Nói tóm lại, Dương Oa Oa và Hàn Dục chính là dây dưa bảy năm.
Bảy năm, Hàn Dục mặc dù bởi vì công việc mà bay ra nước ngoài, cũng không quên ngày ngày gọi điện thoại báo bình an.
Những thói quen tật xấu khi còn phiêu bạt bên ngoài đã không còn nữa, anh thay đổi như vậy, cũng khiến nhiều người cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không ai đi truy cứu đến cùng, dù sao Hàn Dục làm việc từ trước tới giờ luôn làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Ngay cả Dương Oa Oa, cũng không hỏi nguyên nhân anh thay đổi.
Năm cô tốt nghiệp đại học, cô quyết định dọn ra khỏi nhà họ Hàn, mặc dù mẹ Hàn hết sức phản đối, Hàn Dục cái gì cũng không hỏi, chỉ giúp cô dọn nhà, còn giúp cô mua nhà mới——trở thành hàng xóm láng giềng với anh.
Ba năm nay, quan hệ của anh và cô càng làm cho người ta không hiểu được.
Ví dụ như ——
Sau khi tốt nghiệp một thời gian cô vẫn chưa tìm được việc làm, anh cũng chưa từng trách cứ cô một câu.
Sau khi cô tìm được công việc trong nhà Xuất Bản, anh cũng chiều theo ý của cô, càng không ép buộc cô nhất định phải tới công ty anh làm.
Chỉ cần anh không tăng ca, không đi công tác nước ngoài, nhất định lo cơm ba bữa cho cô.
Rõ ràng cô là được anh thuê làm bạn gái, nhưng anh lại đối xử với cô thân thiết như người trong nhà. . . . . .
Chỉ duy nhất là không giống người yêu.
Có lẽ anh luôn coi cô là em gái đi! Nếu không các tờ báo sẽ không dăm bữa nửa tháng lại viết bài xì căng đan về anh, ngày hôm kia cùng cô người mẫu này, ngày hôm qua lại qua đêm ở khách sạn, hôm nay có lẽ lại cùng với một nữ diễn viên nào đó. . . . . .
Cô đã quen nhìn những xì căng đan của anh, cũng học được cách làm như không biết.
Mặc dù cô thích anh, nhưng lại chán ghét thái độ tuỳ tiện của anh đối với tình yêu.
Cho nên, cô thầm yêu anh, bí mật này vẫn luôn giấu tận đáy lòng. . . . . .
"Này!"
Dương Oa Oa vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cánh tay đột nhiên bị ai đó đẩy một cái.
Cô lấy lại tinh thần, phát hiện mình đang ngồi ở một góc kín đáo trong quán cà phê, ngồi trước mặt là ba người bạn tốt của cô.
"Cậu lại đi vào cõi thần tiên rồi." Hạ Hỏa Diễm biết cô có thói quen hay ngây người ra, mặc kệ trải qua bao nhiêu năm đều không thay đổi.
"Oa Oa đi vào cõi thần tiên, nhất định là anh Hàn lại xuất ngoại." Đinh Tiểu Phán đang ăn bánh ngọt đột nhiên phát biểu một câu. d,0dylq.d
Những lời này khiến cho ba người phụ nữ khác đều phải mở to hai mắt.
Dương Oa Oa tức giận con mắt nhìn chằm chằm vào Đinh tiểu Phán —— cô ấy nói chuyện luôn không thông qua não bộ, nhưng cũng luôn nói trúng tim đen.
"Đúng vậy..., cùng người khác dây dưa bảy năm, cho đến bây giờ vẫn chưa có nở hoa kết trái, khó trách mỗi ngày đều muốn thất hồn lạc phách." Kiều Tích Tích ở một bên lạnh nhạt mở miệng, ưu nhã uống một ngụm cà phê.
Đúng vậy, họ cũng biết chuyện Dương Oa Oa và Hàn Dục.
Nhưng chuyện này bọn họ cũng không có nhúng tay vào, dù sao chuyện tình cảm. . . . . . Cũng không thể miễn cưỡng được.
Hơn nữa Dương Oa Oa luôn thờ ơ lạnh nhạt với chuyện tình cảm của mình, nên người khác cũng không tiện nói thêm vào.
Chỉ có Hạ Hỏa Diễm nháy đôi mắt hoa đào, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào Dương Oa Oa. d,0dylq.d
Dương Oa Oa thấy lung túng khi bị nhìn chằm chằm, lông mày nhíu lại nhìn lại bạn tốt.
"Cậu muốn nói gì?" Trong nhóm bạn tốt thì Hạ Hoả Diễm là người thẳng thắn nhất, trình độ ác miệng cũng thua kém gì cô.
"Cậu chưa thỏa mãn dục vọng." Hạ Hỏa Diễm nói xong câu này, liền cười lên khanh khách.
Dương Oa Oa liếc mắt xem thường, cảm thấy cô ấy thật là nhàm chán.
Những lời này cũng làm cho những người khác cười lên.
"Các cậu thật phiền chán." Dương Oa Oa dường như muốn che giấu sự chột dạ của mình, cầm ly nước trà lên uống. d,0dylq.d
"Cậu cũng muốn nói chuyện yêu đương chứ?" Kiều Tích Tích đem khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tới trước mặt cô. "Mọi người đều biết cậu thích anh ta đã lâu rồi, trên danh nghĩa cũng là bạn gái của anh ta, tại sao còn không chủ động tấn công vậy?"
Dương Oa Oa mím môi, lại mang ra dáng vẻ thật quật cường.
Không phải cô không muốn chủ động tấn công, mà là cô hiểu rõ Hàn Dục đối với cô không phải tình yêu nam nữ, co sao có thể vô liêm sỉ quấn lấy anh chứ?
Hơn nữa, cô căn bản không dám phá hủy mối quan hệ giữa hai người.
Anh không yêu cô, cô làm sao có thể ép anh buông tha tự do, vĩnh viễn ở chung một chỗ với cô được?
"Có người rất nhát gan." Hạ Hỏa Diểm ăn một miếng kem tươi, nháy mắt mấy cái với Dương Oa Oa. "Cho nên vẫn làm con rùa đen rút đầu."
Dương Oa Oa chớp chớp đôi lông mi dài, đem những lời nói của đám bạn thành gió thoảng bên tai, tuỳ bọn họ nói sao cũng được.
"Nói chuyện yêu đương rất thú vị đó!" Kiều Tích Tích nháy mắt mấy cái với cô. "Chẳng lẽ cậu không muốn nói yêu đương một sao?"
Dương Oa Oa liếc bạn tốt một cái, cười nhạt có ngụ ý nói: "Mình nói nè yêu đương còn xem duyên phận, chứ không phải xem mùa động dục."
"A, Oa Oa đang nói Tiểu Phán và Tích Tích." Hạ Hỏa Diễm đứng ở giữa khích bác, cười đến đau bụng luôn.
"Xem duyên phận cũng phải gặp đúng người!" Đinh Tiểu Phán ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn dính bơ lên. "Nếu không gặp đúng người, có duyên phận cũng vô ích thôi." le^ê quy/y do^nn
Câu này, lại đả thương trái tim của hai người phụ nữ.
Lần này đổi lại Kiều Tích Tích cười hả hê nói: "Đúng vậy! Độc thân không nhất định là duyên phận còn chưa tới, mà là người kia còn chưa xuất hiện." Cô ấy có ngụ ý, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Hỏa Diễm.
"Mẹ nó, đầu máy phụ nữ!" Hạ Hỏa Diễm mặt đỏ lên, không thể nghi ngờ là mình đã thừa nhận trước.
Dương Oa Oa vẫn bất động như trước.
Đối với chuyện tình cảm, cô vốn là không cưỡng cầu —— mặc dù cô thật rất muốn nói chuyện yêu đương.
Nhưng cô cho là mình nợ Hàn Dục rất nhiều, cho nên không muốn mong đợi hay yêu cầu ở anh cái gì xa vời. . . . . .
Ba người phụ nữ còn lại không thấy Dương Oa Oa không nói lời nào, liếc mắt nhìn nhau.
Họ đều hiểu chuyện trong lòng của Dương Oa Oa, nhưng chuyện tình cảm, người khác cho dù có thể hiểu được, cũng không có cách nào phụ giúp một tay được. le^ê quy/y do^nn
Nhưng mà. . . . . .
Mối quan hệ của bọn họ đã kéo dài rất lâu.
Hạ Hỏa Diễm khẽ chớp mặt, rất nghiêm túc nhìn Dương Oa Oa.
Cô luôn có bộ dạng không sao cả, làm cho người khác tưởng cô thật sự không quan tâm, cứ bình thản cả đời như vậy cũng không sao.
Nhưng cô và Hàn Dục đã dây dưa bảy năm, nếu nói là không có tình cảm, là nói dối. le^ê quy/y do^nn
Cho nên chỉ là do cô giả bộ kiên cường mà thôi.
Được rồi! Thế giới này luôn là Hoàng Đế không vội, mà thái giám đã vội.
Kiều Tích Tích và Hạ Hỏa Diễm nhìn nhau một cái, quyết định trước ngày sinh nhật Dương Oa Oa, sẽ cho cô một niềm vui lớn. . . . . .
Hàn Dục từ Luân Đôn báo tin về ——
Anh xảy ra tai nạn xe cộ. leeequhydonnn
Nghe được tin tức như vậy, Dương oa Oa không chút nghĩ ngợi liền uỷ thác cho công ty du lịch mua vé máy bay, không muốn kinh động tới hai ông bà Hàn gia muốn bay tới nước Anh xem tình hình của anh như thế nào.
Mặc dù ở trong điện thoại Hàn Dục có nói là không có gì đáng ngại, chỉ là gãy xương đùi thôi, nhưng trong lòng cô vẫn rất lo lắng.
Lấy cá tính của anh, coi như có xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn nữa, anh cũng sẽ nói nhẹ như nước chảy mây trôi.
Cho nên cô quyết định tự mình bay đi nước Anh, xem vết thương của anh.
Vừa xuống máy bay, cô liền được tài xế anh phái đi đón, đưa tới ở tạm tại biệt thự anh đang ở. leeequhydonnn
Đó là biệt thự thuê tạm thời, để cho anh có thể dưỡng thương thật tốt.
Sau khi xe dừng lại, cô liền vôi vàng xuống xe, hành lý trên xe cũng không lấy, nhanh chóng chạy tới cửa, gấp gáp muốn xem tình hình vết thương của anh như thế nào.
Ấn chuông cửa, tiến lên mở cửa là một người quản gia lớn tuổi.
"Tôi muốn tìm Hàn Dục." Cô không kịp đợi đối phương mở miệng liền dùng tiếng Anh lưu loát nói. leeequhydonnn
"Cô. . . . . ." Ông quản gia khẽ cau mày, suy tính xem có nên cho cô đi vào hay không.
"Để cho cô ấy vào đi." Lúc này, người đàn ông bên trong mở miệng.
Ông quản gia mở cửa nhường lối, cô liền chạy vào, hai mắt tìm kiếm bóng dáng của Hàn Dục.
Chỉ thấy Hàn Dục chân phải bó thạch cao ngồi ở xe lăn, môi mỏng khẽ cười.
"Oa Oa." Anh một cái chớp mắt cũng không chớp nhìn khuôn mặt lo lắng của cô.
"Cái người ngu ngốc này!" Cô mở đầu liền mắng. "Vết thương của anh nặng như vậy còn nói không có việc gì!"
Thấy những chỗ khác trên người anh không bị thương cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà nhìn thấy anh ngồi trên xe lăn, cô vẫn không nhịn được cau mày lại.
"Em lo lắng cho anh sao?" Ngược lại anh hỏi một câu.
"Anh là bị đụng hỏng não rồi sao? Hỏi cái vấn đề ngu ngốc như vậy!" Cô tức giận trừng mắt liếc anh một cái.
Anh giận quá hóa cười. Xem ra đáp án rất rõ ràng.
"Thật ra thì anh không có việc gì, chẳng qua là anh rất vui mừng vì em chỉ trong một thời gian ngắn mà đã chạy sang đây thăm anh rồi." Bàn tay của anh xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng của cô.
Anh dùng giọng nói rất dịu dàng trấn an sự nóng nảy trong lòng cô.
"Chân của anh. . . . . . Có gì đáng ngại không?" Ánh mắt của cô chuyển qua đùi phải của anh, nhìn bắp đùi anh bó thạch cao, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Chỉ là gãy xương thôi." Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô.
Thấy cô lo lắng như vậy, trong tim anh có một dòng nước ấm lấp đầy.
Bảy năm nay, tim của anh cũng vì cô mà được dòng nước ấm lấp đầy.
Trong lúc vô tình, ánh mắt anh bị cô hấp dẫn. . . . . .
Cho đến năm năm trước ở Newyork, anh mới hiểu rõ ràng, thì ra là anh yêu cô.
Nhưng mà chỉ yêu như vậy thôi, anh không dám nói với cô, chỉ sợ cảm giác của cô đối với anh cũng giống như người thân trong nhà, mà không phải là tình yêu nam nữ.
Cho nên, năm năm nay anh không dám ép cô, cũng không muốn chỉ vì mình giúp đỡ chuyện tiền bạc cho cô, mà ép cô nhất định phải yêu anh.
Năm năm nay, anh dự tính cùng với những người phụ nữ khác qua lại, làm cho cô chú ý tới anh cũng là một người đàn ông bình thường, nhưng bất đắc dĩ là, cô đối với những bươm bướm bên cạnh anh cũng không có chút cảm giác gì, cô đối với anh cũng không có chút tình yêu nam nữ nào.
Khi anh sắp buông tay cô ra, muốn cho cô được tự do bay lượn thì không ngờ lại nhận được một email, bên trong chỉ kèm theo một địa chỉ trang web——
Anh truy cập vào mới biết đó là trang web của những người cùng sở thích, bên trong ghi lại tâm sự của một cô gái.
Trong trang web ghi lại từng ly từng tý tất cả mọi chuyện về cô gái đó, bao gồm cả chuyện tình cảm của cô. . . . . .
Cô gái kia chính là Dương Oa Oa, trang web này là thế giới riêng tư của cá nhân cô.
Anh đọc mất mấy ngày, phát hiện ra thì ra là cô yêu anh, chỉ là không có dũng khí nói ra.
Thân phận hai người bọn họ có sự chênh lệch, lại thêm bên cạnh anh không ngừng thay đổi bạn gái, làm cho cô càng thêm lo lắng.
Aiz, không ngờ lúc trước anh làm để dò xét cô, không ngờ càng làm cô thêm lo lắng. . . . . .
Sau đó anh liên lạc với người gửi email này cho anh, mới biết tất cả chân tướng.
Cuối cùng, anh quyết định phải nhân dịp này làm cho Oa Oa hiểu tình cảm anh đối với cô là tình yêu, cũng muốn biết rõ cô có thật sự yêu anh nữa không. . . . . .
"Có thật không?" Dương Oa Oa nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lo lắng hỏi.
"Anh trai anh có mời người chăm sóc cho anh." Anh chỉ chỉ vào phòng bếp. "Cô ấy đang làm đồ uống cho anh."
Khi anh vừa nói dứt lời, một cô gái mặc đồng phục y tá bước ra từ phòng bếp.
Cô ta đoán chừng khoảng hai mươi tám tuổi là một cô gái gốc Hoa, chiều cao ước chừng một mét bảy mươi, dáng người nhanh nhẹn hấp dẫn, có một mái tóc xoăn lọn lớn, xem ra rất quyến rũ động lòng người.
Xẹt—— leê quý d0n9
Dương Oa Oa trong lòng có linh cảm mãnh liệt. Cô gái chăm sóc này căn bản là kiểu người mà Hàn Dục thích!
"Anh Giang đúng là rất tốt với anh!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức trầm xuống, giọng nói tràn đầy châm chọc. "Mẫu người anh thích cũng hiểu rất rõ."
"Anh thích chính là mẫu người như thế này." Anh phải nhịn để không cười ra tiếng, nghiêm túc nhìn cô.
Vậy mà cô lại chỉ là hừ lạnh một tiếng, cho là anh đang lỗ mãng đùa cợt. "Khó trách anh không muốn kinh động tới người nào. . . . . . Thì ra là muốn ở mỗi một nơi trên thế giới để lại một mái nhà!"
"Xin chào." Cô gái chăm sóc cho anh đi tới trước mặt bọn họ. "Tôi là người chăm sóc cho anh Hàn, tên tôi là Lucine Viện." Cô ta nói tiếng Trung rất chuẩn, cười lên còn có má lúm đồng tiền.
"Xin chào." Dương Oa Oa lịch sự chào hỏi với cô ta.
Lucine Viện nhìn thẳng vào mắt Dương Oa Oa, tận lực che dấu địch ý trong mắt, cũng lén lút quan sát từ đầu đến chân Dương Oa Oa một phen.
Bởi vì bộ dạng Dương Oa Oa nhìn giống như học sinh cấp ba, làm cho người ta cảm thấy cô không có một chút uy hiếp nào cả. leê quý d0n9
Chỉ là một cô em gái nhỏ vô hại mà thôi. . . . . .
Dương Oa Oa lại cảm thấy Lucine Viện không có ý gì tốt, cặp mắt xinh đẹp kia cất giấu rất nhiều tâm cơ, giống như những nữ vai phụ xấu xa mà cô viết trong tiểu thuyết ——
Đúng vậy, chính là loại nữ vai phụ sẽ quyến rũ đàn ông!
Đáng ghét! Dương Oa Oa tất cả đều rất không cam tâm, không ngờ bay tới Luân Đôn, mà còn phải chứng kiến hình ảnh đào hoa phát tán của Hàn Dục, trong lòng có loại cảm giác kỳ quái, cảm giác từng chút từng chút dục khoét cô, rất là khó chịu.
Hơn nữa cô còn thấy một tia khinh miệt ở trong mắt Lucine Viện , giống như cô không đủ để tạo thành sự uy hiếp. . . . . . leê quý d0n9
Hai người phụ nữ đều không thấy thuận mắt lẫn nhau, mà nhân vật chính đau khổ bị tranh đoạt là —— Hàn Dục.
Dương Oa Oa cứ như vậy ở lại, quyết định phải đợi Hàn Dục cùng về Đài Loan.
Cô ở lại Luân Đôn, vừa chăm sóc Hàn Dục, vừa giám thị Lucine Viện.
Buổi tối, khi Hàn Dục cơm nước xong, Dương Oa Oa đẩy anh đi vào phòng thì phát hiện Lucine Viện đi theo phía sau bọn họ.
Cô dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Lucine Viện.
"Cô Dương, tôi muốn giúp anh Hàn tắm." Lucine Viện cười ngọt ngào với cô, còn vung khăn lông trên tay lên.
"Tắm?" Âm thanh Dương Oa Oa tăng lên, quay đầu lại trợn mắt nhìn Hàn Dục một cái. "Mấy ngày nay đều là cô ấy giúp anh tắm?"
Hàn Dục không lên tiếng, chỉ nhún nhún vai.
"Cô Dương, tôi được huấn luyện chăm sóc chuyên nghiệp, giúp anh Hàn tắm thì không có gì là không đúng cả." Lucine Viện vô tội nháy mắt.
Dương Oa Oa cắn môi dưới, cuối cùng đoạt lấy khăn lông trên tay Lucine Viện.
"Không cần." Vừa nghĩ tới anh và những người phụ nữ khác ở trong phòng tắm, sẽ khiến lòng cô phát điên lên.
Hơn nữa hiện giờ cô đang ở bên cạnh anh, nhìn thấy anh và người phụ nữ khác nói chuyện, cũng sẽ khiến cô khó chịu.
Lucine Viện khẽ cau mày. "Cô Dương, đây là công việc của tôi. . . . . ."
"Tôi sẽ giúp anh ấy tắm!" Cô hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục đẩy xe lăn đi vào.
"Nhưng. . . . . ." Lucine Viện không buông tha, muốn đi vào theo.
"Không có nhưng nhị gì hết, tôi là bạn gái của anh ấy!" Dương Oa Oa đem Hàn Dục đẩy mạnh vào trong phòng, đứng ở cửa mở miệng nói với Lucine Viện. "Tôi sẽ giúp anh ấy tắm rửa thật sạch sẽ thơm tho!"
Nói xong, cô dùng sức đóng cửa phòng, đem Lucine Viện ngăn cách ở bên ngoài cửa phòng.
Cô đang tức giận. Hàn Dục nghe hiểu được cô đang không vui, nhưng vẫn giả bộ không phát hiện.
"Oa Oa. . . . . ." Anh mặt lộ vẻ mặt khó khăn nhìn cô. "Giúp anh tắm cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy."
Cô tức giận nhìn anh một cái. "Đừng xem thường em."
Vì đánh cuộc một hơi, cô đẩy anh tới cửa phòng tắm, hai mắt nhìn trên dưới toàn thân anh một hồi.
"Em thật sự biết phải làm như thế nào sao?" Anh trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không biết làm sao của cô, nhẹ giọng mà hỏi.
"Cho em một chút gợi ý đi." Nét mặt của cô có chút ảo não.
"Trước khi tắm. . . . . Phải cởi quần áo trước." Anh thở dài một cái.
"Toàn bộ?" Giữa lông mày cô đang khép chặt lại.
"Chẳng lẽ em muốn anh để lại quần áo trên người mà tắm?" Anh vừa nói xong, vừa cởi quần áo trên người ra.
"Vậy. . . . . ." Làm sao anh có thể cởi hết quần áo ra được chứ? !
"Quần sẽ phải làm phiền em cởi giúp anh." Anh không thay đổi nét mặt.
Cô khẽ cắn môi, liền quỳ gối trước mặt của anh.
Cởi thì cởi! Cũng không phải là cô chưa từng nhìn thấy anh trần truồng!
Bàn tay nhỏ bé của cô túm lấy cái quần của anh, bắt đầu giúp anh cởi ra.
Sau khi cởi xong chiếc quần bên ngoài, chỉ còn lại mỗi một cái quần nhỏ bên trong. . . . . .
A —— cô muốn nhìn đi chỗ khác, cũng không thể không đối mặt.
Khi cô muốn cởi cái quần nhỏ của anh thì lại phát hiện vật giữa hai đùi đội lên, hai gò má của cô đỏ ửng lên, bàn tay nhỏ bé không ngừng run rẩy, còn không cẩn thận xẹt qua vật đang đội lên đó.
Hàn Dục cũng hít một ngụm khí lạnh, muốn lý trí của mình áp chế cơn động tình xuống.
Phải nhịn. . . . . .
Dương Oa Oa xoay mặt, dùng sức cởi chiếc quần nhỏ của anh ra xong, liền lấy khăn tắm ném xuống chỗ nửa thân dưới của anh, che cảnh xuân cho anh.
Tiếp đó, cô cầm cây gậy lên, để cho anh chống đỡ thân thể ở phía bên trái, còn mình thì cẩn thận đỡ bên phải.
Cứ như vậy, anh theo sát thân thể nhỏ nhắn của cô, chậm rãi ngồi lên trên giường.
Cô đỡ anh ngồi lên trên giường xong, cũng ngồi thở hổn hển.
"Tiếp theo. . . . . . Anh cho chút gợi ý nữa đi!" Cô hít sâu một hơi, quyết định bằng bất cứ giá nào.
"Bác sĩ nói chân không thể đụng vào nước, cho nên phải dùng khăn lông ướt lau toàn thân giúp anh." Anh lạnh nhạt nói.
Cái gì? ! Lau toàn thân của anh? !
"À. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên như trái cà chua .
"Anh thấy loại công việc như thế này vẫn nên giao cho người chăm sóc chuyên nghiệp. . . . . ." Thấy cô có bộ dạng khổ sở, anh nhỏ giọng nhắc tới Lucine Viện ở bên ngoài.
"Ai nói em không làm được?" Vừa nhắc tới Lucine Viện, cô liền quyết định muốn tự mình cố gắng.
Hừ, dù là nhắm mắt lại, cô cũng không cần người phụ nữ khác đụng một ngón tay vào người anh.
Cho nên cô quyết định tự mình hầu hạ anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...