Cảnh báo: Chương này rất khiến người khác tức tới mức muốn ói máu khi đọc, editor đã vừa edit vừa như vậy, mong mọi người chuẩn bị tinh thần trước =)))
_______________________
Như Ý quỳ xuống, chân thành cầu xin: "Ta biết Linh Thủy bây giờ đã là người của chàng, dù chàng đối xử với nàng ấy như thế nào thì cũng không ai dám dị nghị trước mặt chàng, nhưng chàng tốt xấu gì cũng nên suy nghĩ cho Linh Thuỷ một chút, trinh tiết quan trọng nhất của nữ nhân nàng cũng đã đem cho chàng, nhân sinh ngày sau của nàng vẫn còn rất dài, nếu chàng đã nhất quyết muốn có được Linh Thuỷ, vậy tại sao không nạp nàng ấy?"
Những lời này của Như Ý rất hợp tình hợp lý, khiến Dương Hoàn không có cách nào để phản bác.
"Là Linh Thủy muốn ngươi đến đây cầu xin với ta sao?" Dương Hoàn nhìn Như Ý, biểu tình lúc này đã vô cùng doạ người.
"Không có, Linh Thủy không hề biết chuyện này, đây là ý của một mình ta, bởi vì nhìn Linh Thuỷ như vậy rất khiến người khác phải đau lòng cho nàng.
Gia, chẳng lẽ chàng một chút cũng không cảm thấy đau lòng sao?"
Dương Hoàn nghe xong, lạnh lẽo liếc Như Ý một cái, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.
"Vì cái gì mà chàng cứ nhất quyết không chịu thừa nhận mình thích Linh Thủy?" Như ý vô lực ngồi xuống đất, lẩm bẩm tự hỏi.
.......
Bên trong hậu viện đầy ấp hoa nở rộ, có một thân ảnh đang cô đơn lẳng lặng đứng ở xa kia.
Ánh mặt trời lúc này không ngừng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, đôi mắt đầy nổi u oán của nàng nhíu lại, cả người phảng phất một cổ bi thương, bây giờ nàng chỉ cần chớp mắt một cái, cũng có thể khiến người khác cảm nhận được nổi u buồn của nàng.
Đột nhiên, phía sau lưng vang lên một cổ bước chân quen thuộc truyền đến, nàng xoay người lại, khuôn mặt vốn đang rầu rĩ không vui lúc này đã có thể miễn cưỡng tươi cười.
"Đào ca."
"Linh Thủy!" Xa Đào từ xa nhìn thấy Linh Thuỷ đang đứng một mình ở Hậu viện, nên đã đi đến bên cạnh nàng.
"Đào ca, huynh đang định đi dùng cơm trưa sao?"
"Đúng vậy, ta đang chuẩn bị đi dùng cơm." Xa Đào vừa nói vừa nhận ra sắc mặt Linh Thuỷ có chút không thích hợp.
"Linh Thủy, Muội làm sao vậy? Sắc mặt muội khó coi quá"
"À, Không có."
"Có phải Bối lặc gia lại đến tìm muội đúng không?"
Linh Thủy suy yếu cười "Sao có thể, hắn không có đến tìm muội!"
Xa Đào suy nghĩ một chút, "Cũng đúng, hắn bây giờ trái ôm phải ấp còn không kịp, nào có thời gian đến tìm muội."
Nói đến tên Dương Hoàn này, những điều hắn làm thật sự khiến người khác không thể hiểu nổi, mới vừa cường bá muốn chiếm được Linh Thủy, dù Linh Thuỷ có kháng cự thế nào hắn vẫn như cũ không chịu buông, nhưng mấy ngày nay cũng không biết hắn uống lộn thuốc gì, mỗi ngày đều cho rất nhiều kỹ nữ vào phủ mua vui cho hắn, dường như hắn cũng đã quên mất luôn sự tồn tại của Linh Thuỷ.
Nhưng dù cho Dương Hoàn có phóng túng sa đọa đến mức nào, Xa Đào cũng lười quản, bây giờ chỉ cần Dương Hoàn không trêu chọc Linh Thủy, khiến Linh Thủy trở về cuộc sống bình thường như trước, đây mới là điều khiến hắn quan tâm nhất.
Hắn đau lòng nhìn Linh Thủy, hắn thật sự rất hy vọng Linh Thủy có thể mau chóng trở về quảng thời gian vui vẻ ngày trước.
"Linh Thủy, những chuyện đó bây giờ đã qua hết rồi, muội cũng nên quên đi, tiếp tục sống thật vui vẻ, có được không?"
"Được." Linh Thủy cảm động nói.
"Đào ca, cảm ơn huynh vẫn luôn chiếu cố muội."
Sau đó nàng nghi hoặc nhìn Xa Đào, rồi tiếp tục nói "Đào ca, gần đây muội thấy tâm tình của huynh rất tốt, có phải huynh có chuyện vui gì đúng không?"
"Có, có sao?" Xa Đào xấu hổ đến mức lỗ tai đều đỏ.
"Nhưng ta thấy ta vẫn như cũ mà, ha......"
"Có phải huynh đang thích ai đúng không?" Linh Thủy nói ra suy đoán trong lòng mình.
"A? Không có, không có!" Xa Đào vội vàng phẩy tay, gương mặt trở nên đỏ bừng.
"Còn nói không có!" Linh Thủy không chịu buông tha cho Xa Đào.
"Mau nói cho muội biết người đó là ai, muội có quen người đó không?"
"Ta......!Ta muốn đi ăn cơm!" Xa Đào sau khi nói xong thì lập tức chạy trốn.
"Xem huynh chột dạ như vậy, nhất định là có rồi." Chờ khi Xa Đào đi rồi, tâm tình của Linh Thủy vừa mới vui vẻ lên không ít lại trở về như cũ
"Ai ──" nàng không muốn thở dài, nhưng vẫn không khống chế được mà thở dài.
Theo lý mà nói, nàng phải là người hiểu rõ bản thân mình nhất, nhưng tại sao bây giờ nàng lại phát hiện đến cả nàng cũng không thể hiểu được bản thân mình? Hiện tại Dương Hoàn đã không cần nàng, nàng xem như là đã thoát khỏi tra tấn, đây không phải là mà nàng hy vọng nhất sao?
Thân thể của nàng sẽ không bị hắn chạm vào, không bị hắn khống chế, nàng hẳn là phải cao hứng mới đúng, nhưng tại sao......!Nàng lại cảm thấy tịch mịch và bất an như thế này?
Thời điểm trước kia khi vẫn còn làm nha hoàn bên cạnh Dương Hoàn, nàng rất sợ hắn, sau này khi bị hắn chiếm đoạt thân thể, nàng càng sợ hắn hơn, hiện tại mặc dù hắn đã đổi mục tiêu, nhưng sự sợ hãi của nàng đối với hắn chỉ có tăng chứ không hề giảm đi.
Rốt cuộc thì nàng đang bị cái gì? Linh Thủy không ngừng hỏi chính mình, nhưng vẫn không hề có đáp án.
Dương Hoàn không còn muốn nàng, quả thật là nàng đã nhẹ nhõm hơn không ít, nhưng nàng lại không hề cảm thấy cao hứng.
Thậm chí là còn có chút khổ sở, thương tâm, bởi vì bây giờ Dương Hoàn đã chán ghét nàng, không muốn nhìn thấy nàng, so với việc bị hắn bức ép thì việc này càng làm cho nàng cảm thấy thống khổ hơn!
Linh Thủy ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối mình, nước mắt không ngừng rơi ra.
"Linh Thủy, ngươi thật ngốc! Đây chẳng phải là điều ngươi mong muốn sao? ngươi còn cảm thấy khổ sở cái gì chứ?"
Nàng nước mặt lên, đôi mắt đầy lệ nhìn lên bầu trời.
"Linh Thủy, ngươi đừng quên, ngươi chỉ một cái nô tỳ không hơn không kém!" Nàng cười tự giễu.
......
"Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, này mỹ nhân, nàng so rượu còn......" Dương Hoàn lúc này đã đầy men say, ôm lấy mỹ nhân đang ngồi bên cạnh mình, hung hăng mà hôn xuống.
"Um, Bối Lặc gia......" Mỹ nhân liền phát ra âm thanh nũng nịu.
Nàng là hoa khôi đứng đầu kỷ viện ở thành Lạc Dương, đêm nay đã là lần thứ ba nàng đến Dụ Vương phủ.
"Chỉ có như vậy mà đã chịu không nổi rồi sao?" Dương Hoàn thô lỗ xoa nắn hai cái vú cao ngất của nàng.
"A, Bối Lặc gia!" Mỹ nhân chịu không nổi dâm đãng kêu lên.
"Đến đây nào!"
Dương Hoàn bế cơ thể đã mềm nhũn của mỹ nhân trong ngực lên, tiến vào phòng ngủ.
Sau một trận mây mưa kịch liệt qua đi, mỹ nhân đã kiệt sức lăn ra ngủ.
Lúc này Dương Hoàn khoác tạm cái áo rồi đi ra ngoài ngồi uống trà, sau khi phát tiết xong, men say trong người hắn cũng vơi đi bớt, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Gia, Chàng đã thật sự thích Linh Thuỷ......!Lời nói của Như Ý lúc này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Thích Linh Thủy? Dương Hoàn cảm thấy buồn cười cực kỳ.
Hắn có thân phận như thế nào, Linh Thủy có thân phận như thế nào, còn không rõ sao? Hắn sao có thể thích Linh Thuỷ được chứ?
Nếu chỉ vì giao hoan với nàng mà cho rằng hắn thích nàng, vậy chẳng phải hắn đã thích cả chục người rồi sao?
Được hắn chạm qua thì đó chính là vinh hạnh của nàng, trên đời này có bao nhiêu nữ nhân đang tự nguyện mở hai chân chờ hắn lâm hạnh, nha đầu Linh Thuỷ này không tự cảm thấy mình may mắn, cư nhiên còn dám phản kháng lại hắn? Mỗi lần hắn muốn chạm vào nàng thì nàng đều bày ra vẻ mặt không tình nguyện, nàng đúng là nữ nhân không biết tốt xấu, bây giờ thì hay rồi, hắn cũng đã không còn muốn chạm vào nàng.
Tất cả nữ nhân trên đời này đều giống nhau, Linh Thủy có nữ nhân khác cũng có, hắn cũng không phải chỉ có thể chạm vào một mình Linh Thuỷ!
Nghĩ lại thì, đã mười ngày hắn không gặp Linh Thuỷ, nhưng mười ngày này có rất nhiều nữ nhân thoả mãn hắn, nói chính xác hơn, thân thể hắn được thoả mãn, nhưng tâm hắn, linh hồn hắn dường như đã mất đi thứ gì.
Đáng giận! Chẳng lẽ là bởi vì Linh Thủy sao?
Hắn không tin bản thân đã có tình cảm với Linh Thuỷ, hắn càng không dám thừa nhận cảm giác hư không trong lòng hắn là do Linh Thuỷ gây nên.
"Đáng giận, ta thế mà lại nhớ mãi không quên một nô tỳ!" Dương Hoàn rống lên một tiếng, sau đó nhanh bước đến bên giường, đè lên cơ thể nữ nhân kia.
"Bối Lặc gia......"
"Đáng giận! Ngươi vì cái gì mà không chịu cười với ta, vì cái gì mà không chịu khuất phục trước ta? Chẳng lẽ ngươi còn không rõ, ta đối với ngươi......" Dương Hoàn kịch liệt thở hổn hển, dùng sức chà đạp nữ nhân dưới thân.
........
Nhìn nhi tử trở nên như vậy, Phúc Tấn cảm thấy có chút không đành lòng.
"Không phải mẫu thân muốn lải nhải với ngươi, từ khi ngươi trở về từ Tây Tạng thì đã thay đổi rất nhiều, gần đây hạ nhân vẫn luôn thì thầm to nhỏ chuyện ngươi đối với một đứa nô tỳ tên Linh Thuỷ......!Được, chuyện này ta cũng không muốn đem ra nói, nhưng ngạch nương không phải là đang muốn trách ngươi phong lưu, chỉ là phong lưu cũng nên biết giới hạn, ngươi không thể tiếp tục như hiện tại ngày nào cũng ôm ấp nữ nhân, chỉ sợ những chuyện ngươi làm mấy ngày nay đã truyền đến tai a mã ngươi, hắn không tức chết mới là lạ."
Phúc Tấn nói một hơi hài, đơn giản chính là muốn đứa con trai này của nàng không tiếp tục trầm luân vào tửu sắc, nàng muốn tìm lại nhi tử vẫn luôn nghiêm túc trong mọi chuyện của nàng trước kia.
Đối sự chỉ trích của mẫu thân, Dương Hoàn cũng không có lời nào để nói, hắn còn có thể giải thích cái gì nữa chứ.
Nhìn nhi tử vẫn luôn trầm mặc, trong lòng Phúc Tấn đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
"Ngươi bây giờ cũng đã hai mươi hai tuổi, ngạch nương vẫn là nên sớm giúp ngươi tìm thê tử."
Nếu Dương Hoàn có thê tử, nói không chừng có thể khiến hắn thu liễm hơn.
"Ngạch nương, hiện tại ta vẫn chưa muốn tính đến chuyện này." Dương Hoàn dứt khoát cự tuyệt.
"Cái gì mà vẫn chưa muốn tính?" Phúc Tấn có chút kích động nói.
"Trai lớn cưới vợ......"
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên có hai tên hắc y nhân phá tung của sổ sau đó nhảy vào, khiến nàng sợ tới mức kêu to.
"Ngạch nương cẩn thận!" Dương Hoàn phản ứng cực nhanh, hắn nhanh chóng rút thanh kiếm đang treo trên tường xuống, kéo Phúc Tấn về phía sau, lấy một địch hai với bọn chúng.
"Người đâu, có thích khách, người đâu!"
Tiếng Phúc Tấn la hét cùng tiếng đao kiếm va chạm, vừa vặn đã để Xa Đào đang ở cách đó không xa nghe thấy, nên hắn đã tức tốc chạy tới, rút kiếm gia nhập chiến cuộc.
Có Xa Đào tiếp sức, hai tên hắc y nhân đó đã dần không địch lại, vội tìm thời cơ thoát thân.
"Truy ──"
Dương Hoàn lập tức đuổi theo, Xa Đào cũng theo sát ở phía sau.
....
Lúc này Linh Thủy cùng Như Ý đang sánh bước bên nhau, vừa nói chuyện, vừa thưởng thức hoa sen đang nở rộ dưới hồ.
"Thời tiết càng lúc càng nóng, xem ra mùa hè cũng đã sắp đến!" Linh Thuỷ có chút cảm khái nói.
Như Ý cũng đáp lại nàng, hai người lúc này cứ ta một câu ngươi một câu.
"Linh Thủy, ta nghe Xa Đào nói mấy ngày nay tâm tình của ngươi không được tốt, có phải hay không?" Sau khi nói chuyện phiếm được một lúc thì Như Ý đã trở lại chuyện chính, Linh Thuỷ vốn đang tươi cười thì trở nên yên lặng, nàng dừng bước, cúi đầu không lên tiếng.
"Linh Thủy, sao ngươi phải khổ như vậy chứ?" Như ý nắm lấy tay nàng, ôn nhu hỏi: "Nói cho ta biết, ngươi hận hắn sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...