Tại sao không thể? Nàng vẫn còn giận ta?
- Không, chỉ là...!ta vẫn còn việc phải làm.
- Không được, trước khi trời sáng ta phải đưa nàng đi.
Ẩn Thương hấp tấp mặc lại y phục, nhưng Lạc Dao vẫn ngồi yên đó không động đậy, một lúc sau thì nàng lên tiếng, ánh mắt có chút buồn bã.
- Bà ấy nói...!sẽ công bố ta là nữ nhi của bà ấy, nếu chuyện bà ấy cấu kết với Hạ Hành sớm muộn cũng bị bại lộ, đến lúc đó...!ta sẽ...!không thể ở bên chàng nữa...Bà ấy cũng đã làm nhiều chuyện có lỗi với chàng, ta cũng không còn mặc mũi nào...!trở lại nữa.
- Vì nàng, ta sẽ không truy cứu chuyện đó nữa, vậy nên hãy đi cùng ta.
Ẩn Thương kiên nhẫn, vẫn muốn thuyết phục Lạc Dao.
Nhưng Lạc Dao cũng kiên quyết không kém.
- Không, ta muốn ở bên cạnh mẫu thân, ta sẽ không đi đâu cả.
Lạc Dao biết nếu Ẩn Thương đã muốn đưa nàng đi, thì có chống cự cũng vô ích, nàng liền nhặt cây trâm cài bên cạnh, đi trước một bước, nàng đâm vào cổ mình, uy hiếp hắn.
- Chàng đi nhanh đi, nếu không...!ta sẽ tự kết liễu.
Nàng không nói đùa, nàng càng lúc càng đâm mạnh vào, những dòng máu đỏ cũng chảy xuống trên cổ nàng.
Ẩn Thương siết chặt tay tức giận, hắn gằng giọng ra lệnh.
- Bỏ xuống!
Lạc Dao vẫn khăn khăn lại càng đâm mạnh hơn, gương mặt biểt lộ đau đớn nhưng vẫn kiên quyết.
Không khí trong phòng căng thẳng hẳn ra.
Ẩn Thương im lặng một lúc rồi cũng lên tiếng, mặt hắn tối sầm lại.
- Vậy nên, nàng chọn mẫu thân nàng và muốn rời khỏi ta.
Lạc Dao quay mặt đi không trả lời.
Ẩn Thương hiểu ra, cười giễu cợt.
- Ha, suy cho cùng, tình cảm của ta dành cho nàng cũng không đủ để nàng chọn ở lại bên cạnh ta.
Nói rồi bay hắn từ cửa sổ ra ngoài và đi mất không lưỡng lự.
Lạc Dao thở mạnh, tay run bỏ trâm cài xuống, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
" Xin lỗi, nếu trở lại lúc này ta sẽ không thể trả thù cho Song Võ, càng không thể trả thù cho cha và...!bảo vệ mẫu thân, mặc dù bà ấy đã làm ra nhiều chuyện sai trái, nhưng ta cũng không thể bỏ mặc bà ấy được.
Khi mọi chuyện đã êm xuôi, nếu chàng còn yêu ta, ta tuyệt đối sẽ không đi đâu nữa, ta hứa.
"
_____________
Hai ngày sau, ngày tế lễ cuối cùng của lễ Hoàng Yến.
Lạc Dao đã thuyết phục thành công nữ vương hoảng lại việc công bố thân phận, nàng cho rằng nữ vương vẫn còn ở Hoàng triều nên việc này không thích hợp.
Nữ vương đang vui vẻ nên chuyện gì cũng nghe theo nàng cả.
Miễn là nàng vẫn ở bên cạnh bà ấy thì việc gì bà ấy cũng chấp thuận cho nàng.
Nàng được nữ vương cho phép đi theo bên cạnh, nàng cũng được phép che mặt nên có phần an tâm hơn không bị ai nhận ra.
Những ngày ở cùng nữ vương, nàng phát hiện toàn bộ đoàn tùy tùng của bà ấy đều là người thân thể nhanh nhẹ, săn chắc, chắc chắc là người luyện võ.
Có lẽ bọn họ chính là ám vệ của nữ vương chứ không đơn giản chỉ là người hầu kẻ hạ.
Lạc Dao cảm thấy thật sáng suốt khi quyết định ở lại, nếu nàng tự nhiên biến mất, với tính cách của nữ vương e là sẽ cho người làm hại Song Võ, vì cô ấy chính là người duy nhất có liên quan đến nàng.
Dù vẫn đang trên đất khách nhưng thế lực của nữ vương thật sự vẫn đáng kiên dè.
Hai ngày này nàng cũng không thấy Ẩn Thương đến tìm nàng, thậm chí hắn còn không xuất hiện trong buổi lễ.
" Theo kế hoạch hôm nay là ngày Hạ Hành sẽ tạo phản, chàng công khai không xuất hiện như vậy, chẳng khác nào đánh rắn động cỏ.
Chàng ấy đang nghĩ gì vậy chứ?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...