Liễu Tử Thừa kinh hãi vội vàng thân thủ tiếp được, thấy Phượng Vô Tuyết hai mắt khép hờ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, huyết đỏ tươi từng khẩu từng khẩu không ngừng trào ra.
“Thanh Lam,Thanh Lam?” Liễu Tử Thừa dù tinh thông y lý nhưng vẫn không khỏi kinh hoàng, liền lập tức bắt mạch.
Kia mạch tượng lúc nhanh lúc chậm, khi cứng khi mềm, cực kỳ hung hiểm. Liễu Tử Thừa nhíu mi âm thầm lo âu, liền nghe trên bờ Tôn Đức Phúc ngửa mặt lên trời cười to nói: “Phượng tiên sinh hẳn là gần đây quá sức mệt nhọc, bỉ trang thật ra có chút dược đặc hiệu, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ.”
Lời này vừa ra, Liễu Tử Thừa trong lòng nghi ngờ liền giải, không nghĩ tên tiểu nhân ti tiện này gan lớn đến vậy, giận tím mặt quát: “Ngươi làm cái gì?”
“Đâu có?” Tôn Đức Phúc ha ha cười, không hề che dấu vẻ mặt đắc ý, “Thỉnh các vị công tử quay đầu, đem vật kia trả lại cho ta, chúng ta chậm rãi nói chuyện.”
“Làm càn!” Triệu Thư An rốt cuộc kềm chế hết nổi đứng dậy, hai mắt sáng quắc nhìn lên bờ, lạnh lùng cười nói: “Hôm nay ngươi dám ra thủ đoạn này, ngày sau thỉnh tự cầu nhiều phúc đi.”
Hắn cúi người chăm chú nhìn Phượng Vô Tuyết, trong lòng xuất ra một bình sứ tinh xảo, đối Liễu Tử Thừa nói: “Tử Thừa, bổn vương trên người có dược hoàn ngự ban, cho Phượng tiên sinh uống trước tính sau.”
Lại quay đầu, thúc giục Trúc nhi mau một chút, chính mình cũng vươn tay lấy một tấm ván gỗ ra sức quạt nước.
Hiện tại tình hình thập phần rõ ràng, nếu bọn họ có thể đào thoát ra ngoài thì may ra còn có đường sống sót. Nếu là quay lại lên bờ, chẳng những Phượng Vô Tuyết không xong mà bọn họ bốn người hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Tên lạc vẫn bay vùn vụt lại đây, nhưng vì thuyền nhỏ ngày càng ly bờ xa hơn, nên phần lớn rơi vào lòng sông, chỉ có một số vẫn vun vút bắn vào thân thuyền.
Trong mũi tên này có chứa bông thuốc nổ, cắm vào thân thuyền liền bắt đầu bốc cháy. Trúc nhi bước qua lại dùng hết sức nhổ đầu mũi tên, Triệu Thư An thì cởi ngoại bào nhúng nước đem ngọn lửa dập tắt.
Trúc nhi đang định tiếp túc hết sức chống thuyền, “Vút_______” một tiếng, một mũi tên lạc lại ràn rạt phóng tới, thẳng đến trước mặt Triệu Thư An, Trúc nhi kinh hãi liền phi thân che chở, đầu mũi tên vô tình cắm phập vào lưng hắn, đâm thủng ngực xuyên qua, bông thuốc nổ bốc cháy thiêu đốt da thịt xung quanh, sáng chói mắt mà hung hăng đâm qua! “Đương” một tiếng, Trúc nhi yếu đuối ngã trên mặt đất, cây sào rời tay rơi đi.
“Trúc nhi!” Triệu Thư An ngẩn ra, vừa kinh hoàng vừa đau lòng thất thanh kêu lên.
“Trúc nhi______!” Liễu Tử Thừa xưa nay cảm tình thâm trầm, giờ phút này hốc mắt cũng đỏ lên.
Y dò xét mạch của Phượng Vô Tuyết, dược đan trong cung quả thật hữu hiệu, ăn vào chốc lát mặc dù không rõ ràng nhưng mạch tượng cảm giác kiên cường dẻo dai không ít. Liền thoáng buông tâm, cẩn thận đem Phượng Vô Tuyết đặt trong khoang thuyền, xoay người đi ra ngoài.
Triệu Thư An trên người đã dính đầy máu, Trúc nhi hấp hối nằm trong lòng ngực của hắn. Đôi mắt to đen ngày xưa linh hoạt thần thái dần dần tiêu tán, chỉ còn một mảnh đen kịt, hơi thở mong manh đứt quãng suy yếu, Liễu Tử Thừa trong lòng nghẹn ngào không kềm được, thanh âm thấp nhẹ nói: “Ta đi chống thuyền, thỉnh gia cùng hắn nói đôi lời.”
Nghĩ đến trong khoang thuyền Phượng Vô Tuyết nội thân trúng kỳ độc, bên này Trúc nhi xả thân cứu chủ, Liễu Tử Thừa trong lòng từng đợt bi phẫn tuôn trào, đè nặng làm y không thở nổi, đành phải đem tràn ngập phẫn nộ phát tác trên mỗi đợt chống mạnh xuống chèo thuyền.
Thuyền nhỏ trên mặt sông nhanh lướt, Liễu Tử Thừa nghe Triệu Thư An ôn nhu nói: “Trúc nhi, ngươi có tâm nguyện gì không? Trong nhà còn ai không?”
Trúc nhi cực kỳ suy yếu nói: “Hồi bẩm gia…………nô tài không thể………….làm việc tốt………….thỉnh gia thứ………..thứ tội………..”
“Ngươi mười mấy năm qua ngày đêm làm bạn cùng bổn vương, cho tới bây giờ đều tận tâm hết sức, tại sao lại tự trách? Trong nhà cha nương ngươi không cần lo lắng, bổn vương sẽ an bài tốt……….”
“Đa tạ………..đa tạ ân điển của gia………..Đáng tiếc Trúc nhi không thể bồi gia……….cả đời………..” Trúc nhi nhẹ nhàng thở ra, thanh âm dần dần thấp đi, mấy lời cuối cùng cũng cực kỳ mơ hồ, đã không còn biết gì nữa.
Liễu Tử Thừa trong lòng đau đớn, cắn nhanh môi yên lặng chống chèo.
Thật lâu qua đi, trên mặt sông yên tĩnh mới truyền đến thanh âm sâu kín của Triệu Thư An, hết sức thê lương, “Tử Thừa, Trúc nhi đi rồi.”
Liễu Tử Thừa thở dài một tiếng, hốc mắt đột nhiên nóng lên, “……….Thỉnh Vương gia nén bi thương.”
Triệu Thư An đặt Trúc nhi nằm ngay ngắn lại, rồi đứng bên cạnh Liễu Tử Thừa. Lúc này thuyền nhỏ đã rời xa tiểu đảo, bốn phía đều là một mảnh mênh mông, lạnh băng sóng nước trong gió nhấp nhô, đem thuyền nhỏ tả lay hữu động.
Thỉnh thoảng có chút vụn nhỏ bọt nước bắn lên, cùng với gió sông lạnh đến thấu xương, Triệu Thư An không khỏi đánh cái rùng mình, đè lại tay Liễu Tử Thừa đang chống thuyền, “Tử Thừa, ta thay cho, ngươi đi xem Phượng tiên sinh đi.”
Liễu Tử Thừa trong lòng cũng đang lo lắng, Phượng Vô Tuyết vừa trúng độc lại nhìn thấy Trúc nhi chết thảm, y bi phẫn chịu không nổi, âm thầm quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải đem Phượng Vô Tuyết chữa khỏi. Y nghe Triệu Thư An nói vậy, cũng không chối từ liền yên lặng cúi người hành lễ, lui vào khoang thuyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...