Thuỷ Cơ


Nghĩ đến đây, Linh Thủy vẫn không nhịn được tự hỏi, rốt cuộc thì nàng đang chờ mong cái gì? chờ mong ánh mắt Dương Hoàn lại lần nữa dừng trên người mình? Không, đây khẳng định không phải là điều nàng đang chờ mong! Chẳng qua là Dương Hoàn chỉ muốn chứng minh nàng là vật sở hữu của hắn, khiến nàng cảm thấy thống thổ chính là niềm vui của hắn, đây cũng không phải là điều nàng mong muốn!
Linh Thuỷ mặc y phục vào, tự kết thúc suy nghĩ miên man của mình, sau đó bước ra khỏi bức bình phong.
"Bối Lặc gia......" Lúc này Dương Hoàn đang ngồi trên ghế, gương mặt tràn đầy sự dịu dàng, khác với gương mặt lạnh lùng làm người khác không dám lại gần như thường ngày.
"Đã đói bụng chưa? Ta đã gọi không ít món, ngươi mau đến đây ăn đi!"
Tầm mắt Linh Thuỷ chuyển lên một bàn đầy ấp thức ăn trước mặt, mùi hương của chúng không ngừng xông vào mũi nàng, nhưng đáng tiếc nàng chỉ cảm thấy ăn không vô.
"Bối Lặc gia, cảm ơn hảo ý của ngài, chỉ là bây giờ ta ăn không vô......"
"Ngươi lại đây." Dương Hoàn đột nhiên nói.
"A." Linh Thủy mơ hồ mà lên tiếng, thân thể lại mảy may không di chuyên, chỉ vừa mới đây, nàng bởi vì quá mức kích động, cho nên vẫn luôn ôm chặt hắn không rời, hiện tại nàng đã bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, không biết nên đối mặt với Dương Hoàn thế nào mới tốt.
"Mau đến đây!"
Dương Hoàn không chờ nổi thúc gục lần nữa, Linh Thủy lúc này mới chậm rãi đi qua.

"A......"
Chỉ vừa mới đến gần Dương Hoàn, cả người đã bị hắn kéo lên đùi, cánh tay cường tráng ôm chặt lấy eo nàng.
"Ngươi thành thật nói cho ta biết." Ánh mắt hắn lúc này đã chứa đầy sát khí.

"Cái tên súc sinh đó rốt cuộc đã làm gì ngươi?"
Lúc ấy, khi Dương Hoàn nhìn thấy Cát Đại cả người đè lên Linh Thủy, hắn đã như muốn phát điên lên.


Nếu bây giờ để cho hắn biết Cát Đại quả thật đã làm chuyện càng rở với Linh Thủy, hắn nhất định sẽ khiến tên súc sinh Cát Đại đó sống không bằng chết.
"Hắn......" Mặc dù bây giờ đang được nằm tròng lòng Dương Hoàn, nhưng Linh Thủy vẫn không thể khống chế cơ thể, không ngừng run rẩy, khi nhớ lại chuyện kinh khủng đó, nàng dùng sức thoát khỏi Dương Hoàn rồi kêu to "Ngài đừng đụng vào ta, ta rất dơ bẩn......"
Nàng muốn trốn chạy khỏi Dương Hoàn, nhưng Dương Hoàn giữ chặt nàng, hắn nắm lấy bàn tay đang không ngừng run lên của nàng, cắn răng nói: "Tên súc sinh đó đã khi dễ ngươi, có phải hay không?"
Linh Thủy liều mình lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Linh Thủy?"
"Hắn chạm vào ta, nhưng không phải như ngài nghĩ." Linh Thủy nhắm mắt lại, thống khổ nói: "Hắn......!Hắn hôn ta, còn chạm vào ngực ta......"
"Ta phải giết chết tên súc sinh đó!" Trên trán Dương Hoàn lúc này đã nổi đầy gân xanh.
Linh Thủy là của ta! Thân thể của nàng cũng chỉ có ta mới có thể chạm vào! Dương Hoàn vừa nghĩ, vừa gắt gao đem nàng ôm chặt vào lòng.
"Bối Lặc gia, không cần......" Linh Thủy có chút chống cự.
"Không sao hết." Dương Hoàn nâng cầm nàng, đôi mắt ôn nhu trấn an nàng.

"Ta sẽ đem những chổ bị hắn chạm qua thanh tẩy sạch sẽ." Hắn cúi đầu, hôn nàng thật sâu.
Đầu lưỡi của hắn lúc này không ngừng liếm lên môi nàng, sau đó lại ôn nhu luồn tay vào y phục nàng, phủ lên đỉnh đồi không ngừng xoa bóp, Linh Thuỷ lúc này cũng không tỏ ra vẻ kháng cự, vô cùng phối hợp nghênh đón hắn.
......
"Linh Thủy......!Linh Thủy......" Dương Hoàn không ngừng thúc cự vật vào tiểu huyệt của nàng, sau đó gầm lên một tiếng, phóng hết toàn bộ tinh hoa cho nàng, bản thân cũng thoả mãn phủ lên người nàng.
"A......"

Thời điểm Linh Thuỷ dần mất đi ý thức, tựa hồ nghe thấy âm thanh thỏa mãn lười biếng của Dương Hoàn thì thầm bên tai nàng: "Linh Thủy, chỉ có ngươi mới có thể thỏa mãn ta!"
"Um......"
Đợi đến khi Linh Thuỷ tỉnh lại, chỉ thấy Dương Hoàn đang ôm mình, sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc mình.
"Bối, Bối Lặc gia?" Nàng đỏ mặt muốn quay đi, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.
"Nhìn ngươi ngủ ngon như vậy, ta không nỡ đánh thức ngươi." Dương Hoàn nhéo lên chóp mũi nàng một cái, nụ cười trên mặt hắn so với ánh mặt trời ngoài kia còn muốn sáng chói hơn.

"Có phải là đã mơ thấy mộng đẹp đúng không?"
Linh Thủy không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào Dương Hoàn.
Vừa rồi, đúng là nàng đã có một giấc mộng, trong giấc mộng đó nàng nhìn thấy Dương Hoàn và nàng của nhiều năm về trước, trong mộng hai người không có khúc mắc, không có xung đột, không bị chia cách bỡi khoảng cách xa xôi và thời gian 3 năm dài đằng đẵng, không giống như hiện tại, nàng rõ ràng là đang nằm trong lòng Dương Hoàn, nhưng rốt cuộc vẫn không hề biết hắn đang nghĩ gì.
Người chiếm đoạt thân thể của nàng là hắn, không muốn để ý tới nàng nữa cũng là hắn, cứu nàng một mạng cũng chính là hắn, nói chỉ có ngươi mới có thể thỏa mãn ta, cư nhiên cũng là hắn! Nàng thật sự không hiểu, hắn rốt cuộc đang muốn làm gì? Nàng chỉ là một nô tỳ, hắn còn muốn đạt được cái gì trên người nàng? Từ đầu đến chân của nàng bây giờ đều là của hắn, nhưng trừ bỏ tâm nàng.
Nàng có chút ngơ ngác nhìn dung nhan của người trước mặt, hắn tuấn mỹ như vậy, quyền thế như vậy, một người nam nhân như hắn, muốn dạng nữ nhân nào đều không là vấn đề, dù cho hắn không mở miệng, cũng sẽ có rất nhiều nữ nhân nguyện ý dân hiến mọi thứ cho hắn.

Chỉ là, vì cái gì cứ nhất quyết phải là nàng? Một nô tỳ vô danh tiểu tốt, ở phương diện nào cũng đều kém Như Ý, vậy rốt cuộc là vì cái gì?
"Sao lại nhìn ta như vậy" Dương Hoàn mỉm cười đưa tay vuốt ve cằm Linh Thủy.
"Vì cái gì mà phải đối tốt với ta? Nếu ngài thật sự một hai không phải ta thì không thể, vậy thì vì cái gì mà còn muốn làm tổn thương ta, khi dễ ta? Nếu ngài không phải thật lòng, vì cái gì bây giờ lại đối với ta ôn nhu như vậy?"
Bây giờ chỉ đơn giản được nằm ôm Linh Thủy, Dương Hoàn đã cảm thấy thoả mãn, tìm lại được nàng khi tưởng chừng đã mất đi nàng, hắn càng cảm thấy phải quý trọng nàng, che chở cho nàng, trước kia là hắn ngu ngốc không dám thừa nhận, cự tuyệt đi sự thật, nhưng hiện tại hắn rốt cuộc đã dám nhìn thẳng vào nó, bây giờ hắn không thể sống thiếu Linh Thủy, hắn thật sự là đã yêu nàng.

6 năm từ tình cảm phức tạp, mâu thuẫn, sau đó tự cho bản thân là thông minh, hắn trốn tránh, kháng cự sự thật, hiện tại hắn quyết định thành thật với cảm giác của mình, dũng cảm thừa nhận ── hắn đã yêu Linh Thủy.
"Linh Thủy, ta không thể mất đi ngươi." Dương Hoàn thì thầm bên tai nói với Linh Thuỷ, đến chính hắn cũng không ngờ rằng, hắn sẽ nói ra những lời âu yếm này, nhưng hắn thật sự là đã yêu Linh Thuỷ, hắn biết vì sự tự cao của mình trong quá khứ, đã khiến Linh Thuỷ tổn thương không ít, bây giờ hắn chỉ muốn bù đắp lại cho nàng.
"Sao?" Linh Thủy trở nên ngây người, nàng hoàn toàn không thể lý giải được dụng ý của Dương Hoàn, khi nàng nghe thấy câu này, nó không phải là một lời âu yếm, ngược lại như là một câu vui đùa.
Dương Hoàn dùng đôi mắt thâm tình nhìn nàng, sau đó nói tiếp "Linh Thủy, làm thê tử của ta đi!"
"Không...." Ở trạng thái vô cùng kinh ngạc, nàng thoát khỏi cái ôm của Dương Hoàn, kích động bước xuống giường, không ngừng lui về phía sau, âm thanh đầy sự sợ hãi "Bối Lặc gia, ngài đừng lấy ta làm trò đùa."
Thấy Linh Thủy kinh hoảng thất thố, bộ dáng luống cuống tay chân, tâm tình của Dương Hoàn cũng tan thành mây khói.
"Ai lấy ngươi làm trò đùa? Ngươi xem ta là loại người gì chứ, sao ta có thể lấy ngươi làm trò đùa?" Nàng như thế này thì bảo sao hắn không tức giận? Tình cảm chân thành của hắn cư nhiên lại bị nàng xem là trò đùa.
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ Dương Hoàn, Linh Thủy cảm thấy có chút không dám tin.

Chẳng lẽ không phải như vậy sao? Nhưng nhìn biểu tình này của Bối Lặc gia, dường như là nàng đã hiểu sai rồi......!Nhưng điều này căn bản là không có khả năng, nàng sao có thể làm thê tử Bối Lặc gia?
"Linh Thủy ──" Dương Hoàn không kiên nhẫn gầm nhẹ, sau đó cũng bước xuống giường.
"Bối Lặc gia......" Nhìn Dương Hoàn đang từng bước tới gần, Linh Thủy đã không có đường lui, nàng run run hỏi "Bối Lặc gia, vì cái gì mà ngài lại nói với ta những lời này?"
Dương Hoàn bình tĩnh nhìn nàng, "Như thế nào, ta không thể nói với ngươi nói những lời này sao?"
"Không......" Thấy nàng muốn tránh né, Dương Hoàn giữ chặt lấy người nàng, khiến nàng có chút tức gận kêu lên "Ta không muốn làm thê tử của ngài!"
Ánh mắt của Dương Hoàn lúc này đã khiến người khác cảm thấy sợ hãi, nhìn thẳng vào nàng.

"Đáng chết, ngươi nói cái gì?" Hắn rống giận, không ngừng lắc lư thân thể nàng.
Bị Dương Hoàn lắc lư như vậy, cơ hồ muốn đem xương cốt trên người nàng bẻ gãy, lực đạo của hắn, vẻ mặt của hắn, khắp nơi đều nói cho nàng, hắn đang rất tức giận
Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn không màng tất cả thốt ra "Ta không muốn làm thê tử của ngươi, có chết cũng không muốn!"
......

Mặt trời trên cao, bầu trời xanh thẳm trên không trung rải rác vài đám mây trắng, mặc dù sau giờ ngọ ngẫu nhiên cũng có mấy trận gió thổi đến, nhưng không khí vẫn nóng vô cùng.
Bên trong hậu viện, Dương Hoàn cùng Như Ý đang ngồi đối nhau, duy chỉ có một nô tỳ hầu hạ hai người họ ── Linh Thủy, lúc này Linh Thuỷ đang ra sức cầm cây quạt Hương Bồ lớn trong tay, quạt không ngừng nghỉ.

"Nóng muốn chết, hôm nay ngươi không ăn cơm à? Quạt nghiêm túc cho ta." Dương Hoàn tức tối nói.
"Vâng." Linh Thủy nhanh chóng đem cơn tức giận nhịn xuống, chịu đựng cơn đau nhức ở hai tay, dùng sức quạt, nàng đã lặp đi lập lại động tác này trong một canh giờ.
Như Ý đồng tình nhìn Linh Thủy một cái, sau đó cười nịnh nọt Dương Hoàn "Gia, ta thấy Linh Thủy cũng mệt rồi, để cho nàng nghỉ ngơi trong chốc lát đi!"
"Tới phiên ngươi." Tầm mắt Dương Hoàn từ đầu đến cuối đều đặt ở bàn cờ trên bàn.
Ai! Như ý bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nàng thật sự rất muốn giúp Linh Thuỷ, nhưng cũng không còn cách nào khác!
"A ──" cảm giác quá đau nhức, Linh Thủy nhất thời thu tay lại, khiến cây quạt Hương bồ rơi xuống bàn, trận cờ trên bàn cũng vì vậy mà bị phá huỷ.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Dương Hoàn bỗng nhiên đứng lên, nổi giận nói: "Sao tay chân lại vụng về đến thế, ngươi cố ý muốn chọc ta tức giận đúng không?"
Khuôn mặt Linh Thủy tái nhợt, lẳng lặng nhìn hắn.

"Dù sao bất luận ta làm cái gì, ngài đều sẽ không vừa lòng."
"Ngươi......!Ngươi nói cái gì?" Dương Hoàn có chút kinh ngạc, nhìn gương mặt tức giận của Linh Thuỷ
"Chẳng lẽ không phải sao?"
"Linh Thủy, đừng nói nữa!" Như ý sợ Linh Thủy không biết lựa lời, nàng vội vàng đi đến kéo ống tay áo của Linh Thủy, khuyên ngăn: "Mau hướng gia nhận sai, mau lên!"
Linh Thủy không trả lời chỉ nhìn Như Ý một cái, nàng biết Như Ý cũng chỉ muốn tốt cho nàng, nhưng mà......!"Bối Lặc gia, ta có nói sai sao?" Nhìn ánh mắt sắc bén của Dương Hoàn, không phải nàng không sợ, nhưng nàng vẫn muốn nói hết ấm ức trong lòng ra.
"Nếu ngài đã chán ghét ta như vậy, vì cái gì còn ta giữ ta lại bên cạnh, rồi sau đó không ngừng gây khó dễ cho ta, ngài tội gì cần phải phí sức lên người của tiểu nhân như ta làm gì?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận