Linh Thuỷ lúc này chỉ thấy được Dương Hoàn đang trừng mắt nhìn nàng nói: "Đừng nói ta ngược đãi hạ nhân, thân thể của ngươi ta không muốn khiến nó bị thương hơn, nên bây giờ ngươi cũng nên ngoan ngoãn thoả mãn ta, ta cũng sẽ không để ngươi cảm thấy khó chịu, được rồi, mau giúp ta cởi y phục."
Linh Thủy không có thời gian tự hỏi, trên thực tế nàng cũng không cho phép chính mình tự hỏi, nàng nghe lời bước xuống cởi y phục trên người Dương Hoàn xuống, sau khi cởi đến lớp cuối cùng, vật dưới thân của hắn cũng lộ ra.
"A......" Linh Thủy nghẹn họng nhìn đồ vật đang không ngừng biến hoá kia của hắn.
......
Qua hồi lâu, hắn ôn nhu khẽ hôn lên mặt nàng, sau đó lại ôm nàng vào lòng.
Nàng có phải đang nằm mơ không? Cả người Linh Thủy lúc này đang lâm vào trạng thái hư ảo, nếu hết thẩy những chuyện này chỉ là một cơn ác mộng, thì tốt biết mấy?
Nhưng đáng tiếc, mộng đẹp dễ tỉnh, ác mộng khó thoát, ác mộng của nàng bây giờ chỉ mới được bắt đầu.
Đến chính bản thân nàng cũng không thể nào ngờ được, Dương Hoàn thế mà vẫn tiếp tục năm lần bảy lượt muốn thân thể của nàng, cơ hồ mỗi ngày vào buổi tối hắn đều đến phòng của nàng, liên tục cũng đã được một tháng.
Nàng vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này rất nhiều nhưng vẫn luôn nghĩ không ra, không phải nàng muốn hạ thấp đi bản thân mình, nhưng luận về dung mạo, dáng người, nàng có điểm nào mà so được với Như Ý? Dương Hoàn cũng là một nam tử tuấn mỹ, vì cái gì mà hắn cư một hai muốn một người bình thường như nàng? Linh Thủy cũng cảm thấy không chỉ có bản thân nàng là nghĩ như vậy, Như Ý, Xa Đào, còn có những hạ nhân trong Dụ Vương phủ chắc hẳn đều có suy nghĩ như nàng.
Đúng vậy, chuyện Dương Hoàn làm với nàng bây giờ cũng không phải là chuyện bí mất gì nữa, Linh Thủy không biết Phúc Tấn và các tiểu thiếp của Dụ Thân Vương có biết hay không, nhưng bất quá các hạ nhân trong phủ đều đã biết hết, bằng không bọn họ cũng sẽ không ở sau lưng nàng nghị luận sôi nổi như vậy, đến cả Cẩm Thu hiện tại cũng đã không còn muốn nói chuyện với nàng.
Ban ngày bận rộn làm việc, buổi tối còn phải đáp ứng nhu cầu của Dương Hoàn, thân thể mảnh mai của nàng đã sắp không thể chịu được, Dương Hoàn có lẽ cũng nhận ra được chuyện này, vì thế hắn đã để Linh Thuỷ buổi trưa mới bắt đầu làm việc, như vậy nàng cũng không cần phải dậy sớm nữa, có thể ngủ nhiều hơn một chút.
Thái độ của hạ nhân trong phủ đối với Linh Thủy chỉ còn lại Xa Đào vẫn trước sau như một, bản thân hắn cũng thấy được Linh Thuỷ đang phải nhẫn nhịn chịu đựng Dương Hoàn như thế nào, nhưng hắn lại vô năng không thể giúp gì được cho nàng, chỉ cần nghĩ đến việc này, Xa Đào cảm thấy bản thân rất vô dụng, hắn vẫn luôn tự trách mình.
Đêm đã khuya, sau khi vừa hoàn thành xong công việc, lúc này Xa Đào đang đi lang thang không mục đích ở Hậu Viện, đi được một lúc thì hắn đành ngồi xuống tảng đá to bên cạnh, ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao kia, nhưng lúc này hắn lại đột nhiên phát hiện có người đang dần tiếp cận hắn, hắn lập tức rơi vào trạng thái đề phòng, hồi lâu sau cho đến khi hắn nhìn thấy rõ người đó, cảm xúc căng chặt nháy mắt đã tan đi không ít.
"Như ý cô nương, là cô nương sao?" Giờ này cũng đã khuya, tại sao bây giờ Như Ý lại xuất hiện ở đây?
Như ý cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn khi gặp Xa Đào chổ này.
"Ta ngủ không được, một mình trong phòng có chút bí bách, cho nên mới ra ngoài đi dạo một chút."
Như Ý vừa nói xong thì Xa Đào cũng rơi vào trầm tư, sắc mặt cũng trở nên ảm đạm không ít.
Nếu Như Ý nói bây giờ nàng chỉ có một mình trong phòng, vậy thì Dương Hoàn nhất định là đã đến chổ của Linh Thuỷ! Nghĩ đến đây, hắn chỉ cảm thấy ngực hắn như bị tảng đá đè vào, có chút thở không nổi.
Như Ý lúc này cũng đoán được Xa Đào đang nghĩ gì.
"Xa Đào, ngươi không cần cảm thấy khổ sở, nhân sinh trên đời có rất nhiều việc không được như ý muốn của mình, nếu không thay đổi được thì hãy buông bỏ nó, nếu ngươi vẫn cứ tự trách móc bản thân mình, cứ tiếp tục đau khổ day dứt như vậy, thì cũng không thể thay đổi được gì."
"Ta biết, những gì cô nương nói ta đều biết, nhưng mà......" Xa Đào thống khổ nói: "Nhìn Linh Thủy càng ngày càng trở nên gầy hơn, sắc mặt cũng trở nên tiều tuỵ hơn, ta liền cảm thấy tự trách bản thân vô cùng, ta thật sự rất muốn giúp muội ấy thoát khỏi chuyện này, rất nhiều lần ta đã muốn đưa muội ấy rời khỏi đây......"
"Xa Đào, ngươi không thể làm như vậy!" Như ý nôn nóng nói.
"Ngươi nói muốn mang Linh Thủy rời khỏi đây sao? Ngươi nên biết, Dương Hoàn không phải là người bình thường, ngươi cũng nên biết hắn có thể điều hành được binh mã, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, ta sợ các ngươi còn chưa ra được khỏi thành Lạc Dương, thì đã bị bắt trở lại."
Những gì Như Ý nói đều là sự thật, Xa Đào không cũng không phải không biết, chỉ bằng trình độ mê luyến của Dương Hoàn đối với Linh Thủy như bây giờ, nếu hắn quả thật muốn mang Linh Thủy rời đi, chỉ sợ là khó như lên trời.
Xa Đào lộ ra vẻ mặt tự giễu.
"Cho nên ta đã nói rồi không phải sao? ta chỉ là một tên nam nhân vô dụng, đến ta còn cảm thấy khinh thường chính chính!"
"Xa Đào, ngươi đừng như vậy, chuyện này không phải lỗi của ngươi!" Thấy Xa Đào tự trách móc bản thân như vậy, trong lòng Như Ý cảm thấy khổ sở không thôi, nói thật thì trong chuyện này, nàng rất đồng tình với Linh Thủy, cũng rất đồng tình với Xa Đào.
"Ai!" Xa Đào thở dài một tiếng.
"Như ý cô nương, người nhớ không, người từng nói với ta rằng Bối Lặc gia có tình cảm với Linh Thủy."
"Đúng vậy.
Nhưng có lẽ chính bản thân hắn không biết, nhưng ta có thể nhìn thấy được."
"Không có khả năng" Xa Đào kích động nói.
"Nếu hắn thật sự có tình cảm với Linh Thuỷ, tại sao lại làm tổn thương nàng hết lần này đến lần khác?"
"Tình cảm có rất nhiều phương khác nhau để thức thể hiện." Như ý cảm khái nói: "Có lẽ ở chúng ta sẽ rất khó để lý giải, nhưng mà đối Dương Hoàn, có thể đó chính là phương thức biểu đạt tình cảm của hắn! Còn có ngươi......"
"Ta?"
"Không phải sao?" Như ý mĩm cười nói.
"Phương thức của ngươi cùng Dương Hoàn khác biệt một trời một vực, có thể hắn đã làm tổn thương Linh Thủy, nhưng mà ngươi thì lại muốn bảo hộ nàng, để nàng không phải chịu khổ."
"Như ý cô nương, ta thấy cô nương hiểu lầm rồi." Xa Đào đỏ mặt đánh gãy lời Như Ý.
Đây là cũng là lần đầu tiên Như Ý nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt của Xa Đào, một tên đã hai mươi tuổi đầu như hắn mà khi đỏ mặt lại chẳng khác gì một tiểu hài tử, Như Ý không nghĩ rằng hắn còn có một mặt đáng yêu như vậy.
"Kỳ thật, ta đối Linh Thủy không là như những lời cô nương đã nói." Xa Đào ấp úng.
"Sở dĩ ta đặc biệt chiếu cố Linh Thủy như vậy, là bởi vì Linh Thủy lớn lên rất giống muội muội của ta, muội muội ta đã không trên nhân thế, muội ấy đã qua đời khi mới 17 tuổi, cho nên ta......"
"Thì ra là vậy, cho nên ngươi đã xem Linh Thủy như là muội muội mình?"
"Đúng vậy, chính là như vậy." Xa Đào xoa đầu, vẻ mặt thẹn thùng.
"Linh Thủy tuy rằng không biết chuyện này, bất quá ta cũng biết muội ấy không hề có những suy nghĩ đó với ta, muội ấy cũng chỉ xem ta như là ca ca của mình."
"Thì ra là thế." Như ý gật gật đầu.
"Nhưng mà nói thật thì, ta cảm thấy thật sự rất hâm mộ Linh Thủy, có một ca ca như ngươi thật tốt."
"Như ý cô nương, ta không tốt như những lời cô nương nói đâu, ta chỉ là làm những chuyện bản thân có thể làm mà thôi."
"Ngươi không cần khách khí, ta là thật sự cảm thấy ngươi rất tốt." Như Ý nói từ tận đáy lòng.
Da mặt vốn ngăm đen của Xa Đào bây giờ đã trở nên đỏ ửng, hắn vốn dĩ rất dễ thẹn thùng, một hai câu nói khen ngợi đã khiến hắn không thể chống đở được, huống hồ những lời ấy lại còn được phát ra từ trong miệng của một cô nương xinh đẹp như vậy
"Như ý cô nương, kỳ thật ta cũng cảm thấy cô nương là một người rất tốt, cô nương vẫn luôn đối đãi tốt với Linh Thuỷ không phải sao? Ta cảm thấy nếu đổi lại là người khác, nói không chừng đã sớm hận chết Linh Thủy, căn bản không có khả năng sẽ để ý đến sự sống chết của nàng."
Như Ý chăm chú nhìn hắn, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Có phải ngươi cho rằng ta nên ghét Linh Thuỷ đúng không?"
Xa Đào gật gật đầu.
"Ta thấy đây cũng là nhân chi thường tình, mặc kệ thế nào, cũng vì Linh Thủy nên Bối Lặc gia mới đối xử với cô nương......" Xa Đào nói đến một nửa thì đột nhiên yên lặng, cảm thấy vô cùng có lỗi nhìn về phía Như Ý, "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý muốn đụng đến vết thương lòng của cô." Linh Thủy là người bị hại, thì Như Ý cũng là người bị hại, cũng bởi vì Linh Thủy, nên Dương Hoàn mới vắng vẻ Như Ý.
"Không sao, ta một chút cũng không thèm để ý." Như ý cười khổ nói: "Ngươi đang cho rằng, ta hẳn là phải hận chết Linh Thủy mới đúng, bởi vì nàng đã đoạt đi Dương Hoàn?"
Xa Đào có chút kinh ngạc sau gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Nếu ta nói, ta một chút cũng không hận nàng, ngươi có tin hay không?"
"Sao có thể?" Ai cũng sẽ có thất tình lục dục, dù cho Như Ý lòng dạ rộng lượng, thì khi bị Linh Thuỷ đoạt đi người mình yêu, cũng không có khả năng ngay cả một câu trách cứ Linh Thuỷ cũng không có!
Như Ý yên lặng một chút rồi nói.
"Bởi vì ta đối với Dương Hoàn không phải là tình yêu, có chỉ là ân tình, hắn là ân nhân của ta."
"Ân nhân?" Xa Đào nghe xong thì không khỏi có chút sửng sốt.
"Ta từ nhỏ đã mồ côi, không cha không mẹ, cũng không biết bọn họ đang ở nơi nào, người thu nhận ta, đem ta nuôi lớn chính là tú bà ở kỹ viện, việc này đối với ta mà nói cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh."
Như ý cười khổ một tiếng sau đó tiếp tục nói "Bị tú bà nhận nuôi, từ nhỏ lại lớn lên ở kỹ viện, ta rồi cũng sẽ sớm trở thành kỹ nữ, bởi vì ta lớn lên không tồi, cầm kỳ thi họa đều tinh thông một ít, lúc mười sáu tuổi ta cũng chính là người nổi danh nhất kỹ viên, dưỡng mẫu của ta cũng vì vậy mà kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cho đến năm ta 18 tuổi, ta bị Triệu Đức tướng quân coi trọng, hắn bỏ rất nhiều tiền muốn chuộc thân cho ta, để ta làm tiểu thiếp của hắn.
Vốn dĩ dưỡng mẫu của ta không muốn để ta đi, bởi vì ta vẫn còn giá trị lợi dụng, nhưng sau đó đã bị Triệu Đức tướng quân đe doạ đủ điều, nên bà ấy mới bất đắc dĩ trả lại sự tự do cho ta."
"Không nghĩ rằng thân thế của cô nương lại đáng thương như vậy." Trong mắt Xa Đào lúc này đã tràn đầy sự thương tiếc.
"Vậy thì Triệu Đức tướng quân mà cô nướng nói, chính là người đã cùng Bối Lặc gia xuất binh đến Tây Tạng sao?"
"Đúng vậy." Như Ý nhìn thoáng qua Xa Đào một cái sau đó nói tiếp.
"Ta tưởng rằng sau khi về làm thiếp cho Triệu Đức tướng quân, thì ta sẽ không còn cực khổ nữa, nhưng thật chất chỉ là từ một cái hố lửa này nhảy sang một cái hố lửa khác mà thôi, Triệu Đức tướng quân vì sợ phải chịu cảnh tịch mịch khi đến Tây Tạng, cho nên cũng đã bắt ta đi theo hắn."
"Tại sao lại có một nam nhân ích kỷ như vậy?" Xa Đào lòng đầy căm phẫn nói.
"Ai bảo ta chỉ là phận nữ nhi không thể làm gì được, thời điểm còn ở Tây Tạng, ta phải chịu nhiều vất vả và luôn phải đề phòng nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào, nhưng cái này cũng không tính là gì, thứ duy nhất khiến ta không thể chịu đựng được chính là việc bị Triệu Đức tướng quân ngược đãi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...