Thùy Chủ Trầm Phù

Dứt bỏ những chuyện triều chính lớn nhỏ phiền toái, Lãnh Huyền vẫn cứ hàng ngày dùng một thang thuốc, khi nhàn rỗi liền cùng Lôi Hải Thành đến ngự hoa viên tản bộ, ban đêm ở Khai Nguyên cung uống rượu ngắm trăng, cuộc sống mặc dù bình thản như nước, nhưng lại rất thư thái tự tại.

Vào hè nóng bức, tiết trời ngày lúc càng ngột ngạt. Sau trưa hôm nay hai người ngồi dưới bóng cây trong sân đánh cờ. Lôi Hải Thành không muốn chơi mấy thứ cờ tướng cờ vua khiến nam nhân lại phải hao tâm tổn trí, dứt khoát gọi người đến bằng kí ức làm cờ phi hành[36], kéo 2 thị nữ lanh lợi Từ Vi cùng Y Y tới cho đủ số người chơi.

Hai tiểu nha đầu mới đầu thấp thỏm dè dặt, sau mấy ván liền đem câu nệ quẳng ra sau đầu, hết sạch căng thẳng liên tiếp hô to gọi nhỏ.

Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền thấy hai người hồn nhiên chân chất, cũng không khỏi mỉm cười. Lôi Hải Thành lại càng nhớ đến cặp tỷ muội sinh đôi Ngưng Mặc cùng Hàm Hương hầu hạ mình sinh hoạt khi tạm lưu lại tại phủ Kiều Hành Chi.

Ngày thành Lâm Uyên bị công phá, cung điện trống không, toàn bộ bách tính trăm họ phỏng chừng đều đã sớm tha hương. Cặp tỷ muội kia gặp phải loạn thế, cũng không biết hiện giờ sống chết khốn cùng tại phương nào?

Còn có hai con cáo già kia, từ lần trước sau khi dùng độc xà cảnh báo chầm chập cũng không có động tĩnh gì, ngược lại khiến tâm hắn sinh bất an.

Phương Triêu mấy ngày trước đã quay về phục mệnh, thông báo đã trảm làm gương mấy tên võ tướng Tây Kỳ do Vệ Trăn cầm đầu có ý định tạo phản. Đứng chưa ấm chỗ, Phương Triêu lại liền vội vàng chào từ biệt. Ngay cả Dạ Ưng, từ sau khi Lôi Hải Thành hồi cung cũng chưa thấy bóng dáng. Hỏi thị vệ, nói là phụng hoàng mệnh ra ngoài hành sự mấy tháng chưa về.

Dưới sự yên bình không sóng gió, dường như đang có thứ gì ấp ủ tích tụ......

Lôi Hải Thành càng nghĩ càng xuất thần, mãi đến lúc bên tai truyền đến mấy tiếng gọi của Lãnh Huyền mới giật mình bừng tỉnh.


“Tới phiên ngươi, Hải Thành.” Lãnh Huyền đem xúc xắc đưa cho hắn, mỉm cười nói: “Cờ phi hành này quả thật thú vị.”

Khi nam nhân còn thơ ấu, chỉ e cũng chưa từng chơi qua bất cứ trò vui nào. Lôi Hải Thành đắm đuối nhìn vài phần thần thái vui vẻ vô thức hiển lộ sâu trong con ngươi đen trong của Lãnh Huyền, cảm giác đau nhói quen thuộc lại bắt đầu trỗi dậy trong ***g ngực, cuối cùng cười cười.

“Còn có rất nhiều trò chơi thú vị hơn nữa! Ta sẽ từ từ dạy ngươi hết.”

Hắn chăm chú nhìn Lãnh Huyền, nam nhân lại cụp mắt nhìn ván cờ.

Dương quang xuyên qua khe hở cành lá rậm rạp như chiếc mũ xanh biếc trên đỉnh đầu, từng điểm sáng lốm đốm nhỏ bé dao động, chiếu lên mặt Lãnh Huyền sáng tối đan xen.

Hồi lâu, Lãnh Huyền nhẹ nhàng nói ra từ “Hảo”.

Một mảnh lá cây theo gió thản nhiên rơi xuống, lướt qua giữa Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền, chặn lấy tầm mắt Lôi Hải Thành. Hắn không nhìn được, nam nhân lúc này đến tột cùng là đang mang thần tình nào.

Lá cây vàng nhạt rớt xuống đất, nhanh chóng xen lẫn trong đám lá rụng đầy sân, xào xạc múa trong gió thu mát lạnh.

Khung trời thu ý đìu hiu, trong cung Khai Nguyên lại hết sức náo nhiệt. Tiếng hoan hô cười đùa xen lẫn với tiếng trẻ con khóc lóc, truyền thẳng ra ngoài tường cao.

Thiên Tĩnh hoàng hậu hai ngày trước khi dạo hồ động thai khí, sinh hạ công chúa, mẹ tròn con vuông. Khắp chốn kinh thành giăng đèn kết hoa, cầu phúc mừng ngày sinh công chúa. Minh Chu lại sai người đem tin vui này cấp báo cho Lan vương cùng tộc nhân nhà mẹ đẻ Nguyên Từ Quân.

Hôm nay sau khi lâm triều rảnh rỗi, hắn liền dẫn theo tiểu công chúa lại đây, thỉnh phụ hoàng ban tên.

“Hài tử này khóc thực vang, giống hết ngươi khi còn thơ ấu.” Lãnh Huyền theo ôm lấy bé gái từ trong tay hai nhũ mẫu. Kể ra cũng kỳ quái, đứa bé đến tay hắn rồi, liền dần dần thu tiếng khóc, cái miệng nhỏ nhắn lúc có lúc không nhấm nháp.

“Nàng có phải là muốn uống sữa rồi hay không?” Lôi Hải Thành trộm nhìn đến thích thú, tiến sát lại đưa ngón tay chạm nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của đứa bé. Đột nhiên nhớ đến buổi tối chính thức cầu hôn với Đình kia, hai người nằm ở trên giường mơ về tương lai sắp tới, hắn cùng Đình không hẹn mà cùng muốn có một đứa con gái sau khi cưới.

Khi đó, căn bản là không thể tưởng tượng, bản thân mình sẽ chết đi rồi sống lại, còn cùng một người nam nhân quyến luyến đến tận xương tủy......

Chỉ hơi ngây ngẩn rồi lập tức thanh tỉnh, nghiêng đầu liền thấy mục quang Lãnh Huyền ngưng tụ lại trên mặt tiểu công chúa, sắc mặt đã có phần thê lương.


Trong lòng Lôi Hải Thành biết Lãnh Huyền là đang nhớ lại tiểu nhi nữ đã chết kia, không có lời nào để an ủi, thấp gọi một tiếng: “Huyền......”

Từ chỗ sâu trong ***g ngực Lãnh Huyền chầm chậm thở dài, thu lại thương cảm, mỉm cười nói: “Vậy gọi là Tư Vân đi.”

Lôi Hải Thành chấn động, là tưởng niệm chiến dịch Vân Đồng quan thảm thiết kia, hay là Tỏa Vân sơn với hết thảy mê loạn?......

Giấc mộng cũ trước kia, chớp mắt như thủy triều, bách chuyển thiên hồi, tràn đầy trong tâm trí.

Hắn nghĩ về chuyện cũ, không lưu tâm phụ tử Lãnh Huyền đang nói những gì, đến lúc định thần, liền nghe thấy Minh Chu đang nghiêm trang nói về tình hình gần đây của Tần Khương.

“Tần Khương đã phái sứ giả đến, nguyện dâng ba tòa thành trì Phong Lăng để kết đồng minh với ta. Thiên Tĩnh lấy hai, còn một tòa đưa về Tần Khương. Nhi thần đã đồng ý với sứ giả, ngày đông chí ngày sẽ cùng Tần Khương vương kết đồng minh ở biên giới phía đông.”

Con ngươi đen của Lãnh Huyền ngưng tụ, “Ngươi muốn đích thân đi sao?”

“Không sai.” Minh Chu tự tin tràn đầy nói: “Phụ hoàng ngươi không cần lo lắng, nhi thần đã dám hứa hẹn, đương nhiên sẽ không hành sự lỗ mãng.”

“Mượn cơ hội này, chân chính lập uy với thiên hạ, khiến cho các nước không dám khinh thường ngươi tuổi nhỏ không đảm đương được, cũng là một chuyện tốt.” Lãnh Huyền gật đầu.

Minh Chu cười nói: “Phụ hoàng nói không sai, nhi thần chính là có ý đó.”


Lúc này tiểu công chúa bỗng nhiên”Oa” lên một tiếng, khóc lớn ở trong khuỷu tay Lãnh Huyền.

“Hài tử đói bụng rồi, mang nàng hồi cung đi.” Lãnh Huyền đem bé gái giao cho hai nhũ mẫu kia. Minh Chu thấy đã gần đến chính ngọ, cũng nhớ nhung Nguyên Từ Quân, đứng dậy cáo từ.

Lãnh Huyền đứng thẳng trong sân, đưa mắt tiễn đám người Minh Chu ra khỏi cửa cung, rồi mới quay đầu, đối mặt đi đến Lôi Hải Thành phía sau hắn.

“Đang nhìn gì vậy?” Ánh mắt chuyên chú dị thường kia của nam nhân thế nhưng lại khiến cho Lôi Hải Thành cảm thấy có điểm không được tự nhiên.

Tựa hồ cũng phát hiện bản thân quá mức cố chấp, Lãnh Huyền cười lắc đầu, dời tầm mắt đi, xoay người trở về.

Trong thoáng chốc đi qua, hắn dừng một chút, trầm giọng lẳng lặng hỏi: “Hải Thành, ngươi thích hài tử ư?”

“A?” Sao vậy lại thình lình nói đến vấn đề này? Lôi Hải Thành ngạc nhiên.

“Ta nhìn ra được, rằng ngươi rất thích.”

“Ân......” Lôi Hải Thành còn đang tìm kiếm dụng ý trong lời nói này của nam nhân, Lãnh Huyền ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi thong thả bước vào trong điện. Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui