Sắc trời mịt mù u ám. Gió thổi đến tận đêm, lại càng mạnh mẽ kinh người, gào thét càn quét trên mặt đất mênh mông, như quỷ khóc sói tru. Bông tuyết lớn như lông ngỗng, không hề kiêng nể bay lượn, như thể muốn đem hết thảy trần gian vùi lấp xuống sâu thẳm.
Tuyết đọng trên mặt đất đã cao hơn nửa thước, ngựa chở thêm người đi lại khó khăn. Ba người Lôi Hải Thành thương tiếc sức ngựa, đành phải xuống ngựa đi bộ.
Lôi Hải Thành lại mang diện cụ, sau một trận đấu ác liệt trên mặt có thêm mấy chỗ ứ ngân, đau rát nóng bỏng. Bất quá nhìn đến U Vô Thương bên cạnh cũng mũi tìm bầm mắt sưng vu, trong lòng cuối cùng cũng xả được nỗi ức chế.
Sau khi tiến vào trong thể xác nhỏ hơn mười tuổi so với tuổi tác thực tế của hắn, lúc nào cũng bị người nhận nhầm khinh thường, cũng lại không thể giãy bày, đã là đủ buồn bực rồi. Khuôn mặt quá mức tuấn mỹ của Trần Yên lại càng làm Lôi Hải Thành thêm cay cú, U Vô Thương hết lần này đến lần khác không biết chết sống gì cười nhạo hắn, nếu không phải là cuối cùng Lãnh Huyền thật sự không chịu nổi nữa, hô ngừng, thì hắn tuyệt đối là muốn đánh cho tên gia khỏa kia không dậy nổi nữa luôn.
Hắn căm ghét trừng trừng nhìn U Vô Thương, “Ngươi theo chúng ta để làm cái gì?”
Tầm mắt U Vô Thương chuyển qua Lãnh Huyền đang đi ở giữa, chậm rãi quan sát Lôi Hải Thành, hừ nói: “Khi mà ta cùng Huyền huynh sóng vai ngao du sơn thủy, thì tiểu quỷ ngươi còn không biết đang quấn tã ở chỗ nào đâu! Không tới phiên ngươi hoa tay múa chân.”
Biết rõ U Vô Thương là cố ý chọc giận hắn, Lôi Hải Thành vẫn cứ tức giận không ít. Nếu như lại cố tình hung hăng đánh một trận, chỉ e trong mắt Lãnh Huyền, quả thực là xem hắn trở thành đứa nhóc không hiểu việc đời mất, nên Lôi Hải Thành đành nhịn xuống không dám hé răng.
U Vô Thương khiêu khích bất thành, cũng không cãi nhau cùng Lôi Hải Thành nữa, đối Lãnh Huyền nghiêm mặt nói: “Ta lần này đến Phong Lăng, là để giết Phù Thanh Phượng.”
Lãnh Huyền nga một tiếng, trên mặt hắn cũng mang lại diện cụ, không thể nào nhìn ra biểu tình, chỉ có đôi mắt ở trong tuyết phản xạ ánh sáng. “Là vì Già Tố sao?”
“Không sai.” U Vô Thương phun ra hai chữ xong liền lâm vào trầm mặc, sau khi đi được một đoạn đường, mới thấp giọng nói: “Huyền huynh, ta thực hồi hận. Nếu ta bằng lòng nghe lời Già Tố, không lêu lổng tứ xứ nữa, hảo hảo ở bên chăm sóc nàng, thì có lẽ đã có thể cứu nàng......”
Lãnh Huyền khẽ thở dài: “Thế sự khó liệu. Ngươi lúc ấy nếu ở Lương Duẫn, thì có lẽ ngay cả ngươi cũng khó mà tránh khỏi cái chết.”
Hai người nhìn nhau không nói gì. Lôi Hải Thành nghe được nửa vời, không khỏi hỏi: “Già Tố mà các ngươi nói đến kia là người nào vậy?”
U Vô Thương liếc xéo hắn một cái, không thèm đáp trả. Lãnh Huyền lẳng lặng nói: “Là, tân thê tử của Vô Thương, Lương Duẫn nữ vương mùa xuân năm nay bị Phong Lăng xử quyết.”
Lương Duẫn nữ vương?! Lôi Hải Thành tức khắc nhớ tới mấy cái đầu lâu trên cung điện Phong Lăng, bị chế thành đồ uống rượu, để cho Ngự Diễm Liệu cùng bách quan truyền nhau uống. Hắn vốn vì chán ghét, nên căn bản không nhìn kỹ.
Nguyên lai, Lương Duẫn vương lại chính là nữ tử!
Bạo tuyết thổi đến nửa đêm cuối cùng cũng dần yếu đi. Gió lạnh vẫn điên cuồng như cũ, thổi ập trên mặt, cơ hồ khiến cho người ta không thể mở mắt ra nổi.
Lôi Hải Thành vốn dĩ muốn đi La Quân thành mua sắm chút đồ ăn, nhưng ban sáng sau khi thấy qua hành động tàn bạo vì đói đến phát điên mà ăn thịt người của đám Phong Lăng tướng sĩ, hắn hoàn toàn xóa bỏ đi huyễn tưởng không thực tế này.
Vẫn là nên nghĩ biện pháp tìm một nơi để nghỉ ngơi, rồi bắt chút chim thú gì để no bụng thì thực tế hơn.
Một hàng ba người đi vòng qua La Quân thành, đến khi thấy một thôn xóm, người kiệt sức, ngựa hết hơi, quyết định dừng chân nghỉ ngơi.
Thôn xóm cách phía đông La Quân thành ước chừng mấy dặm đường, quy mô nhỏ bé, vẻn vẹn chỉ có tầm mười gian nhà thấp bé.
Ba người Lôi Hải Thành đi từ đầu đến cuối thôn, khắp nơi tử khí trầm trầm, không thấy được nửa nhân ảnh. Cửa sổ mỗi gian nhà đều rách nát tả tơi, bàn ghế nghiêng đổ, trên mặt đất trong nhà còn lưu lại huyết tích khô cạn, hiển nhiên không lâu trước đây bị người đến cướp sạch.
“Thôn dân nơi này, phỏng chừng đã đều bị binh sĩ trong La Quân thành bắt đi......” U Vô Thương cũng không nói tiếp nữa, nhưng Lôi Hải Thành đã hiểu được ý tứ của hắn.
Chiến họa loạn thế, kẻ bị nạn bao giờ cũng là bách tính vô tội tay không tấc sắt. Trôi giạt khắp nơi, hèn kém như giun dế, thậm chí lại còn trở thành đồ ăn trong bụng kẻ khác.
Lãnh Huyền quan sát một chút, dắt ngựa đi tới ngồi trước cửa sổ một gian nhà vẫn còn tương đối nguyên vẹn, “Nếu Phong Lăng binh sĩ đã cướp sạch không còn gì, thì hẳn sẽ không đến nữa, nơi này tạm thời coi như an toàn.”
Ba người cùng nhau bắt tay làm, đem phòng trong thu dọn sạch sẽ, trải chăn nệm xuống đất. U Vô Thương bổ chiếc ghế dựa nổi một đống lửa ở giữa phòng, lập tức liền ấm cúng hẳn lên.
Hắn giỡ hành lý của mình, lấy ra hai miếng bánh khô nhỏ cứng còng, chia cho Lãnh Huyền cùng bản thân mỗi người một khối, đối Lôi Hải Thành từ từ nói: “Đây là hai miếng cuối cùng. Tiểu quỷ, ngươi có tức giận cũng vô dụng, không có phần của ngươi đâu.”
Lôi Hải Thành cười nhạt, “Lão tử cũng không thèm.”
Thấy hai người lại bắt đầu tranh cãi, Lãnh Huyền lắc đầu chẳng biết phải làm sao, muốn chia một nửa đồ ăn trong tay cho Lôi Hải Thành, lại bị cự tuyệt.
“Ngươi ăn đi, ta đi ra ngoài tìm chút món dân dã.” Một tý tẹo như vậy, ăn xong cũng chỉ chống đỡ được một ngày. Bọn họ cách Lâm Uyên thành còn có đến trăm dặm đường, dù sao cũng phải chuẩn bị đủ lương khô rồi mới lên đường tiếp được.
Khoác thêm kiện y phục, Lôi Hải Thành giơ đuốc lên, đi ra ngoài kiếm ăn.
Ngồi nhìn điểm hỏa quang bị gió lớn thổi lay lắt hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm, U Vô Thương quay đầu lại, trên mặt không còn sự vui đùa nữa, nghiêm mặt nói: “Huyền huynh, ngươi cùng tiểu quỷ này, đến tột cùng là thế nào vậy?”......
Khi Lôi Hải Thành trở lại trong phòng, mang theo cây đuốc đã cháy hết. Y phục trên người hắn cũng bị bông tuyết cùng mồ hôi thấm ẩm ướt, hết sức phấn chấn quăng xuống một cái bọc vẫn đang rớm máu, cười nói với hai người đang vây quanh ở bên đống lửa sưởi ấm nói chuyện với nhau: “Có thứ tốt để ăn rồi, mau tới hỗ trợ đi!”
Phấn chấn mở ra bọc vải, bên trong rành rành là một con đại xà to béo, đã bị chặt thành mấy khúc, máu chảy đầm đìa bốc lên mùi tanh.
U Vô Thương thình lình mở to mắt phượng, nhảy dựng lên, “Tiểu quỷ, ngươi cư nhiên lại mang cái thứ quỷ này về!”
“Không thì lấy gì mà ăn giờ?” Lôi Hải Thành chẳng hiểu gì, thấy U Vô Thương khẩn trương như vậy, nhịn không nổi cười khẩy nói: “Một đại nam nhân, nhìn thấy con rắn chết mà lại sợ thành như vậy, lá gan của ngươi cũng thật là quá sức nhỏ đấy!”
“Ngươi!” U Vô Thương nắm chặt nắm tay, lửa giận trong mắt phun ra, nhưng nhìn đến bên cạnh, Lãnh Huyền vẫn ngồi thẳng tắp như cũ, không chút nhúc nhích, hắn chậm rãi buông lỏng tay, ngồi trở lại chỗ.
Hỏa quang ánh lên mặt hắn, thành từng tầng bóng đen.
Lôi Hải Thành cuối cùng cũng chiếm được thượng phong, tâm tình tốt vô cùng, lấy đến cái nồi sắt, lấy tuyết sạch bỏ vào trong đặt lên đống lửa đun nước, một bên tẩy lột thịt rắn.
Đại bộ phận muốn lưu lại làm lương khô ăn trên đường, hắn dùng muối ăn ướp lên. Mấy khúc còn lại xắt thành từng miếng nhỏ, thả vào trong nước làm canh rắn.
“Tiếc là không có gà, bằng không có thể cho các ngươi thưởng thức một chút mùi vị thơm ngon của món ‘xà giảo kê’.” Hắn quấy thịt ở trong vạc, nhiệt khí cuồn cuộn, thổi từng đợt trước mắt......
“Đó là Quảng, ách, đồ ăn ở một nơi, để cho rắn cắn lên cổ, giết chết con gà. Xử lý thịt gà đặc biệt thật nhanh, rồi mới cho cùng với rắn vào nồi hầm nhừ.”
Món ăn này, là hắn trước kia cùng Đình đi du ngoạn ở Quảng Châu đã nếm qua...... Cái tên tựa hồ thật lâu không có nhớ tới đột nhiên xuất hiện lại trong đầu, Lôi Hải Thành liền có chút ngẩn ngơ──
Bắt đầu từ thời điểm nào, giọng nói và dáng cười của Đình đã bị một nam nhân tên Lãnh Huyền chậm rãi xâm thực, thay thế......
Sắc mặt U Vô Thương xanh mét, nhìn Lãnh Huyền.”Huyền huynh, ngươi muốn để tiểu quỷ này tùy ý nói đến khi nào đây?”
Lãnh Huyền chăm chăm nhìn thịt rắn cuồn cuộn lăn trong món canh, không nói được một lời nào.
Lôi Hải Thành sau phút chốc thương cảm liền thu lại tâm trạng, cuối cùng chú ý tới sự im lặng khác với bình thường của Lãnh Huyền, ngạc nhiên nói: “Ngươi sao vậy?”
Lãnh Huyền dời đi mục quang, cho thêm một đoạn chân ghế vào đống lửa, hờ hững nói: “Không sao cả.”
U Vô Thương càu nhàu một tiếng trong cổ họng, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Ba người nhất thời đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng lửa nổ lốp bốp trong phòng và tiếng cuồng phong gào thét bên ngoài song cửa.
Mùi thịt dần dần nồng đượm, Lôi Hải Thành múc một chén lớn canh lên, đưa đến trước người Lãnh Huyền, cười nói: “Chín rồi. Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, nguội sẽ có mùi tanh.”
U Vô Thương lườm Lôi Hải Thành, rồi lại trợn mắt nhìn Lãnh Huyền. Lãnh Huyền cúi thấp đầu, vài sợi tóc đen rủ xuống trán, che khuất hai mắt.
Lôi Hải Thành đã bắt đầu lấy ra cho mình ăn. Lãnh Huyền cũng bình ổn vươn tay trái, cầm lấy đũa, vững vàng gắp lấy miếng thịt rắn để vào trong miệng.
Mỗi một miếng, hắn đều nhai thật cẩn thận, thật nhã nhặn. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...