Lôi Hải Thành vốn đã phát hiện ra thân hình hai hắc y nhân kia có chút quen thuộc, nghe thấy thanh âm, nghĩ một chút, liền nhớ ra người nọ là một trong những thiếp thân thị vệ của Lãnh Thọ.
Dưới thành lâu ngày hôm đó, mơ hồ chính là thanh âm này nhục mạ sau lưng hắn......
Nhìn thấy khóe miệng Lôi Hải Thành hiện lên nụ cười giễu nhàn nhạt, không có chút ý tứ muốn ra tay cứu giúp, toàn thân Hắc y nhân kia run rẩy kịch liệt, khàn giọng nói: “Lôi Hải Thành, Tây Kì mưu đồ bí mật muốn tấn công Thập Phương thành. Vương gia của ta đối đãi ngươi không tệ, thỉnh ngươi cứu giúp Vương gia của ta.”
Lôi Hải Thành giật mình, một Tây Kì binh sĩ đã đuổi tới, vung đao bổ trúng lưng Hắc y nhân.
Hắc y nhân suy sụp quỵ xuống, máu từ sau lưng tuôn trào. Nhìn thấy hắn vô pháp tránh nổi đại đao được Tây Kì binh sĩ lần thứ hai giơ lên, Lôi Hải Thành đột ngột ngồi thẳng dậy.
“Để ta!” Công tử Tuyết đẩy Lôi Hải Thành ngồi xuống, mục quang liền nhanh chóng từ chiến cuộc chuyển tới người Lôi Hải Thành, thấy hai vai Lôi Hải Thành khẽ cứng lên, hắn bỗng chôc đứng dậy, mũi chân điểm nhẹ, thân pháp mơ hồ như làn khói, chớp mắt đã lướt đến trước mặt Hắc y nhân, nắm lấy trường kiếm trong tay Hắc y nhân, nhẹ nhàng đưa một nhát, đã đâm thủng yết hầu Tây Kì binh sĩ kia.
“Các ngươi là ai?” Tây Kì binh sĩ còn lại hoảng hốt.
Vẻ mặt kiêu ngạo của Công tử Tuyết khinh thường không đáp lại. Hất tay đẩy ra thi thể binh sĩ kia, trường kiếm huyền ảo phát ra quang ảnh lạnh giá, bao quanh thân hình cao gầy của hắn xông vào giữa trận đối phương.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên không ngừng trong đám người.
Lôi Hải Thành nhìn thấy rõ Công tử Tuyết thừa sức đối phó với đám binh sĩ này, xuống xe ngựa, bước đến nâng nửa người Hắc y nhân dậy.
Máu phủ đầy trên mặt Hắc y nhân, hơi thở đã mỏng manh vô cùng, cố sức đưa tay lấy ra một trang giấy bên trong ngực, mặt trên có bắn tung vài điểm huyết tích.”Tây Kì đại quân sau bảy ngày nữa dự định thừa dịp ban đêm dùng bè gỗ men theo con sông tấn công hậu phương Thập Phương thành, đây là hành quân đồ ta lấy trộm từ trong phủ trấn Khảm Ly thành, Lôi Hải Thành, thỉnh ngươi ngàn vạn lần đưa đến tay Vương gia ta. Nói, nói với hắn, Yến Thập Nhị vô dụng, sau này không thể tái phụng dưỡng Vương gia.”
Hắn nôn ra một miệng lớn máu, con mắt còn lại bình tĩnh nhìn thẳng Lôi Hải Thành, tựa hồ cố nén xuống một chút sức lực, chờ đợi Lôi Hải Thành gật đầu ưng thuận.
Muốn hắn trở về Thập Phương thành mật báo?...... Lôi Hải Thành nhìn hành quân đồ, sắc mặt âm tình biến ảo.
“Lôi Hải Thành! Đáp ứng ta!” Yến Thập Nhị dùng hết toàn lực rống lớn, chặt chẽ nắm lấy vạt áo Lôi Hải Thành, “Ta nói chuyện không biết giữ mồm miệng, nếu ngày đó có đắc tội ngươi, ta sẽ lấy cái chết tạ tội, thỉnh Vương gia thành toàn.”
Thình lình buông vạt áo Lôi Hải Thành ra, nằm lấy thanh đao Tây Kì binh sĩ kia vứt bên người hắn, không chút do dự cứa đứt cổ mình.
Lôi Hải Thành đang lúc cùng tâm tư giao chiến, thấy vậy liên thất kinh, vội vàng chế trụ cổ tay Yến Thập Nhị, nhưng chung quy vẫn chậm một bước.
Máu từ trong cổ Yến Thập Nhị tuôn ra, phun ướt ngực áo hắn thành một phiến đỏ tươi.
Hô hấp của Yến Thập Nhị đã ngừng, độc nhãn lại vẫn mở trừng.
“Yến Thập Nhị, ta đáp ứng ngươi.” Lôi Hải Thành cũng không khỏi động dung, từ trong tay Yến Thập Nhị rút bản đồ ra.
Ngẩng đầu, mười mấy tên Tây Kì binh sĩ phía trước đã phơi xác khắp nơi trên mặt đất.
Công tử Tuyết đang nhẹ nhàng từ trong ***g ngực tên binh sĩ cuối cùng rút trường kiếm về.
Ánh dương chiếu lên xiêm y thuần trắng của hắn, vẫn sạch sẽ y nguyên không nhiễm lấy một hạt bụi nhỏ nào.
“Hắn là ai vậy?” Công tử Tuyết quẳng kiếm xuống, đến gần hờ hững nhìn thi thể Yến Thập Nhị.
“Thị vệ Lan vương Thiên Tĩnh.” Lôi Hải Thành thở dài đứng dậy, đối Ngự Diễm Liệu đang vén rèm che chờ đợi hồi lâu, nói: “Ta trước tiên phải hồi Thập Phương thành, e rằng không thể cùng đến Tây Kì với các ngươi.”
Mục quang Công tử Tuyết tối sầm lại, trở nên càng lạnh lẽo.
Ngự Diễm Liệu ngược lại chòng chọc nhìn tờ giấy trong tay Lôi Hải Thành, đôi mắt dài nhỏ càng lúc càng mở càng lớn, bỗng nhiên lớn tiếng thở gấp nói: “Ngươi đang cầm thứ gì vậy?”
Thấy thần tình hắn khác thường, Lôi Hải Thành phiền phức cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình. Cái gọi là hành quân đồ, chính là một tờ giấy bình thường, trên mặt vẽ phác qua loa địa hình sông núi, còn có vài điểm đánh dấu chu sa, viết giản lược lời chú giải, rõ ràng là bản phác thảo mà Tây Kì tướng lãnh tiện tay vẽ ra.
Cái thứ này có gì giá trị mà khiến cho Ngự Diễm Liệu kích động như thế chứ?
“Lôi Hải Thành, đưa nó cho ta!” Ngự Diễm Liệu thế nhưng lại vật vã xuống xe ngựa, đoạt lấy bản đồ.
Kinh ngạc, vui mừng, phẫn nộ...... Một loạt cảm xúc lướt qua trong con ngươi hắn, bàn tay lớn gồ lên những khớp cùng thanh âm đều cùng run rẩy.”Đây là bút tích của hắn, ta không nhận sai đâu, chính là Phù Thanh Phượng.”
Lôi Hải Thành khẽ giật mình, “Bản đồ là từ trong trấn phủ Khảm Ly thành trộm ra, chẳng lẽ Phù Thanh Phượng đang ở tại Khảm Ly?”
Công tử Tuyết nãy giờ không nói gì, lúc này đi đến bên cạnh người Ngự Diễm Liệu, đưa tay sờ qua bản đồ, lạnh lùng nói: “Nét mực còn chưa có hoàn toàn khô hết. Bản đồ này, hẳn là mới vẽ ra.”
Mặt Ngự Diễm Liệu vừa tựa như vui lại vừa tựa như giận, lẩm bẩm nói: “Công tử Tuyết, ngươi liền mang ta đi Khảm Ly thành tìm hắn.”
Lôi Hải Thành lại trầm ngâm, “Hành quân đồ bị trộm, không có khả năng chỉ tầm chục người đuổi theo kẻ trộm, hậu diện ắt là phải có truy binh ──”
Hắn đột nhiên dừng lại, ba người nhìn nhau, đều cảm giác được sự chấn động rất nhỏ đến từ mặt đất dưới chân.
Tiền phương, bụi vàng cuồn cuộn cuốn tung, cơ hồ che lấp cả trời mây. Tiếng vó ngựa dày đặc gấp gáp như mưa rào, nghe thanh âm, phải không dưới trăm kỵ mã.
Lôi Hải Thành cười khổ, có đôi khi thật hy vọng dự cảm của bản thân không nên chuẩn xác như vậy.
Hắn đi đến bên xe ngựa, sáng nay sau khi bị Công tử Tuyết đuổi vào ngồi trong xe ngựa, con ngựa kia của hắn nguyên lai bị Công tử Tuyết buộc ở bên thành ghế đánh xe dắt theo xe ngựa. Hắn tháo dây cương xuống nói: “Ta phải hồi Thập Phương thành. Các ngươi nếu không ngại, thì cùng đi với ta, tránh Tây Kì binh trước rồi nói tiếp.”
Trong ba người, hắn cùng Ngự Diễm Liệu đều là hai bệnh nhân không giúp được Công tử Tuyết giết địch, đặc biệt là Ngự Diễm Liệu, tự bảo vệ mình cũng đã là cả một vấn đề.
Ngự Diễm Liệu thay đổi sắc mặt, nhìn kỹ Lôi Hải Thành, tựa hồ đang suy đoán dụng tâm thực sự của Lôi Hải Thành.”Ngươi muốn ta đến thành trì của Thiên Tĩnh lánh nạn?”
Lôi Hải Thành không chút bất ngờ với phản ứng của Ngự Diễm Liệu, dù sao Phong Lăng cùng Thiên Tĩnh mấy tháng trước vẫn còn đang chiến tranh ác liệt, đổi lại hắn là Ngự Diễm Liệu, cũng sẽ hoài nghi động cơ của đối phương.
Hắn nhún nhún vai, lãnh đạm nói: “Các ngươi không vào thành cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng chủ yếu là nên ly khai nơi này trước đã.”
“Bệ hạ, ta tin tưởng hắn.” Một câu nhẹ nhàng của Công tử Tuyết, khiến cho biểu tình Ngự Diễm Liệu có chút buông lỏng xuống, trông thấy bụi đất tiền phương càng lúc càng gần, thấp thoáng có thể thấy rõ đại đội nhân mã đông nghìn nghịt. Hắn ho khan gật đầu, xem như đồng ý với đề nghị của Lôi Hải Thành.
Công tử Tuyết dìu Ngự Diễm Liệu lên xe ngựa, nhìn xem bản đồ, đột nhiên đoạt lấy từ trong tay Ngự Diễm Liệu, quẳng xuống bên cạnh thi thể Yến Thập Nhị.
Lôi Hải Thành cả kinh, định xuống ngựa nhặt lại, Công tử Tuyết lại mạnh mẽ quất vào mông vật cưỡi của Lôi Hải Thành một roi, trở tay cũng quất môt roi vào vật cưỡi của mình, hai con ngựa tức khắc tung vó chạy như bay.
Hắn đối Lôi Hải Thành thản nhiên cười nói: “Bức họa đã lưu lại trong tâm ta rồi, không cần phải mang đi.”
Lôi Hải Thành nhớ ra Công tử Tuyết có trí nhớ kinh người, liền nhanh chóng minh bạch dụng ý của hắn.
Truy binh nhìn thấy thi thể cùng bản đồ, hơn phân nửa sẽ nghĩ rằng kẻ trộm đã cùng truy binh lúc trước đồng quy vu tẫn, sau khi lấy lại được địa đồ hẳn là sẽ quay về Khảm Ly. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...