Thương Vương Phi Ký
Về phía Lạc Dao, nàng cũng không cách nào trốn được nếu không có sự giúp đỡ.
Bên ngoài nàng để ý cũng có hơn mười tên lính gác, nếu nàng trực tiếp xông ra ngoài với thể lực yếu ớt này thì sớm muộn cũng bị bắt lại.
Sở trường duy nhất là dùng ám khí nàng cũng không thể sử dụng trong tình cảnh xung quanh bốn bức tường như thế này.
Chỉ có người bên ngoài cùng phối hợp thì may ra thành công.
Nhưng người đó là ai chứ, gần một tháng nay ngoài người nô tỳ vừa đem cơm tới đã đi ngay thì nàng chẳng gặp được ai cả.
Lúc này Ẩn Thương đưa Hạ Vân vào cung để nàng ta thay Lạc Dao học các nghi thức sẽ diễn ra trong lễ Hoàng Yến.
Họ sẽ ở trong cung cho đến khi lễ Hoàng Yến kết thúc.
Trước khi đi, Ẩn Thương còn phái thêm mười thị vệ cao thủ nữa tới làm nhiệm vụ trông chừng và bảo vệ Lạc Dao cho tới khi hắn trở lại.
Theo tình hình này, Lạc Dao muốn trốn đã khó lại càng thêm khó.
Hạ Vân và Ẩn Thương đều rời phủ, đây là cơ hội tốt để Song Văn hành động.
Song Văn lại bí mật đi theo nô tỳ kia khi cô ta mang thức ăn đến cho Lạc Dao, đi qua khúc đường vắng, Song Văn dùng một khúc gỗ lén tiến lại gần đánh vào sau gáy của cô ta làm cô ta bất tỉnh.
Tiếp theo Song Văn lôi nô tỳ đó vào trong góc khuất và tráo đổi y phục, đánh cắp lệnh bài, thay cô ta đưa thức ăn đến cho Lạc Dao, Song Văn còn không quên lấy khăn che mặt lại.
- Ngươi không phải người thường ngày hay đến, ngươi là ai?
- Tiểu Xuân cô ấy bị đậu mùa nên ta thay cô ấy đến đây, bệnh đó dễ lây nên để đề phòng không lây cho vương phi ta đã che mặt lại.
Song Văn nói dối rất lưu loát, không để ra sơ hở nào, vừa nói cô vừa lấy lệnh bài ra.
Bọn họ nhìn thấy lệnh bài thì có lẽ đã tin tưởng nên mở cửa để Song Văn mang thức ăn vào.
- Được rồi, nhanh lên đấy!
Song Văn bước vào nhìn thấy Lạc Dao đang ngồi một góc, nàng đã gầy đi nhiều, Song Văn xém tí là không kìm được nước mắt.
Thấy người đưa thức ăn tới Lạc Dao tiến lại gần, Song Văn quay mặt nhìn thẳng vào Lạc Dao muốn nàng nhận ra.
Nàng đến gần hơn, nhìn vào đôi mắt nàng nhận ra ngay đó là Song Văn.
Đột nhiên tên lính bên ngoài nhìn vào nói lớn.
- Làm gì mà lâu vậy, nhanh lên đi chứ!
Lạc Dao ghé sát tai Song Văn thì thầm, nhanh chóng Song Văn đi về hướng tên lính đó nói.
- Vương phi nói với ta là trong người có chút mệt, muốn ta cạo gió giúp.
Mấy tên lính e dè nhìn nhau.
- Chuyện này...
- Đây là vương phi yêu cầu, không lẽ các vị định không nghe sao?
Một tên lính nhìn vào trong thấy Lạc Dao đang ngồi mệt mỏi xoa đầu " Chỉ là cạo gió thôi, vả lại cô ta chỉ là một cô nương thì có thể gây ra chuyện gì được chứ" .
Hắn lập tức đồng ý.
Trước khi Song Văn đóng cửa lại tên lính đó vọng vào nói với Lạc Dao.
- Nương nương nếu chuyện gì thì cứ hét lên, chúng thần sẽ xông vào ngay.
Song Văn cũng nhanh chóng đóng cửa lại, vừa đóng xong thì tay vuốt ngực nhẹ nhàng thở ra một hơi, phải nói dối như vậy cô cũng rất căng thẳng.
Lạc Dao kéo tay Song Văn lại chỗ kín đáo nói chuyện.
Lúc này Song Văn mới thoải mái bỏ khăn che mặt ra.
Song Văn ôm chằm lấy Lạc Dao không kìm được nước mắt.
- Nương nương, cuối cùng nô tỳ cũng gặp được người.
Lạc Dao cũng nhẹ nhàng xoa lưng an ủi Song Văn.
- Ta vẫn khỏe mạnh mà, không sao hết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...