Thùy Chủ Trầm Phù

Chuyện thích khách sau một phen sục sôi ầm ĩ, liền bị quẳng sang một bên.

Sứ thần các nước lục tục chào từ biệt, Kim Hà thái tử thì lưu lại thêm chút thời gian, cùng Minh Chu chính thức ký hạ minh ước xong mới dẫn tùy tùng rời kinh.

Kinh thành huyên náo hồi lâu cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Mấy trận tuyết lớn liên tiếp, đem cung thành trang điểm một màu trong sạch trang nhã.

Tiễn hết sứ thần các nước, Minh Chu liền có chút nhàn rỗi. Sau trưa hôm đó đếnKhai Nguyên cung, bắt đầu lại khóa trình rèn luyện đã tạm ngừng lâu ngày.

Theo Lôi Hải Thành làm xong một vòng giãn cơ trước, Minh Chu lau mồ hôi, cuốn lấy áo choàng chồn bạc, cùng Lãnh Huyền uống trà ngắm mai trong sân, nhắc đến Kim Hà.

“Việt Tiêu công chúa cũng coi như là thức thời, nguyện làm chư hầu của Thiên Tĩnh ta, miễn là Thiên Tĩnh trợ nàng xưng bá Tây Cương.”

“So với việc nương nhờ Tần Khương, đương nhiên sẽ không bằng dứt khoát quy phục Thiên Tĩnh. Vị thái tử này cũng là người hiểu chuyện.” Lãnh Huyền nhàn nhạt cười, bất chợt hơi nhíu mày, nhắc nhở Minh Chu nói: “kẻ giật dây sau lưng nàng, vẫn cần phải nhanh chóng điều tra rõ.”

Minh Chu gật đầu, “Ta đã gia tăng số người truy xét. Các nước còn lại cũng đã đều sai người đến, tùy cơ du thuyết quyền thần, tìm cách phá hoại ý liên minh của chư quốc. Còn đám thích khách lần trước, ta sai người âm thầm tra rõ tất cả sổ sách kế toán trong vòng một tháng nay của các cửa hàng vũ khí trong kinh thành, chung quy cũng có thể tìm ra được chút manh mối. Bất quá để tránh đánh cỏ động rắn, bên ngoài ta tuyên bố thích khách đều đã bị xử tử, không tiếp tục truy cứu việc này nữa.”

Lãnh Huyền từ sau buổi tiệc, vẫn chưa hề hỏi qua chính sự, thấy Minh Chu bố trí ổn thỏa, vô cùng vững tâm, nói: “Nếu ngại số lượng người eo hẹp, ám ảnh sau này sẽ đều để ngươi sai phái.”


“Phụ hoàng? Đó là thủ hạ của ngươi mà.”

Lãnh Huyền bất giác mỉm cười, “Hết thảy những gì thuộc về Phụ hoàng, tương lai chẳng phải sẽ đều là của ngươi ư?”

Minh Chu thấy ý hắn đã quyết, cũng không khước từ nữa, lại cùng Lãnh Huyền tán gẫu một trận, đứng dậy cáo từ.

Lãnh Huyền nhìn theo thân hình ngày một cao ngất của Minh Chu đi ra khỏi đại môn Khai Nguyên cung, đang xuất thần, một đôi cánh tay ấm áp liền từ sau lưng ôm ngang bên hông.

Lồng ngực người phía sau, cho dù cách lớp áo lông choàng trên người hắn, cũng vẫn ấm áp rộng lớn như trước.

“Ngươi thật sự tính toán từ nay về sau sẽ buông tay sao?” Lôi Hải Thành nhìn ra được vài phần tang thương vừa mới bất giác hiện lên trong mắt nam nhân, mặc dù hắn chưa có con cái, nhưng lại thập phần hiểu được tâm tình phức tạp của nam nhân giờ phút này.

“Chu nhi so với ta năm đó còn chững chạc hơn nhiều, ta cũng không có gì để phải lo lắng. Buông tay rồi, ta cũng vui vẻ mà tiêu dao.” Lãnh Huyền khẽ than, cười nhẹ quay đầu, chăm chú nhìn Lôi Hải Thành.

So với lúc chinh chiến Tây Kì, trong vòng nửa năm Lôi Hải Thành lại cao lớn thêm, cơ hồ đã ngang bằng với hắn. Gương mặt tuấn mỹ đã cởi bỏ dần dáng vẻ thiếu niên.

Tháng năm, như nước, trong vô thức, lặng yên không một tiếng động trôi qua bên người......

Ý thức được sự hỏi dò trong đôi mắt Lôi Hải Thành, Lãnh Huyền cuối cùng cũng thức tỉnh khỏi ngẩn ngơ, cười nói: “Hải Thành, mấy ngày này hãy thu dọn hành lý đi, chờ qua lễ trừ tịch, ngươi ta sẽ lên đường.”

“Đi đâu?” Lôi Hải Thành ngẩn ra.

Lãnh Huyền bật cười nói: “Đương nhiên là đi du sơn ngoạn thủy.” Nhìn Lôi Hải Thành sau khi kinh ngạc liền lộ ra vẻ mặt mừng như điên, hắn bỏ thêm một câu.”Ngươi nếu thích, ngươi ta cứ việc đi du ngoạn một năm rưỡi trước rồi hãy trở về.”

“Chuyện này, a......” Kinh hỉ bất ngờ kéo đến, miệng lưỡi xưa nay lanh lợi của Lôi Hải Thành hoàn toàn trở nên vô dụng, sau một lúc lâu ngây người, xác định nam nhân không phải là đang đùa cợt hắn, hắn dùng sức xoay thân thể Lãnh Huyền, ôm nam nhân tựa lên gốc mai, mạnh mẽ tặng cho một nụ hôn nồng nhiệt.

Cành lá trên đỉnh đầu khẽ run một trận, tuyết đọng lã chã rơi, như ngọc vụn lấp lánh, vương trên sợi tóc bay lên theo gió của nam nhân, mơn trớn khuôn mặt hắn......

Vứt bỏ lời hẹn ước năm năm, là hắn cam tâm tình nguyện chủ động đưa ra, hắn cũng chưa bao giờ vì thế mà hối hận, song ở sâu trong nội tâm, chung quy vẫn quyến luyến sự tự do thiên địa bên ngoài cung thành.


Lãnh Huyền, nhất định đã sớm nhìn thấu tâm can hắn, cho nên mới cấp bách nhường quyền......

Kỳ thật hắn chẳng phải sớm đã biết, nam nhân này, vẫn luôn từng ngày, từng khắc thật cẩn thận mà chăm chú nhìn hắn hay sao?......

Đau lòng cùng vui sướng đan xen va đập trong ***g ngực, nghe được hô hấp của Lãnh Huyền trở nên dồn dập, Lôi Hải Thành cuối cùng lưu luyến rút về đầu lưỡi đang truy đuổi trêu đùa trong miệng nam nhân, chuyển sang khẽ liếm nước bọt tràn ra khóe miệng nam nhân.

“Huyền......” Hắn dùng ánh mắt quấn quýt cuốn lấy con ngươi đen hơi gợn sóng của nam nhân, khẽ gọi.

Tay trái lộ rõ khớp xương vuốt ve từng tấc đường nét trên khuôn mặt hắn, hữu lực mà lại nhẹ nhàng. Từ sau khi Lôi Hải Thành sống sót khỏi trân nổ lớn đó, đây đã trở thành động tác yêu thương nhất khi Lãnh Huyền cùng hắn thân cận.

Bằng chính tay mình, mới cảm giác được sự tồn tại của hắn.

Tuyết quang xung quanh lấp lánh, bông tuyết cùng cánh hoa mai vẫn đang chậm rãi bay múa, rơi lả tả trong mục quang hai người......

Giây phút này, thời gian cũng như ngưng lại.

Yêu thương tủi nhục ân oán, đều như mây khói hoa rơi thoảng qua, vẽ nên một dấu tích trước mắt, rồi chôn vùi trong bụi trần.

Bao đau thương chất chứa trong lòng, rốt cục, cũng bất quá không bằng một nụ cười mỉm nhàn nhạt như không.


Cung yến ngày đó linh đình, ca múa đến tận mây, hiển lộ xa hoa rực rỡ vô cùng của bậc đế vương.

Lôi Hải Thành người ngồi sau bàn, tâm tư lại sớm bay đến xa vạn dặm. Vất vả lắm mới đợi đến khi tan tiệc, hắn cùng Lãnh Huyền trở lại Khai Nguyên cung, thay trang phục lộng lẫy trong cung, lấy bọc hành lý xuất môn.

Minh Chu vài ngày trước đã từ chỗ Lãnh Huyền biết được phụ hoàng hôm nay muốn cùng Lôi Hải Thành rời cung du lịch, sớm đã sai người ở ngoài cung Khai Nguyên chuẩn bị hai con tuấn mã Tây Kì tốt.

Lực chân của giống ngựa cao nguyên quả nhiên không tầm thường, hai người ra cung chỉ tiện tay đề cương, cũng không quất roi, đến khi mặt trời lặn về phía tây đã bỏ xa kinh thành lại phía sau.

Mục đích đầu tiên là sông băng Cửu Sắc tại Mặc Quận phương Bắc. Diện tích đến trăm dặm, khí thế tràn đầy. Mỗi năm một lần vào lúc giao mùa đông xuân sẽ xuất hiện cực quang cửu sắc[30]. Lãnh Huyền khi còn trẻ đã từng du lịch qua, lần này cùng Lôi Hải Thành chuẩn bị phương án xuất hành liền đề nghị đi du lịch sông băng trước.

Lôi Hải Thành lúc tiền thế đã từng xem phim phóng sự phong cảnh sông băng Nhung Bố[31] của Tây Tạng trên TV, khi ấy cũng liền rung động vô cùng đối với cảnh tượng tự nhiên hùng vĩ đoạt thiên địa của tạo hóa kia, đáng tiếc là chưa có khả năng đi được. Nghe Lãnh Huyền giới thiệu như vậy, đương nhiên tán thưởng.

Kỳ thật rằng, có Lãnh Huyền làm bạn, chốn thâm sơn cùng cốc cũng không khác gì đào nguyên tiên cảnh.

Trời vừa rét đậm lại vừa là lễ giao thừa, trên đường đi không một bóng người. Hai người chậm rãi điều khiển ngựa, thưởng lãm cảnh tuyết rơi vùng ngoại ô ven đường. Đi thêm được một đoạn đường ngắn, mặt trời lặn dần xuống đường chân trời, phía sau có hai tiếng vó ngựa gấp gáp đuổi theo.

Lôi Hải Thành quay đầu lại, nheo mắt nhìn trong bóng đêm, cách mấy chục thước, thấy rõ hai kỵ sĩ trên ngựa đúng là sư huynh đệ Băng Nguyệt cùng Minh Nguyệt. Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui