Thuỳ Dữ Đồng Tiếu

Nệm chăn lẫn lộn, sa trướng buông rũ. Ánh mặt trời đã len lỏi vào tận bên trong, xuyên thấu qua làn khói trầm hương, in dấu lên mặt đất.

Trước bàn ngồi một người, ánh nắng thản nhiên chiếu lên người, càng toát lên vẻ nho nhã ôn hoà như ngọc.

Y cúi đầu, như đang viết cái gì, thi thoảng lại ngước nhìn người đang lặng yên ngủ trên giường.

Người nọ kê cao gối đầu, mái tóc dài đen mượt như mây buông rũ xuống phủ trên giường. Mi mắt say sưa không hề lay động, lại có vẻ nhu thuận khác thường, bên môi đường cong duyên dáng khẽ nhếch, như tiểu miêu ăn uống no đủ thoả mãn bình yên tiến vào mộng đẹp.

Ngẩng nhìn kia khuôn mặt diễm lệ lại có chút ngông cuồng, Liễu Tử Thừa trên mặt nóng lên, không khỏi nhớ tới sự tình hoang đường đêm qua…

Y thật sự không ngờ Phượng Vô Tuyết thế nhưng ở giây phút cúi cùng lại buông tha cho y, ngược lại… còn để cho chính mình… cũng không biết có bị thương không? Đã lớn như vậy rồi, làm việc gì đều giống tiểu hài tử, bốc đồng đã muốn liền làm.

Ngồi vào thấp biên, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt say ngủ kia, có vài phần trẻ con ngày thường không biểu hiện, môi hơi mở ra, biểu hiện tự nhiên nhưng cố tình nhìn lại thấy phong tình vạn chủng, hết sức mê người.

Ai, quả thật là yêu tinh, Liễu Tử Thừa mỉm cười, trong lòng không khỏi vui vẻ.

Thanh Lam…

Nhẹ nhàng vạch ra áo ngủ bằng gấm, quả nhiên giữa hai chân tuyết trắng có vài tia đỏ sậm…

Đầu mày nhẽ nhíu, mang theo vài phần đau xót khẽ chạm lên da thịt bóng loáng, không ngờ làm người nọ thức giấc, hắn phượng mâu khẽ mở lẩm bẩm nói: “Sư huynh… sao dậy sớm như vậy a…”


Liễu Tử Thừa tao nhã cười, “Ân, ta giúp ngươi bắt mạch, ngươi ngủ thêm chút nữa đi.”

Vừa mới nói mấy câu, Phượng Vô Tuyết đã thanh tỉnh lại, “Ta không sao… Ngươi thế nào, nha đầu kia nói ngươi thân thể cấp hư, hãy khai cho mình nhiều dược hảo hảo bổ dưỡng đi.”

“…Đã làm tốt lắm.” Liễu Tử Thừa ngón tay chỉ phương thuốc trên bàn.

“Hảo, ta gọi người tới, mau chút uống vào, sư huynh, ngươi phải nhanh chóng khoẻ lại, bệnh gì cũng không thể có, ta không cho phép.”

“Ân.” Liễu Tử Thừa gật đầu.

Tôi tớ tiến vào lấy dơn thuốc ra ngoài, Liễu Tử Thừa lo lắng, bước đến thấp giọng phân phó vài câu, lúc này mới đóng cửa lại.

“Sư huynh, cái gì mà trong uống ngoài thoa, ngươi làm sao còn bị thương thế bên ngoài?” Phượng Vô Tuyết kỳ quái hỏi han, hai tay rất nhanh đem đai lưng y cởi bỏ, cẩn thận quan sát thân thể gầy yếu của Liễu Tử Thừa.

Di, không có miệng vết thương nào, nhưng Liễu Tử Thừa tựa hồ đã tắm rửa qua, cả người tản ra thuỷ khí thơm ngát.

Phượng Vô Tuyết cọ cọ đầu, dùng sức ngửi ngửi, ngô, hảo thơm… Da thịt mát lạnh mang theo thản nhiên mùi hương, thực câu nhân a…

“Ngươi… Thanh Lam… ngươi làm cái gì?” Sáng sớm thân thể đã bị ôm vào lòng tuỳ ý vuốt ve, Liễu Tử Thừa bất giác cảm thấy nóng lên.


“Ngô… nghiệm thương…” Lâu sau, Phượng Vô Tuyết mới mở miệng giải thích, nhưng khẩu khí hoàn toàn là một bộ làm nũng, tựa hồ tuyệt nhiên không để ý bản thân so với người khác cao lớn hơn.

Liễu Tử Thừa khó xử đem tay đặt lên vai hắn, không biết có nên đẩy hắn ra không… Trong chốc lát, đột nhiên một trận tê dại, nguyên lai đã bị hôn đến phần eo mẫn cảm, hai chân không khỏi mềm nhũn, đã muốn nửa nằm nửa ngồi lên giường, cổ trắng nõn ngửa ra, hơi thở có chút dồn dập, miễn cưỡng tập trung thần trí, đứt quãng mở miệng “Cái kia… không phải… không… a… cho ta… a… Thanh Lam… Đó là… cho ngươi dùng… Ngươi đừng… ân a…”

Phượng Vô Tuyết nghe thanh âm y mềm nhẹ cố gắng tự chủ rên rỉ, đã sớm tâm thần nhộn nhạo. hắn cho tới bây giờ chưa từng bạc đãi người của mình, huống chi…

Tuy rằng tối hôm qua mang theo vài phần không đành lòng làm cho y, cũng nghĩ rằng chỉ có như vậy, người ôn nhu này mới hoàn toàn đứng bên cạnh mình, mà phía Kinh thành kia…

Phượng Vô Tuyết mắt phượng sắt bén lại quyến rũ hơi nheo lại, chỉ có đem Liễu Tử Thừa làm thành người của hắn, mới có thể chặt đứt hoàn toàn ý nghĩ xằng bậy của người ở Kinh thành kia.

“Sư huynh, vĩnh viễn đều cùng ta được chứ, tựa như bây giờ được chứ, không bao giờ nữa… ly khai…”

Ngữ khí ngọt ngào ôn tồn, nhiệt tình hôn lên từng chỗ mẫn cảm trên người Liễu Tử Thừa, đắc ý cảm nhận người dưới thân nhịn không được run rẩy, da thịt trắng nõn thấm lạnh cũng dần chuyển lửa nóng, phủ lên một tầng hồng nhạt mê người.

Phượng Vô Tuyết nhẹ giọng cười, thanh âm như châu ngọc va chạm, hết sức dễ nghe, Liễu Tử Thừa hoảng hốt một chút, bỗng nhiên cảm thấy dục vọng đang ngẩng đầu của mình thế nhưng bị người hàm ở trong miệng, lại hữu lực phun ra nuốt vào, thân mình đại chấn, một tiếng khinh suyễn từ yết hầu phát ra.

Thân thể theo bản năng vặn vẹo, muốn từ nơi nào đó thoát ra, nhưng sao có thể… Liễu Tử Thừa mặt đỏ bừng bừng, cái địa phương kia, hắn thế nhưng dùng miệng liếm lộng.

“Không nên cử động…” Phượng Vô Tuyết giờ phút này dục hoả đốt người, liền hận không thể đem Liễu Tử Thừa một ngụm nuốt vào, ai cũng không thể ngăn chặn ý muốn của hắn. Dễ dàng chế trụ Liễu Tử Thừa vặn vẹo thân thể, hung hăng hàm lấy dục vọng của y, dùng đầu lưỡi linh hoạt bá đạo chuyển động. Hoàn toàn không để ý Liễu Tử Thừa mỏng manh phản kháng cùng thân thể liên tiếp run rẩy, ngay tại nháy mắt y sắp sửa phát tiết, đột nhiên lui miệng ra đổi lấy tay chế trụ ngăn chặn nơi đó.


Liễu Tử Thừa đã muốn vô lực không thể tái phản kháng, hai mắt nhắm nghiền, bị Phượng Vô Tuyết vô tình kích thích, gương mặt thanh tú chốc lát ửng đỏ, chốc lát lại chuyển vi tái nhợt, tiếng rên rỉ đứt quãng, giống như tuỳ thời có thể ngất xỉu đi.

Trong mơ hồ nghe được giọng Phượng Vô Tuyết truyền đến, “Sư huynh… ta vào,” Sau đó hai chân vô lực bị nâng lên mở ra, hạ thân tối tư mật địa phương nhất thời bại lộ trong không khí, Liễu Tử Thừa nhận thấy tư thế này, trên mặt ửng đỏ sâu thêm vài tầng, nhưng lại không có khí lực mở miệng, toàn thân sức lực đã tập trung ở nửa người dưới, đối cái khác y hoàn toàn bất lực.

Cổ gian truyền đến cảm giác mát lạnh, không biết Phượng Vô Tuyết dùng cái gì, địa phương tư mật chậm rãi bị khai thác, cái loại lấp đầy này rất kỳ quái, đau đớn cũng không có cảm thấy, ngược lại theo ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve, một cỗ nhiệt khí từ sâu thẳm bên trong truyền đến, làm cho nhân muốn phát điên.

“… A… Thanh Lam… Đây là… ân a… cái gì?”

Vất vả thở dốc đem lời nói hết, chính là thanh âm không còn tao nhã thanh nhuận, mà mang theo vài phần dồn nén khóc âm, âm cuối run rẩy, phá lệ quyến rũ liêu nhân.

Phượng Vô Tuyết tiến nhập ba ngón tay, chậm rãi khuyếch trương bí huyệt của y, “Là cho ngươi thoải mái, sư huynh, ngươi sẽ thích, đúng không?”

Liễu Tử Thừa giật mình, theo động tác ngón tay hắn, phát ra rên rỉ như cực độ khoái hoạt lại thống khổ, “Thanh Lam… Thanh Lam… a…”

Liễu Tử Thừa đã muốn hoàn toàn mất đi tự chủ, khoé mắt thanh tú vô thức chảy xuống nước mắt trong suốt, bộ dáng vô thố lại đáng thương.

Nhìn đến y cái dạng này, Phượng Vô Tuyết rốt cuộc không thể tiếp tục nhẫn nại, bắt lấy thắt lưng tinh tế của y, dưới thân phát lực một cái, dùng sức đem dục vọng thật sâu tiến nhập vào trong cơ thể Liễu Tử Thừa.

“Sư huynh, ta yêu ngươi…”

Cùng với dưới thân thoát ra rên rỉ câu hồn, Phượng Vô Tuyết nhanh hơn trừu động.

Mỗi một hạ đều mang theo chính mình tình yêu mãnh liệt sâu thẳm nhất, bỗng nhiên hắn cả người chấn động, người căng lên, cảm giác thoả mãn giống như điện lưu tê dại chảy qua thân thể, một cỗ nóng rực từ trong cơ thể phun trào, đồng thời nắm chặt lấy tay Liễu Tử Thừa, chỉ nghe Liễu Tử Thừa mang theo khóc âm “A___” một tiếng, hai người đồng thời đạt đến cao trào.


Như vậy mãnh liệt cao trào hắn chưa từng trải qua, nguyên lai đây là lưỡng tình tương duyệt, cộng hiệu cùng phi…

Sư huynh…

Liếm liếm khoé miệng, Phượng Vô Tuyết vẫn chưa hết ý cười, khoé mắt toát ra mị khí đủ làm điên đảo chúng sinh, hắn thong thả rời khỏi cơ thể Liễu Tử Thừa, vừa định mở miệng trêu đùa vài câu, lại phát hiện người dưới thân đã hai mắt nhắm nghiền hôn mê bất tỉnh.

Thon dài cổ khẽ nghiêng, trên mặt ướt một mảnh, đều là nước mắt khi tình cảm dâng trào, đỏ ửng dần đạm đi, lộ ra tái nhợt của người bệnh.

Cảm thấy vô cùng thương tiếc, ôn nhu đưa y ôm lấy, thân thể gầy yếu vô tri vô giác mềm tựa vào lòng mình, kia phân cảm giác là thần kỳ ấm áp yên tâm.

Thật tốt…

Tử Thừa, sau này liền để ta chiếu cố ngươi đi.

Nếu ngươi còn nghĩ tới Vương gia kia… sẽ tựa như hôm nay, đem ngươi làm đến ngất xỉu mới thôi.

Phượng Vô Tuyết tuyệt mỹ trên mặt lộ ra mỉm cười tự tin, như mặt trời mới mọc quang huy, ấm áp lại sáng ngời.

Chúng ta đã trải qua nhiều gian khổ như vậy, lại thiếu chút nữa từ bỏ nhau, may mà hiện tại rốt cuộc cùng một chỗ, cho nên nhất định phải hạnh phúc trải qua hết đời này!

Tử Thừa, tin tưởng ta!

~*Chính văn hoàn*~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui