Thùy Chủ Trầm Phù

Nghĩ đến mảnh da bị lột ra từ ngực Lôi Hải Thành, Lãnh Huyền thật sự không dám tưởng tượng thêm Lôi Hải Thành đến tột cùng là còn phải chịu những khổ hình gì nữa. Hắn chậm rãi thu chặt khuỷu tay, kề sát vào gò má của Lôi Hải Thành, cay đắng nói: “Ta vốn tưởng rằng Nguyên Thiên Tuyết sẽ không hạ độc thủ đối với ngươi.”

Vậy nên, hắn mới dám buông tay để cho Lôi Hải Thành ban đêm đi thăm dò tẩm cung thái hậu.

Lôi Hải Thành luôn luôn một mực trốn tránh, cự tuyệt hoài nghi Nguyên Thiên Tuyết. Hắn thì sớm từ lúc sau khi nghe chuyện Lan vương binh biến, đã đoán được tám chín phần mười là Tây Kì ở sau trướng làm mưa làm gió.

Đợi lúc gần đến kinh thành, mấy ám ảnh hắn âm thầm điều phái đến chỗ Lan vương đã để lại mật hàm tại những địa điểm giao ước, hoàn toàn chứng thật cho phòng đoán của hắn.

Nguyên Thiên Tuyết chẳng những không chết, lại còn không hề dự báo trước hiện thân tại kinh thành Thiên Tĩnh, chiếm giữ tẩm cung thái hậu.

Bên trong phong thư hắn muốn Lôi Hải Thành lưu cho Minh Chu trước khi khởi hành đến Phong Lăng, ngoại trừ ra lệnh cho Minh Chu lui binh, cũng nhắc nhở Minh Chu cùng Lan vương hết lần này đến lần khác, nhất thiết phải đề phòng Tây Kì, không ngờ rằng vẫn bị Nguyên Thiên Tuyết xuất quỷ nhập thần thừa dịp không có hắn mà xông vào.

Một thái hậu, một Minh Chu, chính là tử huyệt của Lan vương cùng hắn.

Hết thảy, hắn đều giấu Lôi Hải Thành, chỉ vì không muốn vì Nguyên Thiên Tuyết mà lại hiềm khích với Lôi Hải Thành.

Có lẽ, chỉ có để cho Lôi Hải Thành tận mắt nhìn thấy Nguyên Thiên Tuyết vẫn đang sống yên lành, thì mới có thể tin phục được. Vậy nên dù biết là mạo hiểm, hắn sau khi lưỡng lự cân nhắc, vẫn là quyết định không ngăn cản Lôi Hải Thành đi thám thính trước.

Điều duy nhất mà hắn tính sai, chính là phần tình cảm của Nguyên Thiên Tuyết đối với Lôi Hải Thành, kết quả đổi lấy tấm da kia......

Lồng ngực giống bị người dùng lực nắm chặt, trướng căng khó chịu. Hắn nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp. Lôi Hải Thành lại đột nhiên kề vào tai hắn nói mấy chữ.


“Cái gì?” Thanh âm rất nhẹ, Lãnh Huyền nghe không rõ ràng, hơi lùi khỏi khuôn mặt người kia một khoảng cách. Thấy khóe miệng Lôi Hải Thành khẽ nhếch lên, cong lên tạo thành một nụ cười, nhưng lại mang ba phần tàn khốc cùng quỷ quyệt.

Đáy mắt Lôi Hải Thành lóe lên sự mỉa mai, giống như đã từng quen biết...... “Ta là nói, kẻ hạ độc thủ với ta chẳng phải là ngươi sao?”

Lãnh Huyền kinh ngạc vạn phần, chưa minh bạch dụng ý trong câu nói này của Lôi Hải Thành, tay trái Lôi Hải Thành đã lao tới, chặt chẽ chặn lấy cổ họng hắn.

Một thanh đoản đao trong tay phải, đâm vào ***g ngực Lãnh Huyền.

“Ngươi?!” Lãnh Huyền không thể tin nổi giẫy giụa phun ra một chữ, dư âm liền bị Lôi Hải Thành cắt đứt.

Lôi Hải Thành cười nhìn vẻ mặt đau đớn kinh hoàng của hắn, cổ tay cầm dao lần thứ hai đưa về phía trước, đang định kết liễu tính mạng Lãnh Huyền, phần bụng bỗng nhiên lạnh toát, liền sau đó là đau đớn kéo đến. Hắn cúi đầu ──

Mũi thương sáng lóa, xuyên qua y phục, đâm thẳng vào bụng hắn.

Hắn hét lớn một tiếng, phi chân đá văng Lãnh Huyền ra.

Máu tươi như suối, vẩy tung tóe thuận theo đầu mũi thương rút ra.

Lôi Hải Thành đè chặt vết thương trên bụng, loạng choạng đứng lên khỏi ghế, chòng chọc nhìn Lãnh Huyền nửa quỳ gối trên đất. Đang định tiến tới chém thêm mấy đao nữa, một đám nam tử đã nghe thấy tiếng rống lớn kia của hắn, trước sau lao như bay vào nhà, lũ lượt xuất đao kiếm, vây quanh bảo vệ Lãnh Huyền.

“Vì cái gì lại muốn giết ta?” Lãnh Huyền dưới sự dìu đỡ của Phương Triêu cùng một ám ảnh khác khó khăn đứng thẳng dậy. Tay trái ôm chặt lấy ngực, tơ máu tràn đầy ra khỏi kẽ ngón tay, khàn giọng chất vấn Lôi Hải Thành.


Mắt thấy đối phương người đông thế mạnh, khuôn mặt Lôi Hải Thành hiện vẻ hung hãn, còn chưa trả lời, trên nóc nhà bất chợt có người lạnh lùng nói: “Bởi vì ngươi đáng chết.”

Thanh âm lạnh giá, không mang theo chút tình cảm. Theo một tiếng nổ, nóc nhà bị phá thành một hốc lớn. Ngói vỡ bụi bặm cùng với mưa bụi tán loạn rớt xuống, một người bồng bềnh nhảy xuống đất, tố y tóc bạc, hai tay nhàn nhã chắp sau lưng.

Đối mặt với chúng nhân như lâm đại địch, người này chính là khẽ cười lạnh, giữa hàng mày tràn ngập sự kiêu ngạo tự cao tự đại.

Hắn đến gần Lôi Hải Thành, lăng không điểm hai ngón tay thay Lôi Hải Thành phong bế huyết lưu nơi vết thương, đem Lôi Hải Thành nhẹ nhàng đẩy vào trong ghế, không chút đếm xỉa đến bộ dáng giương cung bạt kiếm của đám ám ảnh, chậm rãi đi về phía Lãnh Huyền. Trong đôi mắt lạnh lùng, lóe lên một tia sáng giống như mèo vờn chuột hiếm có.

“Không nghĩ rằng ta sẽ đích thân tới gặp ngươi ư?”

Thân hình Lãnh Huyền lắc lư như muốn ngã, song lại đẩy hai ám ảnh đang dìu hắn ra, mục quang lướt qua chúng nhân đang vây quanh trước thân mình, nhìn phía Lôi Hải Thành, đau xót, không tin nổi...... tràn đầy trong lòng.

“Nguyên Thiên Tuyết, ngươi đến tột cùng là đã làm gì hắn, khiến cho hắn tới giết ta?”

Đối diện với chất vấn của Lãnh Huyền, Công tử Tuyết đột nhiên dừng cước bộ, nhìn kỹ Lãnh Huyền, chậm rãi lộ ra một nụ cười khó hiểu.”Ngươi quả thật là rất tín nhiệm hắn, a a. Chỉ có điều, phải để ngươi thất vọng rồi. Hắn đã không còn là Lôi Hải Thành nữa.”

Lãnh Huyền thình lình chấn động, chỉ nghe mỗi một chữ của Công tử Tuyết vô cùng rõ ràng, đâm thẳng vào lỗ tai hắn.

“Ta đã triệu hồi hồn phách Trần Yên, còn như Lôi Hải Thành hắn......” Hắn cố ý dừng một chút, thưởng thức sắc mặt Lãnh Huyền vốn vì mất máu mà tái nhợt lại thêm thảm đạm như tuyết, rồi mới lãnh đạm nói: “Hồn phi phách tán, tan biến vĩnh viễn.”


“Nói bậy!” Lãnh Huyền nộ khí công tâm, còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại ho ra một ngụm máu.

Công tử Tuyết cười khẽ, “Hắn nếu có thể Tá Thi Hoàn Hồn, ta hiển nhiên cũng có thể trục xuất hồn phách hắn đi. Nơi này, nguyên bản không phải là nơi hắn nên đến.”

Nhướn mày sải một bước lớn lên phía trước, vài ám ảnh đứng ở hàng đầu phát ra tiếng quát, khua binh khí lao về phía hắn.

Khóe mắt Công tử Tuyết cũng không liếc về phía mấy người kia, chúng nhân chỉ cảm thấy bạch ảnh trước mắt hơi dao động, liền sau đó tràn ra một mảng huyết vụ đậm đặc, binh khí rơi xuống đất, kêu lên leng keng.

Mấy ám ảnh kia một khắc trước vẫn còn sinh khí dồi dào, nay đã biến thành hài cốt đứt đoạn vô số, hỗn độn tản mát khắp góc phòng.

Máu loãng bắn tung bốn vách tường, vẫn đang chầm chậm chảy xuống. Nơi Công tử Tuyết đứng yên, lại sạch bách không có lấy nửa điểm huyết tích.

Tố y trên người, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Mưa bụi, vẫn bay xuống từ hốc lớn trên nóc nhà, chưa bay gần đến mái tóc trắng của hắn, liền bị kiếm khí vô hình đánh tan ra.

Trong phòng, tĩnh mịch kinh người. Không còn một ám ảnh nào dám khinh thường thanh niên cao gầy này nữa.

Công tử Tuyết lãnh đạm phủi phủi ống tay áo, tiếp tục tiến về phía trước.

Mỗi một bước đều nhàn nhã ung dung như tản bộ trên sân vắng, nhưng nghe vào trong tai chúng nhân, lại nặng tựa ngàn quân. Sát khí như tấm lưới vô hình, càng lúc càng quấn chặt lấy chúng nhân.

Mặc dù còn có đến hơn hai mươi người, song không ai dám bắt lấy mũi nhọn này. Chúng nhân chỉ nắm chặt binh khí, vây quanh Lãnh Huyền, theo cước bộ đi tới của Công tử Tuyết mà từng chút một di chuyển về phía sau.

Lưng chạm đến vách tường, Lãnh Huyền tựa hồ cũng đã ý thức được bản thân khó tránh được tai họa, mục quang thống khổ, liếc nhìn Lôi Hải Thành ở bên kia một cái cuối cùng, rồi chuyển sang nhìn Công tử Tuyết, lẳng lặng nói: “Thiên Tĩnh đã thành vật trong túi ngươi, ta thua rồi. Chính là Chu nhi của ta đến tột cùng là ở chốn nào? Có phải là đã bị ngươi âm thầm sát hại rồi hay không?”


Trong mắt Công tử Tuyết phút chốc hiện lên thần thái khác thường, lãnh đạm nói: “Tự thân ngươi đã khó bảo toàn, còn vấn vương thêm nhi tử chẳng ra hồn gì của ngươi để làm cái gì nữa chứ?” Cười nhạo vươn bàn tay ra, năm ngón tay như móc câu, lao đến chụp lên ngực Lãnh Huyền.

“Ta sẽ không giết ngươi như thế này đâu. Tổn thương ngươi gây ra cho Trần Yên, ta muốn ngươi phải từ từ mà hoàn lại, hoàn đủ cả một đời thì mới lấy đi tính mệnh của ngươi.”

Sự oán hận thâm sâu ngưng tự trong lời nói của hắn, khiến chúng nhân hãi hùng khiếp vía, toàn thân phiếm lạnh. Khuôn mặt Lãnh Huyền lại xám như tro tàn.

Công tử Tuyết giơ tay lên, đang muốn khai đao với ám ảnh đang ngăn cản ở trước mặt, thiếu niên trong ghế đột nhiên kêu một tiếng, ôm lấy bụng gập người lại.

“Đau quá......”

Giọt mồ hôi lớn như hạt đậu theo trán Lôi Hải Thành ròng ròng chảy xuống, gương mặt tuấn tú cũng đau đến cơ hồ biến hình.

“Sao thế?” Công tử Tuyết quay đầu lại hỏi.

Thừa dịp Công tử Tuyết hơi phân tâm trong giây lát, Lãnh Huyền nâng tay trái dính máu lên, ra hiệu cho ám ảnh bên người ──

Mặt đất bất thình lình nổ tung, khói trắng dày đặc tức khắc tràn ngập cả gian phòng, khiến người hoàn toàn không thể thấy rõ cảnh vật xung quanh.

Đợi khi Công tử Tuyết phất mạnh ống tay áo, đẩy ra sương khói trước mắt, đoàn người Lãnh Huyền đã không còn bóng dáng, chỉ lưu một hàng huyết tích không liên tục hướng ra bên ngoài cửa.

Men theo huyết tích này, hẳn vẫn có thể đuổi theo được chúng nhân. Nhưng vết thương dường như gia tăng đau đớn, Lôi Hải Thành chặt chẽ ôm lấy bụng té ngã xuống khỏi ghế.

Tiện nghi cho hắn rồi! Công tử Tuyết chòng chọc nhìn về tiền phương đã không còn một bóng người, lạnh lùng phẩy tay áo một cái, xoay người, ôm lấy Lôi Hải Thành. Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui