Sau khi đã nghe hồn ma kia thuật lại mọi chuyện, Uyển Linh bỗng chốc thở dài.
Âu cũng là số trời đã định.
Dù người phụ nhân này không dẫn dụ nha hoàn kia đến đây để tự vẫn thì nàng ta cũng sẽ kiếm chỗ khác để kết thúc mạng sống của mình mà thôi.
Dù biết là thế, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh nha hoàn kia dùng dây thừng thắt vào cổ của mình, sau đó nhảy xuống giếng cũng khiến nàng phải rùng mình.
“Vậy thái phi còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, mà khiến ngươi phải vật vờ ở lại Thuý Hoa cung kia?.”
Nghe hỏi đến, hồn ma kia liền rưng rưng nước mắt, sau đó rơi vào trầm tư.
Bà kể cho Uyển Linh nghe.
Bà vốn tên là Phùng Hoan, là ma ma hầu hạ bên cạnh thái phi từ lúc người còn chưa nhập cung.
Thái phi trước đây có một người bạn khuê phòng tên là Kiều Tiên Nhi, cũng là thái hậu bây giờ.
Lúc đó, Kiều Tiên Nhi nhập cung trước, được phong làm hoàng hậu.
Còn Lâm Nhạn nhập cung sau, được phong làm quý phi.
Mặc dù là cảnh chung chồng, nhưng hai người lại rất thương yêu lẫn nhau.
Có gì hay thì đều kể cho nhau nghe, có thứ gì tốt thì đều san sẽ cho nhau một ít.
Ngay cả mang thai thì cũng cách nhau có vài tháng.
Mọi chuyện sẽ mãi suôn sẻ như thế cho đến một ngày, Lâm Nhạn vì ăn phải đồ ăn của Kiều Tiên Nhi đưa tới nên mới trúng độc mà chết.
Mặc dù sau này, tiên hoàng lúc ấy vẫn còn là hoàng thượng, đã cho người đi điều tra, mọi chuyện đều không liên quan gì đến Kiều Tiên Nhi, nhưng ai nấy đều cảm thấy đây chỉ là lý do mà hoàng thượng đưa ra để lấp liếm cho tội ác của hoàng hậu.
“Nhưng thật sự, nguyên nhân cái chết của thái phi lúc đó không hề có chút dính dáng gì đến thái hậu bây giờ.
Mà là do thái phi tự bỏ độc vào đồ ăn của mình, sau đó phát độc mà chết.”
Uyển Linh ngạc nhiên: “Sao bà ấy phải làm như vậy? Không phải mối quan hệ giữa bà ấy cùng thái hậu rất tốt sao? Tại sao bà ấy phải làm như vậy để hảm hại thái hậu?.”
“Nương nương, người hiểu nhầm rồi.
Thái phi bà ấy không hề muốn hại thái hậu, mà là bị Lâm gia ép.”
Thấy Uyển Linh trầm mặc không nói gì, hồn ma kia tiếp tục:
“Lúc ấy, Kiều gia cùng Lâm gia là hai gia tộc mạnh nhất trong triều đình.
Vì muốn hạ bệ Kiều gia mà Lâm gia đã không từ thủ đoạn nào.
Ngay cả việc bức ép chính nữ nhi của mình phải chết để có cớ buộc tội thái hậu, lật đổ Kiều gia.
Nhưng có một điều họ không thể ngờ rằng, trước khi chết, thái phi đã để lại thư nói rõ sự tình.
Bà ấy đã giao lại cho lão nô cất giữ tại một nơi không ai ngờ đến.
Đó cũng là lý do vì sao mà sau khi thái phi chết, người của Lâm gia vì không muốn ai biết tội ác mà bọn họ đã làm, liền ra tay sát hại hết tất cả những người theo hầu thái phi lúc bấy giờ.
Trong đó có lão nô!”.
Nghĩ đến những chuyện đau khổ trước đây, hồn ma kia không ngừng rơi nước mắt.
“Sau khi nhận được thư nhà mà Lâm gia gửi đến.
Trong thư nói, Lâm gia đã tốn công nuôi dưỡng thái phi bấy lâu, cũng đã đến lúc thái phi phải trả ơn cho bọn họ.
Vì biết mối quan hệ của thái phi cùng thái hậu vô cùng tốt, nên bọn họ mới nghĩ ra cái cách bỏ độc vào thức ăn mà thái hậu đã ban tặng cho thái phi.
Thực tế, bọn họ dặn dò thái phi là chỉ bỏ một liều lượng độc tố nhẹ, chỉ cần đủ để vu hãm thái hậu liên kết với Kiều gia bên ngoài hãm hại quý phi đương triều.
Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, thái phi lúc ấy vì quá đau lòng vì sự tuyệt tình của người nhà, nên mới chọn cách bỏ một lượng lớn thuốc độc vào thức ăn của mình, sau đó chết không nhắm mắt.
Trước khi chết, vì sợ hoàng thượng sẽ sinh ra hiểu nhầm với thái hậu mà xa cách, nên bà ấy đã để lại một bức thư.
Dặn dò lão nô sau khi bà ấy chết thì hãy kiếm cách đưa cho hoàng thượng.
Nhưng khi còn chưa lo cho xong hậu sự của thái phi, lão nô cùng những người hầu khác trong Thuý Hoa cung lần lượt bị người của Lâm gia cài vào trong cung giết hại.”
Càng nói, bà càng cảm thấy uất ức mà khóc nấc lên.
Uyển Linh nghe qua cũng đã biết được nội dung câu chuyện, liền khẽ an ủi bà:
“Đừng nói nữa, ta đã hiểu.
Ta nhất định sẽ giúp bà hoàn thành tâm nguyện.”
Hồn ma kia nghe vậy thì cũng gạt đi nước mắt mà mỉm cười hạnh phúc.
Vốn dĩ bà biết Uyển Linh có thể nhìn thấy những hồn ma như bà là bởi vì trong một lúc nhàm chán, bà đã nghe được những hồn ma khác đi ngang qua qua Thuý Hoa cung bàn tán với nhau.
Rằng hoàng hậu mới tới có thể nói chuyện được với các hồn ma.
Chưa kể, bên cạnh hoàng hậu còn có một hồn ma đi theo.
Lúc ấy, bà đã vui mừng đến thế nào.
Cuối cùng, bà cũng thực sự hoàn thành được tâm nguyện của thái phi mà rời đi.
Mặc dù biết là cách thu hút hoàng hậu đến của mình có chút cực đoan, nhưng nếu nói là hối hận thì bà tuyệt đối sẽ không.
Bị đày xuống mười tám tầng địa ngục thì sao chứ? Chỉ cần hoàn thành tâm nguyện của chủ tử, thì cho dù bắt bà phải hồn xiêu phách tán thì bà cũng cam lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...