Phượng Vô Tuyết ngủ đến quên trời đất, mấy ngày liền bôn ba mưa gió hơn nữa lại thêm chút rượu, làm hắn vừa thả lỏng đã ngủ say, ngay cả Trúc nhi đến thỉnh cũng không hay biết.
“…………Ta đi cũng được, để cho Thanh Lam nghỉ ngơi đi.” Liễu Tử Thừa hơi vuốt cằm nhẹ giọng nói, lúc cùng Trúc nhi ra khỏi phòng còn cẩn thận đóng chặt cửa.
Trúc nhi mở to hai mắt tò mò nhanh như chớp nhìn thấy nhất cử nhất động của y, hơi mang theo chút cảm thán nói: “Liễu tiên sinh, sư huynh đệ các người tình cảm thật tốt a, không giống Vương gia nhà ta, cho tới bây giờ huynh đệ cũng chưa từng nhiệt tình mà ở chung….”
Liễu Tử Thừa sửa sang lại quần áo có chút nhăn, tư thái nhàn nhiên bước về phía trước. Y xưa nay mộc mạc nhưng rất nặng lễ nghi, cho tới bây giờ bên ngoài luôn sạch sẽ chỉnh chu, chưa bao giờ có nửa điểm tuỳ ý thái độ.
Lời Trúc nhi nói kia làm mặt y hơi hơi giãn ra, trong mắt loé lên tao nhã ý cười: “Trúc nhi, Vương gia có ngươi như một tri kỷ trung tâm tuỳ tùng cũng giống như vậy thôi, Thiên gia cốt nhục xưa nay đã thế. Nhưng những lời này đó, về sau không thể tuỳ ý nói với người ngoài, hiểu không?”
“Ân,” Trúc nhi dùng sức gật mạnh đầu, hắn tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng trực giác nói rắng Liễu Tử Thừa không hề ác ý nên liền ngoan ngoãn gật đầu.
Trong lòng âm thầm vì Liễu Tử Thừa mà lộ ra mạt cười khâm phục, Liễu tiên sinh này mới nhìn tướng mạo đã xuất chúng, ở chung lâu lại càng phát hiện y phẩm chất thanh tao nho nhã khác người, tựa như nước trong hồ sâu thanh u say lòng người, luôn không tự giác mà thân cận y.
Triệu Thư An toạ trước bàn trong sương phòng, tay thanh tú nâng đầu, nhìn đến Liễu Tử Thừa cũng tuỳ ý chỉ chỗ ngồi liền như trước phiền muộn khoá mày trầm tư.
Liễu Tử Thừa cũng không mở miệng, chậm rãi ngồi bên cạnh Triệu Thư An, lẳng lặng nhìn hắn.
Y phi thường có thể lý giải tâm tình tiểu Vương gia lúc này, thế giới bên ngoài cùng suy nghĩ tưởng tượng của mình trước này hoàn toàn bất đồng, trong thời gian ngắn khó có thể chấp nhận cũng là chuyện thường.
Bởi vậy, y nguyện ý kiên nhẫn chờ, bất kể bao lâu.
Sau một lúc lâu, hoa đèn trên bàn đột ngột cháy rực một cái khiến Triệu Thư An hoàn hồn lại, quay đầu nhìn chằm chằm Liễu Tử Thừa, trầm thanh nói: “Liễu tiên sinh, việc tra thuế lần này ngươi xem nên bắt đầu ra tay từ chỗ nào?”
Ánh sáng ngọn nến soi rõ khuôn mặt đoan chính, trên nét tuấn tú vương lại như sâu như cạn âm ảnh, phiếm ra nhè nhẹ che lấp sát ý.
Liễu Tử Thừa trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng: “Vương gia, việc này trọng đại không thể hành động thiếu suy nghĩ, xin cho Tử Thừa cùng Thanh Lam thương nghị sau sẽ tái để Vương gia định đoạt.”
“…..Chẳng lẽ một ngày các ngươi chưa đưa ra kết luận thì chúng ta vẫn tiếp tục chờ đợi, thản nhiên để cho thế lực tội ác tiếp tục lộng hành sao?”
Đối vẻ mặt Triệu Thư An rõ ràng hờn giận, Liễu Tử Thừa lập tức đứng lên hạ thấp người nói: “Tỉnh Vương gia yên tâm, sáng mai chắc chắn sẽ có biện pháp.”
Triệu Thư An ngẩng đầu nhìn Liễu Tử Thừa, ánh nến rực lên chiếu sáng khuôn mặt y trắng nõn, mơ hồ lại mang theo một chút ưu thương mất mác. Liễu Tử Thừa phát hiện ánh mắt Triệu Thư An liền cung kính vái chào, không nói thêm gì nữa.
Không biết vì sao, đối bộ dáng ưu thương của y, Triệu Thư An trong lòng vừa động, theo trực giác mở miệng nói: “Vậy được rồi, đừng nói chuyện quá khuya, sáng sớm ngày mai ta chờ quyết định của các ngươi.”
※※z※※y※※z※※z※※
Phượng Vô Tuyết dẫn theo cảm giác say, nặng nề ngủ, sắc trời vi lượng mới dần dần hồi tỉnh.
Bên ngoài đã có chút ánh sáng mông lung nhợt nhạt, xa xa truyền đến vài tiếng chim thanh thuý, không khí loãng của buổi sớm theo cửa sổ không đóng tràn vào, tựa hồ còn mang theo thoang thoảng hương hoa ướt át.
Hắn duỗi dài thắt lưng, hít mấy hơi không khí sáng sớm thơm ngát, cảm thấy tinh thần sảng khoái cực kỳ, mệt mỏi tích tụ mấy ngày dường như tiêu biến hết.
Một đôi mắt phượng tinh thần tràn trề nhìn xung quanh, lại thấy Liễu Tử Thừa tay chống cằm trên bàn ngủ gật, hắn nhíu mày liền để chân trần vội bước qua.
Liễu Tử Thừa đêm qua từ chỗ Triệu Thư An trở về trong lòng cảm thấy có chút mất mát, nhưng y cũng lý giải được Triệu Thư An là tâm tình nóng lòng muốn việc thành, gặp Phượng Vô Tuyết ngủ như chết cũng không nguyện ý quấy rầy, một mình suy nghĩ suốt từ nửa đêm đến hừng đông, thập phần chống đỡ không nổi mới mông lung chợp mắt.
Phượng Vô Tuyết thấy y mày nhíu chặt, dưới mắt hiện lên một quầng thâm, trong lòng than nhẹ có chút áy náy, lấy trường bào một bên thay y phủ thêm.
Phượng Vô Tuyết động tác đã xem như cực kỳ mềm nhẹ, nhưng Liễu Tử Thừa trong lòng có sự chỉ mơ màng ngủ, vừa bị động liền tỉnh lại.
“Sư huynh, lại giường nhắm mắt chút đi.”
Liễu Tử Thừa lắc đầu, do thiếu ngủ nên có chút chóng mặt, liền vươn ngón tay trỏ đỉnh đỉnh huyệt Thái dương, một lát sau liền nói: “Thanh Lam tỉnh rồi thì ngồi xuống đi, có chuyện cần bàn bạc.”
Lập tức liền đem ý tứ Triệu Thư An đại khái nói ra, “Vương gia ý muốn chúng ta nhanh chóng, Thanh Lam ngươi nghĩ thế nào?”
Phượng Vô Tuyết không lên tiếng, trầm mặc cầm lấy tiểu hoả lò bằng đất đặt một bên nổi lửa nấu nước. Không bao lâu, nước sôi nóng bỏng bắt đầu bốc lên hơi trắng, hắn thành thạo nghiêng siêu, tao nhã tự nhiên thay Liễu Tử Thừa pha trà.
“Thuỷ là lạnh, cho dù muốn uống trà nóng cũng phải từ từ. Thế đạo cũng không phải một ngày có thể sửa đổi, sao tiểu Vương gia này lại nóng vội như thế.”
Liễu Tử Thừa hớp mấy khẩu trà nóng, cảm thấy tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái một chút, đứng lên tự nhiên dùng khăn nhiệt lau lau mặt, “Ta nghĩ có lẽ nên từ trướng phòng ra tay.”
“Chính là……..Trướng phòng này người bên ngoài có thể dễ dàng đi vào sao?”
“Không đi trướng phòng làm sao có thể mau chóng tra ra lỗ hổng thuế muối……..Nguyên bản ta cũng muốn ra tay từ bên ngoài, chậm rãi tiến vào, không nghĩ Vương gia…….. “
Phượng Vô Tuyết ngẫm nghĩ từng lời Liễu Tử Thừa nói, bỗng nhiên tâm động liền thốt lên: “Sư huynh, ngươi đã có chủ ý.”
Liễu Tử Thừa đạm mạc cười, “Đúng vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...