh nàng, dừng lại, Thương Mặc thò đầu ra từ cửa kính, "Tiểu Cố, tan tâm được rồi, tạm biệt"
"A? Tổ trưởng...". ngẩn ngơ, đang muốn nói gì đó với Thương Mặc, thì Thương Mặc đã trực tiếp rụt đầu vào xe, rồi chiếc xe nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Ách.... Miểu Miểu, em tan tầm rồi". ngốc nghếch quay đầu nhìn Tần Thanh Miểu, bộ dáng chính nghĩa khí khái của kiểm sát trưởng không hề có, Cố Úc Diễm giữ chặt tay nàng, "Chúng ta về nhà sao?"
"Ân". nhẹ giọng lên tiếng, Tần Thanh Miểu mở cửa xe, đang muốn đi vào, lại bị Cố ÚC Diễm kéo lại, không khỏi quay đầu nhìn nàng, trong mắt lộ ra nghi hoặc.
"Em lại xe, chị nghị ngơi". cười cười, nắm tay nàng bước qua phía đối diện, mở cửa xe, đến khi thấy nàng ngồi vào thì mới chạy về ghế tài xế, cài dây an toàn, khởi động xe, rồi giúp người kia cài dây an toàn luôn, "Chúng ta về nhà".
"A...". lúc này mới thật sự nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu, làm cho lòng người kia ngứa một trận, Tần Thanh Miểu nhìn nàng vài giây, rồi giơ giơ cằm, "Chuyên tâm lái xe, không được nhìn lung tung".
"Hắc hắc, hảo".
Vệ Ngữ Dân bị kết án ba mươi năm tù, mà con ông ta Vệ Minh Khiêm, bị kết an hai mươi năm tù. Tuy là nam nhân trẻ tuổi, bị phán ít hơn, nhưng Cố Úc Diễm cảm thấy được, ngay cả lúc bị thẩm vấn, cũng sợ đến mức tè ra quần, phỏng chừng sẽ không dễ dàng trải qua hai mươi năm này.
Nghĩ đến đó, thì không còn lo lắng đến mấy lời cay độc lúc trước của Vệ Ngữ Dân nữa
"Đúng rồi, Miểu Miểu, lão già kia đâu?'. vài ngày sau, sau khi ở viện kiểm sát sửa sang lại đống hồ sơ, chợt nhớ lại một số sự tình, trưa hôm đó về nhà, Cố Úc Diễm tò mò, "Chính là ông nội Vệ Minh Khiêm, lúc ông ngoại chị mất, còn nói cái gì để Vệ Minh Khiêm cùng quì với chị lên cái kia".
"Tại sao lại nhớ đến ông ta?'. thế lực suy nhất của Vệ gia cũng đã bị tiêu diệt, hiện giờ Tần thị được Tần Thanh Miểu quản lí như một khối thống nhất, mà sau đó Tần Mộ giống như đã thoái chí nản lòng, cũng chuyển cổ phần của mình cho Tần Thanh Miểu, hiện giờ Tần Thanh Miểu chính là cổ đông lớn nhất của Tần thị, không ai có thể đe dọa địa vị của nàng.
"Chỉ là bỗng nhiên nhớ đến thôi". nghĩ đến lão già mặt dày kia, có chút tức giận, bất quá biết rằng Vệ Ngữ Dân và Vệ Minh Khiêm đều ở tù, cảm thấy lão già ấy cũng có chút đáng tương, có thể không được người thân chăm sóc cho đến khi lâm chung, Cố Úc Diễm cũng tính toán quá sâu xa.
"Tôi đã thủ hạ lưu tình, cho nên ông ta cũng không thể tiếp tục làm gì khác". lật tờ báo trong tay, Tần Thanh Miểu tùy ý xem, một tay khác nâng tay vuốt vuốt sợi tóc, "Tiểu Diễm, cuối tuần này em không tăng ca đúng không?"
"Không a". Đáp không do dự, Cố Úc Diễm cầm điều khiển từ xa tùy ý chuyển kênh, mắt thấy giờ ngủ trưa đã sắp đến, đang định kéo Tần Thanh Miểu vào phòng ngủ, lại nghe nữ nhân kia thản nhiên nói, "Vậy chiều thứ bảy chúng ta đi thử áo cưới đi".
Quay ngoắt đầu lại, biểu cảm vô cùng kinh ngạc, Cố Úc Diễm há to miệng, hơn nửa ngày vẫn chưa khép lại.
"Tại sao lại không nói gì?". Đặt tờ báo xuống, vừa nhìn đã thấy bộ dáng cả kinh cười toe toét của nàng, Tần Thanh Miểu lập tức cười ra tiếng, "Há miệng to như vậy làm gì, cẩn thận ruồi bọ bay vào".
"Miểu Miểu.... thử áo cưới?". Khép miệng lại, rồi lại mở lần nữa, ánh mắt sáng quắt nhìn Tần Thanh Miểu, cả người Cố Úc Diễm trực tiếp dán lên người Tần Thanh Miểu, "Hai... Hai chúng ta chụp sao?".
Nheo mắt lại, Tần Thanh Miểu đưa tay khơi cằm Cố Úc Diễm, "Em còn muốn chụp cùng ai sao? Mục Hề Liên?".
"Không... Không phải...". Ngồi trên ghế salo dài, do một loạt hành động nãy giờ làm mình gần nhích lại, nằm dưới thân Tần Thanh Miểu, không biết tại sao nhớ lại lần đầu tiên tới nơi này, Tần Thanh Miểu cũng khơi cằm mình giống như thế này, còn cắn nát môi mình, Cố Úc Diễm chăm chú nhìn dung nhan gần trong gang tấc, sau một lúc lâu, cười toe toét.
"Đồ ngốc". tức giận gõ đầu nàng, Tần Thanh Miểu ngồi thẳng dậy, đứng lên tính trở về phòng ngủ, đột nhiên bị Cố Úc diễm kéo tay, đặt nàng lên ghé salon, hai tay ôm nàng thật chặc, trên mặt trưng ra nụ cười gian trá, ánh mắt có chút xấu xa, "Miểu Miểu, muốn cắn em không?".
"Em....". Là người hiểu rõ nàng nhất, làm sao mà không biết mấy lời này biểu thị cho cái gì, trắng mắt liếc nàng một cái, muốn mắng nàng một cái, nhưng cũng nhớ lại một màn ở chung của hai người trước kia, cũng buồn cười, đưa tay bóp mũi nàng, "Ngốc chết em".
"Miểu Miểu...". Trực tiếp hôn một cái lên môi nàng, Cố Úc Diễm mò di động ở bên cạnh, mở khóa, quơ quơ trước mặt Tần Thanh Miểu, "Chị xem đi, hình nền di động là chị đó nha".
Khuôn mặt thoáng ửng hồng, Tần Thanh Miểu nhìn ảnh mình trên di động của người nào đó, không biết là bị chụp lén lúc nào, trực tiếp cắn đôi môi đang chơi đùa khóe môi của mình, than một tiếng, "Chỉ biết vờ ngớ ngẩn".
"Em có thể nghĩ đến những chuyện lãng mạn nhất, nhưng vẫn luôn vờ ngớ ngẩn với chị".
"Không tiền đồ".
"Em có thể nghĩ đến những chuyện lãng mạn nhất, nhưng vẫn luôn không tiền đồ với chị"
"...."
"Ôi chao, Miểu Miểu, chớ đi a..."
"Nha... Em làm gì vậy, buổi chiều còn phải đi làm...."
"Chị là chủ tịch, có thể trốn việc mà".
Em là kiểm sát trưởng, em..."
"Em có thể xin phép!".
"Ngô... Ân... Cố Úc..."
"Gì cơ?"
"Diễm... Ân... Đừng...."
"Hắc hắc...."
Ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua, chiếu vào chiếc thảm trên sàn, hai chú mèo một lớn một nhỏ, một trắng một đen dựa sát vào nhau, quì rạp trên mặt đất, hai cặp mắt màu lam nhìn chằm hằm hai cơ thể đang gần xích lại gần nhau trên ghế salon, đồng loạt kêu "Meo meo", rồi như tập mãi thành quen, dựa vào nhau, nhắm mắt ngủ say
--------Hoàn-------
Lời của editor: cuối cùng cũng kết thúc, mình không ngờ truyện kéo dài tới hơn hai năm. Do sợ có xu hướng tới năm thứ 3 nên mấy ngày nay mình edit cấp tốc luôn.
Đây là truyện đầu tay nên bao nhiêu lỗi tập trung vào nó hết, mấy bữa trước đọc lại mấy chương đầu mà mình thấy kinh khủng cực kì. Nhưng đến lúc thực sự edit chương cuối, tự nhiên có cảm giác kì kì, giống như sắp chia tay cái gì ấy, buồn buồn, trong khi ngay chương 129, mình còn quằn quại nghĩ sao mà nhiều chữ thế. Nhưng dù sao cũng xong rồi, cảm ơn các bạn đã không trách mình hay ngừng thiệt là lâu, hi hi.
Tạm biệt các bạn, hẹn gặp lại trong chương trình kì sau!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...