Uyển Linh không về Phượng Nghi cung vội mà qua Thiên An điện xin yết kiến hoàng thượng để bẩm báo sự việc mà mình đã điều tra được.
Trịnh Gia Ý Hiên thấy Uyển Linh tới thì biết ngay là vì chuyện của Song viện cùng Ngọc An cung.
Sau khi nghe Uyển Linh kể đầu đuôi câu chuyện.
Hắn liền thở dài không thôi.
Nữ nhân hậu cung ai nấy đều rảnh đến mức không có chuyện gì làm, hết lần này đến lần khác thử tính nhẫn nại của hắn.
"Bệ hạ, dù sao lần này đức phi cũng có chút thiệt thòi.
Nếu được thì thần thiếp vẫn mong người có thể bớt chút thời gian qua Ngọc An cung xoa dịu nàng ấy."
Trịnh Gia Ý Hiên nghe Uyển Linh nói như vậy thì cũng có chút ngạc nhiên, nữ nhân hậu cung ai nấy đều đấu đá đến mức ta sống ngươi chết, chỉ mong sao có được sự sủng ái của hắn.
Vậy mà hoàng hậu của hắn lại rộng lượng tới mức đẩy hắn cho một phi tần khác.
"Hoàng hậu thật rộng lượng."
Hắn gằn từng chữ đầy tức tối.
Uyển Linh nghe vậy thì có chút rùng mình.
Tới bây giờ nàng vẫn không hiểu, vì lý do gì mà hắn lại có thái độ như thế với nàng.
Không phải hắn rất xem trọng Lâm Ngọc Nhi hay sao?.
"Đó là bổn phận của thiếp thân."
"Tốt, tốt, tốt.
Hoàng hậu của trẫm thực hiền huệ, xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ."
Uyển Linh gượng cười không đáp.
Trong lòng nành thầm mắng tên hoàng thượng vô sỉ không biết bao nhiêu lần.
Rõ ràng là đang luôn miều khen nàng, nhưng chẳng hiểu sao, nàng cảm giác được là hắn đang không vừa lòng.
Trịnh Gia Ý Hiên cảm thấy có chút mất mát.
Đáng lý ra hắn phải nên vui vẻ vì có một người thê tử hiền lương thục đức, rộng lượng như thế.
Nhưng không hiểu sao khi thấy nàng đẩy hắn cho người khác như vậy, hắn lại cảm thấy không cam tâm.
Nàng như vậy chẳng khác nào là đang không xem trọng hắn.
"Nàng vất vả một ngày rồi, về cung nghỉ ngơi đi.
Chuyện của đức phi, trẫm nhất định sẽ cân nhắc."
"Tạ bệ hạ."
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Uyển Linh, hắn cười khổ.
Hắn thực sự đáng sợ như vậy sao? Xem ra, để nàng hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào mình, thì hắn nhất định sẽ tốn rất nhiều tâm tư.
Như dự liệu, tối hôm đó hoàng thượng nghỉ lại Ngọc An cung.
Cung nhân Ngọc An cung ai nấy đều vô cùng hớn hở.
Chủ tử của bọn họ lại được sủng ái, thì những hạ nhân như bọn họ nhất định cũng sẽ được dính chút hào quang.
Lâm Ngọc Nhi nằm tựa trong lòng Trịnh Gia Ý Hiên, ánh mắt chan chứa tình cảm.
Nàng không nghĩ là nhân cơ hội lần này mà mình lại có thể được hoàng thượng để mắt đến.
"Bệ hạ, cảm ơn người vì đã đến."
Nghe mỹ nữ trong lòng nói lời ngọt ngào, Trịnh Gia Ý Hiên cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Từ khi trưởng thành đến nay, nữ nhân hậu cung đối với hắn chẳng khác nào là công cụ để cân bằng quyền lực giữa các thế gia.
Hắn sủng ái ai, chiều chuộng ai, không phải phụ thuộc vào tình cảm của hắn nhiều hay ít.
Mà dựa vào thế lực trên triều đình của gia tộc nào mạnh hơn.
Nếu gia tộc nào có thế lực mạnh thì trong hậu cung, con cháu của họ nhất định sẽ được dùng ái.
"Cảm ơn gì chứ?.
Ngọc nhi, từ khi nào nàng lại trở nên khách khí với trẫm?".
Lâm Ngọc Nhi âm thầm rơi nước mắt: "Không phải trước đây bệ hạ vì sự tùy hứng của thiếp thân nên mới trách phạt hay sao? Nên thiếp thân mới không dám làm càn."
Trịnh Gia Ý Hiên xoa nhẹ tấm lưng trần của Lâm Ngọc Nhi, sau đó buông lời an ủi:
"Không phải vì trẫm muốn trách phạt nàng nên mới làm như thế! Chẳng qua, đây là hậu cung, nàng ở trước mặt hoàng hậu làm ra chuyện vô lễ.
Nếu trẫm không trách phạt nàng, thì không chừng những phi tần khác lại học theo, khi đó không phải là loạn cả ư?".
Thấy Lâm Ngọc Nhi im lặng không đáp, hắn đành nói tiếp:
"Ngọc Nhi, chẳng lẽ bây giờ nàng vẫn không hiểu được lòng của trẫm? Mọi việc trẫm làm, đều vì nàng mà suy nghĩ."
Nghe được những lời mật ngọt từ tai hoàng thượng, Lâm Ngọc Nhi đáng lẽ ra nên vui mừng mới phải.
Nhưng sau nhiều chuyện xảy ra, trái tim nàng đã nguội lạnh đi nhiều.
Nếu nói nàng tin hắn, thì chẳng khác gì kêu nàng hãy tin mặt trời mọc ở hướng tây.
Tuy nghĩ là vậy, nhưng nàng vẫn cố gắng làm ra vẻ hớn hở cùng cảm động.
"Bệ hạ, thần thiếp biết là người không buông bỏ thần thiếp mà."
Thấy vòng tay mềm mại của nàng đang ôm hắn thật chặt, Trịnh Gia Ý Hiên vô cùng đắc ý.
Hắn cho rằng nữ nhân hậu cung, ai nấy đều dễ lấy lòng.
Nhưng hắn đâu biết được rằng, giấu sau khuôn mặt tươi cười ấy là đầy rẫy những âm mưu chất chồng.
Nến đèn đã tắt, màn giường lay động trong gió.
Hai người trên giường cứ như thế mà tiếp tục triền miên.
Tại Phượng Nghi cung, Uyển Linh lúc này mới nhãn nhã cùng mọi người dùng bữa tối.
Hoàng mama sau nhiều lần được hoàng hậu rủ ăn cơm cùng nhưng nhất quyết không chịu.
Sau dần thì cũng thành quen, giờ có thể ngồi chung mâm cùng nàng như những người khác.
Trên bàn cá thịt đều bày biện đủ, trong một mâm cơm lúc nào cũng để chừa một chỗ trống cùng chén đũa cho Kiều Kiến Văn.
Mọi người cứ thể vừa dùng cơm vừa trò chuyện trông rất vui vẻ.
"Nương nương, người không nghi ngờ những điều mà Mạn Song Tâm nói là sự thật ư?".
Nghe Hoàng mama nói như vậy, Uyển Linh có chút ngạc nhiên hỏi: "Sự thật ư? Là về chuyện gì?".
"Dạ, là chuyện đức phi hãm hại nàng ta bị động thai."
"À, chuyện đó ư? Không đời nào."
"Sao người có thể khẳng định như thế?".
Uyển Linh cười cười: "Ngươi quên mất việc mấy ngày trước chúng ta đã dọa ma nàng ta như thế nào sao? Thế nên nàng ta mới thuê pháp sư về trừ tà ma.
Không rảnh đâu mà đi hãm hại người khác.
Chưa kể, nếu có là thật đi chăng nữa, thì sao mà Mạn Song Tâm có thể chỉ nhẹ nhàng bị động thai khí như thế được? Không khéo, hài tử trong bụng của nàng ta đã đi chầu ông vải rồi cũng nên."
Hoàng mama nghe vậy thì cảm thấy vô cùng có lý, nên cũng không thắc mắc thêm nữa mà yên lặng tiếp tục dùng cơm.
Như nghĩ đến chuyện gì, Uyển Linh nhìn Kiều Kiến Văn rồi nói: "Ta đã nói với thái hậu, chờ một thời gian nữa, khoảng chừng qua tết.
Sẽ cùng thái hậu đi chùa cầu phúc cho dân chúng trong vòng một tháng.
Đến lúc đó, chúng ta sẽ nhân cơ hội mà đi điều tra chuyện của đại ca ngươi."
"Thật sao?".
Kiều Kiến Văn kích động hỏi.
Sau khi nhận được cái gật đầu từ phía Uyển Linh, hắn vui mừng không thôi.
Cuối cùng thì hắn đã có cơ hội rời cung tìm kiếm đại ca của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...