Thùy Chủ Trầm Phù

Giơ chân giẫm lên đầu Lãnh Huyền, cười lạnh dùng sức nghiền đạp.

Một cước này, có bao nhiêu lực đạo, bản thân Lôi Hải Thành là người biết rõ nhất.

Hắn chờ đợi Lãnh Huyền cầu xin tha thứ, cơ hồ đã nghe được tiếng ma sát khi Lãnh Huyền cắn chặt hàm răng phát ra, nhưng trước sau vẫn không nghe thấy nam nhân mở miệng.

Coi như là ngươi cũng có dũng khí đi! Lôi Hải Thành phi chân, đá Lãnh Huyền va đập vào một bên thạch bích, từ từ ngã xuống đất.

Không để cho Lãnh Huyền có thời gian thở dốc, hắn tiến lên tóm lấy tóc Lãnh Huyền, kéo đứng dậy, ấn chặt vào thạch bích.

Khuôn mặt nam nhân thấm đầy vết máu cùng bụi đất, thảm hại tới cực điểm, mục quang lại vẫn kiêu ngạo như cũ. Giống như mãnh thú bị thương sa vào cạm bẫy, biết rõ chạy trốn là vô vọng, dù chết cũng phải giữ vững sự oai phong ngày trước.

Lôi Hải Thành dù phẫn nộ nhưng lại mỉm cười. Hắn thật muốn nhìn xem, đến lúc hắn đem chỗ thịt trên thân Lãnh Huyền cắt thành mười phiến tám phiến, Lãnh Huyền còn có thể hay không lại ngạo nghễ nữa đây?

Chủ ý đã định, hắn liền đưa tay lột xuống hoàng kim chiến giáp quanh thân Lãnh Huyền.

Lãnh Huyền bất ngờ bắt đầu giãy dụa, khàn tiếng gầm nhẹ: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Không ngờ phản ứng của Lãnh Huyền lại kịch liệt như thế, Lôi Hải Thành sững người, nheo mắt lại ──

Trong ánh mắt của nam nhân, lần đầu tiên lại có điểm hoảng loạn Lôi Hải Thành chưa từng thấy qua.

“Ngươi nghĩ là ta định làm cái gì? Lãnh Huyền!” Lôi Hải Thành có điểm thấu hiểu, nắm chặt lấy cằm Lãnh Huyền, tiếp cận bên tai nam nhân, cố ý hạ thấp giọng nói, ác ý hướng lỗ tai chậm rãi thổi nhiệt khí vào.


Hô hấp của Lãnh Huyền đúng như hắn dự liệu dần trở nên dồn dập, thân thể bị hắn chặt chẽ ép ở trên thạch cũng vùng vẫy ngày càng kịch liệt.

“Ha ha ha...... Nguyên lai là ngươi kì vọng bị ta xâm phạm, có phải hay không?”

Lôi Hải Thành cười điên cuồng. Lãnh Huyền rống giận nghĩ muốn dùng đầu gối đá vào hạ thể Lôi Hải Thành, lại bị Lôi Hải Thành cho một quyền vào chính giữa cằm, đau đớn đến gần như bất tỉnh.

Nhìn thấy tâm lý phòng tuyến của Lãnh Huyền kiêu ngạo cuối cùng cũng xuất hiện một khe hở, Lôi Hải Thành biết rằng mình đã tìm ra được tử huyệt của Lãnh Huyền.

Đường đường là vua của một nước, nếu cũng tựa như một nữ nhân bị người đặt ở dưới thân giày vò, cái loại nhục nhã này, hẳn là so với cái chết lại càng khó mà chấp nhận được.

Muốn đả kích địch nhân một nhát trí mạng, phải lựa chọn nơi tâm lý yếu đuối nhất của địch nhân mà hạ thủ!

Hắn tăng nhanh động tác, không đếm xỉa đến sự phản kháng vùng vẫy có phần vô hiệu của Lãnh Huyền, lột xuống chiến giáp của Lãnh Huyền, hiển lộ ra ***g ngực được che phủ bởi một lớp áo lụa mỏng manh, đang theo hô hấp kịch liệt mà phập phồng run rẩy.

Mặc dù là hoàng đế sống trên nhung dưới lụa, thân thể không có lấy một nửa vết sẹo, nhưng lại tôi luyện ra một bộ khí lực tinh tráng khiến cho Lôi Hải Thành cũng vài phần tán thưởng. Đường nét xinh đẹp của cơ ngực cho dù cách qua một lớp áo quần vẫn có thể thấy được một cách rõ ràng, bởi vì căng thẳng mà phồng lên, sung mãn nam tính cùng dương cương mĩ thái.

Bề rộng vai lưng nở nang hữu lực của nam tử trưởng thành khiến cho Lôi Hải Thành thèm muốn không ngớt, đường cong theo hai bên sườn dần dần thu lại, qua vòng eo đi xuống nhô ra cặp mông căng tròn bó chặt......

“Lôi Hải Thành! đừng ──!”

Phát hiện bàn tay của Lôi Hải Thành càng lúc càng sờ soạng xuống dưới, cuối cùng lại hoạt tiến vào trong tiết khố, ngón tay xâm nhập vào kẽ hở thăm dò, Lãnh Huyền liền tiền sở vị hữu[89] mãnh liệt giẫy dụa như muốn trốn thoát khỏi sự đụng chạm làm cho người ta sợ hãi kia.

Vốn dĩ, cho đến tận bây giờ, tất cả động tác mà Lôi Hải Thành thực hiện vẫn là mang ý muốn lăng nhục là phần nhiều, cũng rất hưởng thụ bộ dạng hoảng sợ vùng vẫy của Lãnh Huyền ở trước mặt hắn, nhưng bản thân hắn cũng không xác định được có thể hay không thượng được một nam nhân.


Hiện tại, hắn chí ít còn không bị kích thích.

Suy cho cùng, thứ hắn ưa thích vẫn là nữ nhân mềm mại ngát hương. Phải ôm một thân thể nam giới đồng dạng cứng rắn, chỉ mới tưởng tượng ra hình ảnh ấy đã liền thấy kinh khủng rồi, lại suy xét đến việc phải dùng đến cơ quan bài tiết của đối phương, thật sự cảm thấy quá dơ bẩn.

Trả thù là một chuyện, đây lại là chuyện khác. Hận một người, lại còn muốn cùng người ấy phát sinh quan hệ thể xác tối thân mật, xem ra đối với hắn, loại thủ đoạn báo thù này quả thực quá ấu trĩ, quá sức vô vị.

Lôi Hải Thành không phải chưa từng nghĩ tới chờ sau khi tóm được Lãnh Huyền, tìm đôi nam nhân thậm chí là mấy con cẩu đến xâm phạm Lãnh Huyền, để cho Lãnh Huyền cũng nếm thử chút thống khổ tư vị mà hắn từng trải qua. Bất quá cái ý tưởng u ám ấy chỉ nổi lên trong lòng một chút, đã bị hắn gạt bỏ.

Hắn tự nhận mặc dù không phải thiện nam tín nữ gì, chính là cũng không có ý muốn biến thái đến mức muốn quan hệ với đồng dạng thân thể của Lãnh Huyền. Dù có muốn lấy suy nghĩ áp chế bản thân tiến hành trả thù, phỏng chừng Lãnh Huyền còn chưa có sụp đổ, hắn bởi vì nhịn không nổi nữa mà nôn mửa đến hư thoát.

Cho nên, ngón tay hắn nhiều nhất cũng chỉ là đạt tới trình độ này, vẫn chưa tính toán tái tiến đến xâm nhập thêm một bước.

Nhưng đúng lúc ấy Lãnh Huyền lại ra sức giãy dụa vùng vẫy.

Nguyên lai thân thể hai người gần như không hề có khe hở, kề sát cùng một chỗ. Một trận ma sát tứ chi kịch liệt đủ để khiến cho bất luận một nam nhân bình thường nào cũng bị kích thích.

Cảm nhận thấy nơi ấy của Lôi Hải Thành rõ ràng phát nhiệt biến lớn, Lãnh Huyền mới ý thức được bản thân mình đã làm chuyện ngu xuẩn, cứng đờ ra không dám tái động.

Lôi Hải Thành đã thở gấp, chăm chú nhìn Lãnh Huyền, trong ánh mắt ngập tràn mùi vị nguy hiểm cùng xâm lược. Thình lình dùng chủy thủ nhanh chóng cắt phá khố tử của lãnh huyền, trước lúc Lãnh Huyền kịp kêu lên sợ hãi, đem Lãnh Huyền xoay người, mặt hướng thạch bích gắt gao ép chặt.

Chuyện xảy đến, hắn cũng ngăn không được.


“A ────!!!”

Thân thể bị xé rách ra, Lãnh Huyền kêu thảm thiết, cơ bắp toàn thân co rút lại.

“Thả lỏng ra!” Tiếng quát lớn khàn khàn ẩn chứa sự thống khổ. Chủy thủ kê sát vào gò má Lãnh Huyền bị ép chặt ở trên thạch bích, cảnh cáo Lãnh Huyền đừng có loạn động.

Lôi Hải Thành có thể thấy bản thân sắp bị sự trói buộc của Lãnh Huyền xiết chặt đến phát điên lên.

Trước giờ chưa từng biết, trong cơ thể nam nhân lại có thể gây cho hắn thứ khoái cảm mãnh liệt như thế. Dù lúc cùng với Đình cũng chưa từng thể nghiệm qua.

Hắn chính là không muốn thừa nhận mình lại thân cận cùng với nam nhân, cho nên mới dùng tư thế này, khả dĩ khỏi phải nhìn thấy đặc trưng nam tính giống như hắn của Lãnh Huyền, coi như Lãnh Huyền là nữ nhân, hẳn là không khiến cho mình cảm thấy ghê tởm.

Nhưng hiện tại xem lại, lo lắng đó hoàn toàn thừa thãi, hắn thậm chí không có thời gian mà tự vấn về vấn đề giới tính nữa, chỉ muốn gắng sức đem chính mình vùi vào nơi sâu kín nhất chật hẹp nóng bỏng này.

Sa đọa nguyên lai lại đơn giản như thế.

Hắn không để ý tới Lãnh Huyền đau đến toàn thân đều lạnh toát, tàn nhẫn giữ chặt lấy tấm lưng run rẩy của nam nhân, mạnh mẽ tiến vào.

Lãnh Huyền lần thứ hai khàn giọng kêu thảm thiết.”Đừng......”

“Ngươi không phải đã nói, chỉ cần lưu lại cho ngươi một mệnh trở về, sẽ tùy ý ta xử trí thế nào có phải không?”

Lôi Hải Thành theo huyết dịch bôi trơn bắt đầu chậm rãi luật động, mỗi lần tiến xuất sát nhập đều khiến cho sâu trong yết hầu Lãnh Huyền tràn ra tiếng thống khổ.

“Yên tâm đi, đau có chút không chết người được đâu.” Hắn cười lạnh, ép chặt Lãnh Huyền, làm cho hạ thân hai người lại càng kề sát vào nhau, nghe được tiếng vang *** mỹ của da thịt cọ sát, lại càng thêm lực đạo va chạm.

Tơ máu thuận theo bên trong bắp đùi thon dài của Lãnh Huyền từ từ chảy xuống, men theo địa thế mà chảy vào tiểu thủy trì. Làn thanh thủy trong veo nhanh chóng nhiễm hồng.


Lãnh Huyền tựa hồ đã nhận thức ra dù cầu xin thế nào đi nữa cũng ngăn cản không được sự xâm phạm của Lôi Hải Thành, hắn bỏ đi sự giãy dụa, khẽ rên rỉ chịu đựng sự hung ác càng lúc càng tăng của Lôi Hải Thành.

Không ngừng đẩy nhanh tại nơi dũng đạo nghẹt thở của người kia mà truy đuổi tuyệt đỉnh khoái cảm, khi dục vọng tốc hành xuất ra, Lôi Hải Thành bất ngờ dừng lại, đem khuôn mặt Lãnh Huyền xoay lại.

Nguyệt quang thanh bạch băng lãnh khẽ lướt nhẹ trên gương mặt ngưng kết vết máu của nam nhân, làn môi dưới đã bị cắn chặt đến bong tróc da thịt.

Không nghĩ tới việc Lôi Hải Thành đột nhiên xoay mặt hắn lại, trong đôi mắt Lãnh Huyền hiển lộ vẻ khuất nhục không kịp che đậy......

Lãnh Huyền, ngươi cuối cùng cũng hiển lộ loại ánh mắt này! Khoái cảm phục thù lập tức nảy sinh, Lôi Hải Thành rời khỏi Lãnh Huyền, đem Lãnh Huyền trở mình tựa lưng vào thạch bích đứng thẳng, nâng lên một chân Lãnh Huyền, chầm chậm sáp nhập.

Cố ý đem tốc độ phóng thật sự chậm rất chậm, hắn muốn thấy rõ ràng biểu tình trên mặt Lãnh Huyền mỗi lúc một biến đổi.

Hung khí từng chút một chen vào trong hạ thân làm cho cảm giác đau đớn càng trở nên mẫn cảm, bất quá so với sự cười nhạo mỉa mai cùng miệt thị trong ánh mắt Lôi Hải Thành, càng khiến cho Lãnh Huyền cảm thấy nó tựa như thanh đao vô hình, đem sự tự tôn của hắn lăng trì từng tấc.

Hắn khép chặt lại hai mắt.

Lôi Hải Thành không cho phép hắn trốn tránh, “Nữ nhân đến thời điểm cực lạc sẽ khoan khoái đến mức không muốn mở to mắt, nguyên lai hoàng thượng ngươi cũng có thói quen này.”

Hắn đặc biệt tăng thêm ngữ khí hai chữ hoàng thượng, Lãnh Huyền quả nhiên mở mắt ra, phẫn uất gầm nhẹ: “Ngươi nhục mạ thế đã đủ hay chưa?”

“Sao lại có thể đủ được?” Lôi Hải Thành lãnh khốc dùng sức đỉnh đầu, đưa toàn bộ tiến vào trong một lượt.

Nội tạng dường như đều bị sự ma sát đột đột ngột mà xô đẩy, Lãnh Huyền phát ra tiếng kêu rên vốn bị kiềm chết, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vật cứng xỏ xuyên qua cơ thể nhiệt độ kinh người, tựa như đang không ngừng trướng đại, như muốn đem nơi đang xiết chặt lấy nam nhân tính khí kia của hắn nứt toạc ra.

“Ngươi cho là như vậy là có thể hoàn lại những thống khổ ta phải chịu sao? Lãnh Huyền, ngươi quả đã quá xem nhẹ rồi. Muốn ta không giết ngươi, không thành vấn đề. Dù sao thứ ta có chính là thời gian, chờ đến thời điểm ta nhớ tới ngươi, ta sẽ đi tìm ngươi, xâm phạm ngươi.”

Có lẽ đó là một phương án phục thù không hề tồi chút nào, khiến cho Lãnh Huyền vĩnh viễn phập phồng lo sợ, cuộc sống sẽ bị chìm trong bóng ma bị hắn xâm phạm vũ nhục, sống không bằng chết. Lôi Hải Thành cười ha ha, rút xuống chủy thủ, nhẹ nhàng khua hai đường, đã đem thiếp thân thượng y của Lãnh Huyền cắt xé, rơi xuống mặt đất. Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui