Thương vụ hôn nhân

CHƯƠNG 6

Alexa ngồi đối diện với cha mẹ mình quanh chiếc bàn. Bàn tay run lên vì sung sướng như được giải thoát khi cô đẩy tấm séc qua chiếc bàn phòng bếp mòn vẹt được bao phủ bởi lớp nhựa có màu vàng vui tươi giống ánh mặt trời. “Nick và con muốn cha mẹ cầm cái này để trả hết tiền thế chấp nhà”, cô tuyên bố. “Sẽ không có tranh luận hay phản đối gì cả. Chúng con đã nói về chuyện này lâu rồi, và chúng con may mắn là có kha khá tiền. Chúng con muốn chia sẻ với cha mẹ. Điều đó có ý nghĩa rất nhiều với chúng con, vì vậy cha mẹ hãy coi đây chỉ như một món quà thôi nhé.”
Biểu lộ choáng váng của cha mẹ khiến nước mắt cô chực trào ra trong khóe mắt. Đã biết bao nhiêu đêm cô nằm trằn trọc, lăn từ bên này qua bên kia, cảm thấy tội lỗi vì không có khả năng giúp cha mẹ thoát khỏi vụ lộn xộn tài chính của họ? Alexa ghét cảm giác vô dụng đã bóp nghẹt mình. Cô quyết định thương lượng với Nick và những cảm xúc như chồi cây mới nhú này xứng đáng với điều đó. Chi trả cho an ninh và sự an toàn của gia đình đã nới lỏng sự bóp nghẹt mà cô đã cố gắng đấu tranh kể từ khi cha cô bị bệnh tim tấn công.
“Nhưng làm thế nào con có nó?” Maria bịt đôi tay run run vào miệng khi Jim khoác tay qua người bà. “Nick lẽ ra không nên cảm thấy chúng ta như là một gánh nặng. Bọn con là vợ chồng mới cưới còn phải mơ ước nhiều thứ. Về tiệm sách của con. Về gia đình với bọn trẻ. Con không nên lo cho chúng ta, Alexandria. Chúng ta là cha mẹ con.”
Jim gật đầu. “Ta đã quyết định sẽ kiếm thêm việc. Chúng ta không cần số tiền này đâu.”
Cô thở dài vì sự ngoan cố bẩm sinh của cha mẹ mình. “Cha mẹ nghe con nói đã. Nick và con có nhiều tiền lắm, và điều này quan trọng với chúng con. Cha, một công việc thứ hai không phải là sự lựa chọn tốt trong điều kiện sức khỏe của cha hiện nay đâu, trừ khi cha muốn đột quỵ đấy. Cha đã nghe bác sĩ nói rồi mà.”
Alexa cúi mình về phía trước. “Cái này sẽ khiến cho ngôi nhà của chúng ta được giải phóng và không còn ràng buộc gì nữa nên cha có thể tập trung vào trả các hóa đơn. Tiết kiệm cho Izzy và Gen đi học cao đẳng. Giúp Lance vượt qua năm cuối cùng ở trường dược. Chúng con không đưa đủ để cha nghỉ hưu đâu mà, ôi cha mẹ, chỉ đủ để khiến ọi thứ dễ dàng hơn chút ít thôi.”
Họ trao nhau một cái nhìn. Một hi vọng mạnh mẽ ánh lên trong đôi mắt của mẹ cô khi bà cầm tấm séc. Alexa tiếp tục trấn an cha mẹ mình. “Nick không muốn đi cùng con hôm nay. Có một điều kiện với khoản tiền này – anh ấy không bao giờ muốn nghe về nó lần nữa.”
Maria há hốc miệng. “Mẹ phải cảm ơn chồng con. Nó cần phải biết chúng ta cảm kích điều này đến mức nào – nó đã thay đổi cuộc sống của chúng ta đến thế nào.” Alexa cố nuốt sự nghẹn ngào trong cổ. “Nick không muốn thể hiện quá nhiều cảm xúc. Khi chúng con thảo luận về việc này, anh ấy nhất định không muốn đề cập đến vấn đề này lần nữa.”
Jim cau mày. “Chồng con sẽ không chấp nhận một lời cảm ơn đơn giản ư? Nói chung, nếu không phải vì cha thì chúng ta sẽ không rơi vào đống lộn xộn này.”
“Bất cứ ai cũng có thể ốm mà, cha”, cô thì thào.
Nỗi đau về quá khứ như tàn phá gương mặt cha cô. “Nhưng cha đã bỏ đi.”
“Và quay trở lại.” Maria  nắm lấy tay chồng mình và mỉm cười. “Anh quay trở lại với gia đình và đã làm đúng. Không cần phải nói như vậy đâu.” Mẹ cô ngồi thẳng dậy trên ghế, đôi mắt sáng lên đầy cảm xúc. “Chúng ta sẽ nhận tấm séc này, Alexandria. Và chúng ta sẽ không nhắc tới chuyện này với Nick nữa. Miễn là con phải hứa khi về nhà thì hãy nói với chồng mình rằng nó thực sự là một thiên thần.” Giọng bà như vỡ ra. “Mẹ rất tự hào vì con là con gái mình.”
Alexa ôm bà. Sau vài phút nói chuyện, cô hôn tạm biệt cha mẹ và rời khỏi nhà. Một đêm thơ được tổ chức ở tiệm BookCrayzy và cô không muốn tới trễ. Cô khởi động “con rệp” Volkswagen rung lên và hướng về tiệm sách trong khi những suy nghĩ coay tròn.
Những trò bịp bợm về tiền bạc tuy không hay ho lắm nhưng cần thiết. Cô chưa bao giờ thừa nhận với Nick về tình trạng tài chính của họ tồi tệ đến mức nào. Với số tiền anh trả không thiếu một xu có thể giải quyết bất cứ vấn đề rối rắm nào của cô. Niềm kiêu hãnh của cô rất quan trọng, và cha mẹ cô cũng vậy. Họ giải quyết vấn đề của họ. Theo bản năng, cô đã nghĩ rằng Nick tin tiền có thể thế chỗ cho những cảm xúc, đó là một bài học mà cha mẹ anh đã truyền tải như những điều căn bản hằng ngày. Cô rùng mình về suy nghĩ đó.
Không, cô sẽ xoay xở làm việc này bằng sức của mình.
Alexa bình tâm lại và lái xe đi làm.
***
Alexa liếc nhìn quanh tiệm BookCrazy với vẻ thỏa mãn. Những đêm thơ đã kéo đến một đám đông lớn, và toàn bộ đều là những người muốn mua sách. Mỗi tối thứ Sáu, cô biến khu phía sau tiệm sách của mình thành sân khấu trình diễn. Nhạc nền của Moody vang vọng qua ánh sáng lờ mờ. Những chiếc ghế màu táo xanh chen chúc và những chiếc bàn cà phê mòn vẹt được kéo ra từ tiệm sách và sắp thành một vòng tròn xộc xệch. Đám đông là sự hòa trộn của những trí thức, vài người nghiêm túc, số khác thì chỉ muốn một đêm giải trí. Cô kéo mic qua chiếc bục được đẩy cao lên và kiểm tra đồng hồ lần nữa. Năm phút nữa là đến giờ diễn. Maggie đang ở chỗ nào nhỉ?
Cô nhìn đám người ổn định dần trên ghế và bàn tán về cà phê trong khi thảo luận về những khổ thơ, hình ảnh và dòng cảm xúc. Tín hiệu vang lên, cửa mở ra ùa vào một không khí mát mẻ, và Maggie bước vào trong. “Cà phê đây, ai muốn uống nào?”
Alexa rượt theo và vớ lấy hai cốc mocha đang bốc khói. “Cảm ơn Chúa, nếu cậu không phục vụ cà phê, họ sẽ đọc ở tiệm Starbuck dưới phố mất.”
Maggie đặt chiếc khay làm từ bìa cứng xuống và sắp lại hàng ấy cái cốc. Mái tóc màu nâu vàng của cô đung đưa cạnh quai hàm khi lúc lắc đầu. “Al, cậu đúng là đồ hâm. Cậu dùng biết bao nhiêu tiền cho vào cà phê chỉ để những nghệ sĩ này không đọc thơ ở tiệm khác? Để họ lấy cà phê đi.”
“Tớ cần kinh doanh. Cho đến khi tớ tìm ra cách vay vốn để mở rộng tiệm sách, tớ phải khiến họ nghiện cà phê.”
“Hỏi Nick ấy. Theo luật pháp thì anh ấy là chồng cậu rồi.”
Cô bắn cho bạn một cái nhìn cảnh cáo. “Không, tớ chẳng muốn anh ấy dính líu đến. Cậu hứa với tớ sẽ không nói gì đấy.”
Maggie giơ tay lên. “Việc đó thì có gì to tát cơ chứ? Nick biết cậu đã trả nợ mà.”
“Tớ muốn làm điều này bằng sức của mình. Tớ nhận khoản chi trả ban đầu rồi và đó là thỏa thuận. Không hơn. Nó không giống như đám cưới thật đâu.”
 “Thế cậu đã đưa tiền cho cha mẹ chưa?”
Alexa cười. “Tớ đã lấy công ty của anh cậu để giải thích về khoản tiền ấy đấy.”

“Mà tớ vẫn không hiểu. Sao không nói cho Nick biết sự thật về vụ tiền nong này. Anh ấy nhiều lúc khó chịu nhưng vẫn có một trái tim nhân hậu. Tại sao cậu phải chơi trò này cơ chứ?”
Alexa quay đi, sợ phải đối diện với bạn mình. Cô lúc nào cũng là một kẻ nói dối thảm hại. Làm sao có thể nói cho Maggie rằng cô ham muốn anh trai cô ấy và cần mọi rào cản có thể tưởng tượng ra để giữ khoảng cách? Nếu tin cô là một kẻ hám tiền có trái tim lạnh giá, anh chắc hẳn sẽ bỏ rơi cô.
Maggie dò xét gương mặt bạn hồi lâu. Đôi mắt xanh chứa đầy sự sửng sốt như một bóng đèn đột nhiên lóe sáng lên. “Có cái gì đang diễn ra giữa hai người phải không? Cậu không thu hút anh ấy, phải không?”
Alexa cố bật cười. “Tớ ghét anh cậu mà.”
“Cậu đang nói dối. Tớ lúc nào cũng biết khi nào cậu nói dối đấy. Cậu muốn ngủ cùng anh ấy, phải không?”
Alexa tranh thủ hớp cạn cốc cà phê. “Cuộc nói chuyện chấm dứt. Tớ không thu hút anh cậu, cũng như anh ấy không hấp dẫn tớ.”
Maggie theo sát gót cô. “Thôi được, giờ tớ kết thúc phần đầu hơi trắng trợn về cái ý này, hãy nói về nó đi. Anh ấy là chồng cậu, đúng chưa? Cậu chắc hẳn sẽ quan hệ với ai đó trong năm tới chứ.” Alexa bước lên sân khấu. Tất cả các cặp mắt đổ dồn về cô. Cái từ quan hệ chắc chắn thu hút sự chú ý của mọi người, cô nghĩ. Cô lờ bạn mình đi và giới thiệu đêm thơ tối nay. Cô lúng túng. Không phải vì lời đề nghị của Maggie. Không, hoàn toàn lại. Sự khả thi của nó ngấm ngầm kích thích cô. Cô bật dậy giữa đêm, tưởng tượng ra chân dung của anh trong căn phòng dưới hành lang. Anh khỏa thân, những cơ bắp trải dài trên giường, chờ đợi cô. Hormone trong người cô rung lên thèm khát. Chết tiệt, cứ đà này Alexa sẽ kết thúc trong viện tâm thần khi hết một năm mất.
Nguyên nhân: Độc thân.
Maggie đập đập tay trước mặt khiến Alexa thoát khỏi điều vừa tưởng tượng. “Cậu lại biến mất lần nữa rồi. Tối này Nick có đến không?”
“Ồ, đúng, anh cậu sẽ thích những buổi tối ra ngoài thế này. Anh ấy hầu như thích mấy cuộc kiểm tra chân răng và tuyến tiền liệt.”
“Làm thế nào các cậu xoay xở được nhỉ? Ngoài sự hấp dẫn thể xác ra.”
“Vẫn ổn mà.”
Maggie đảo ngược mắt lên. “Lại nói dối lần nữa. Cậu định không kể với tớ, phải không?”
Alexa nhận ra mình luôn thú nhận mọi thứ với Maggie chỉ trừ một việc. Đó là lần đầu tiên Nick hôn cô. Kể từ đó, cô đã biết mình yêu anh. Ban đầu là bạn bè và hay trêu chọc nhau, sau đó phát triển thành sự phải lòng đậm chất con gái. Nụ hôn đầu tiên đó làm khuấy đảo cảm xúc trong sáng trong cô đến mức cô tin đó là tình yêu. Trái tim đập rộn ràng vì anh, tràn đầy vui sướng khi nghĩ đến khả năng họ lại cùng nhau, vì thế cô đã thốt ra những lời nói đó, giọng cô vang lên qua những tán cây.
Em yêu anh.
Sau đó chờ đợi anh hôn mình lần nữa. Thay vào đó, anh lùi ra xa và bật cười. Gọi cô là đứa trẻ ngốc nghếch rồi bỏ đi.
Cô học được bài học về trái tim tan vỡ từ giây phút đó. Mười bốn tuổi. Trong rừng với Nick Ryan.
Alexa không định để bài học đó lặp lại nữa.
Cô đẩy những ký ức ra xa và quyết định giữ bí mật với Maggie. “Chẳng có gì đang diễn ra cả”, Alexa nhắc lại. “Tớ có thể nghe bài thơ tiếp theo trong yên bình không, làm ơn?”
“Tớ không nghĩ yên bình nằm trong những bài thơ tối nay đâu, bạn yêu ạ.”
“Ý là gì?”
“Nick ở đây. Chống cậu đấy. Anh chàng mà cậu không bị cuốn hút ấy.”
Cô quay đầu khắp nơi và nhìn chòng chọc một cách sững sờ vào nhân vật ở cửa vào. Anh đương nhiên hoàn toàn lạ lẫm trong hoàn cảnh này, nhưng sự xuất hiện của anh trong thật tự tin, đàn ông quá đỗi, cô suýt ngạt thở và nhận ra người đàn ông đó có sức mạnh tương thích với bất cứ nơi nào. Và anh thậm chí không mặc đồ đen.
Hầu hết đàn ông mặc quần áo được thiết kế riêng để chất vải tôn lên vẻ đẹp cho họ. Nick mặc một chiếc quần jeans Calvin Klein mà như thể chẳng mặc gì nữa. Chất vải chéo ôm lấy bắp đùi và hông như thể phải chiều theo ý thích của anh. Anh thể hiện rằng mình là một người đàn ông luôn biết mình muốn gì – và không thèm quan tâm xem người khác nghĩ gì.
Chiếc áo len cổ lọ màu kem caramen thẫm với những sợi len dày đan vào nhau nhấn mạnh bộ ngực và trải ra trên đôi vai rộng. Chắc chắn đó là hiệu Ralph Lauren. Đôi giày cao cổ của Timberlands.
Cô chờ đợi trong khi ánh nhìn của anh rà soát khắp căn phòng, lướt qua cô, dừng lại, sau đó quay lại từ từ.
Đôi mắt họ gặp nhau. Alexa ghét sự sáo rỗng, và những gì cô ghét hầu hết đều sắp trở thành hiện thực. Nhưng vào giây phút đó, trống ngực lại đập thình thịch, lòng bàn tay ướt mồ hôi, thắt lưng chúng xuống và quặn lại như thể đang ở trong một cuộc đua xe địa hình. Cơ thể cô như rung lên báo động hết cỡ, van nài anh tiến đến bên cạnh, hứa rằng cô sẽ đầu hàng. Nếu anh yêu cầu cô về nhà, lên giường, nằm chờ anh, Alexa cũng chắc chắn làm theo.
Sự yếu đuối của bản thân khiến cô tức điên lên. Sự trung thực khiến cô phải thừa nhận dù thế nào đi nữa thì mình cũng sẽ làm theo những gì vừa nghĩ.
“Ồ, hay. Hoàn toàn không hấp dẫn gì đó nhé.” Những lời nói của Maggie như phá vỡ lời nguyền của lá bùa kỳ quặc và cho phép Alexa lấy lại bình tĩnh. Cô đã phát giấy mời cho Nick tới dự buổi ngâm thơ vì anh chưa từng thấy tiệm sách của cô. Anh lấy công việc để từ chối một cách lịch sự và cô cũng không ngạc nhiên. Một lần nữa, cô tự nhắc bản thân rằng họ đến từ hai thế giới khác nhau, và Nick không hề mong muốn đến thăm cô. Khi Nick bước về phía mình, Alexa tự hỏi tại sao anh lại thay đổi suy nghĩ.

***
Nick lựa đường đi qua các giá sách. Vài người mặc đồ đen ngâm nga trong loa về mối tương quan giữa hoa và cái chết. Hương thơm của cà phê mocha dâng lên mũi anh. Âm thanh của tiếng sáo và sự uể oải làm anh nhớ đến tiếng sói tru bên tai. Tất cả những ấn tượng với anh đều là thứ yếu so với sự hiện diện của vợ anh.
Sự gợi cảm thật sự của cô nằm ở sự phớt lờ những hiệu ứng với đàn ông. Sự bực mình làm ngứa ngáy những dây thần kinh của anh. Anh đã sống trong tình trạng xáo trộn cảm xúc liên tục và ghét từng giây phút ấy. Anh là người đàn ông điềm đạm nhất ở đây và nguyện nhường hết lối đi của mình để tránh cảm giác xô bồ. Giờ, một ngày bình thường của anh có thứ tự từ phiền phức tới thất vọng cho tới tức giận. Cô làm anh phát điên với những tranh luận lập dị và những bài phát biểu say sưa. Cô cũng làm anh cười. Ngôi nhà của anh dường như sống động hơn kể từ khi cô chuyển đến.
Anh tiến đến bên cô. “Chào.”
“Chào.”
Nick hướng sự chú ý vào cô em gái. “Maggie, dạo này em thế nào rồi?”
“Em vẫn ổn, anh trai yêu dấu ạ. Cái gì mang anh tới thế? Anh không định đọc bài thơ mình viết năm lên tám chứ, phải không?”
Alexa nghiêng đầu thích thú. “Bài thơ nào cơ.”
Anh thực sự cảm thấy máu dồn lên trong cơ thể và nhận ra hai người phụ nữ trước mặt mình là hai người duy nhất biết anh từng đánh mất sự bình tĩnh. “Đừng nghe con bé nói.”
“Em đã nghĩ anh bận công việc”, Alexa nói.
Anh đã như thế. Và không biết tại sao mình lại ở đây. Anh rời văn phòng để bước vào ngôi nhà trống không và sự im lặng đã khiến anh buồn phiền. Nick nghĩ cô đang được vây quanh bởi mọi người trong tiệm sách cô lập ra và muốn tham gia thế giới của cô một chút. Mặc dù vậy anh không đáp lại, chỉ nhún vai. “Anh đã thu xếp xong mọi việc khá sớm. Anh nghĩ là mình cũng nên ghé quá buổi ngâm thơ tối nay. Có phải tất cả nghệ sĩ đều hút thuốc không nhỉ? Có một hàng dài ngoài kia và họ đều nhả khói.”
Maggie cười khúc khích và duỗi dài chân trên sàn. Lưng cô dựa trên thành của chiếc ghế. Đôi mắt xanh lá cây giữ tia sáng tinh nghịch của một cô em gái nhỏ vẫn thích hành hạ anh trai mình. “Vẫn thèm thuốc hả? Cược là em có thể xin một điếu cho anh đấy.”
“Cảm ơn. Thật may khi lúc nào cũng có một thành viên trong gia đình là người ghét thuốc lá.”
Alexa há miệng. “Anh hút thuốc à?”
Nick lắc đầu. “Từng thôi. Bỏ từ nhiều năm trước rồi.”
“Ừ, nhưng khi nào căng thẳng hay lo lắng thì anh ấy lại chào thua. Cậu có tin là anh ấy sẽ không nghĩ nó là cái gì đáng thèm miễn là không mua nó không?”
“Tất cả mọi lần.”
Nick nắm tay Alexa, kéo cô đứng lên khỏi ghế. “Chỉ cho anh phần còn lại của tiệm sách khi người này kết thúc nhé.”
Maggie cười thầm và đặt mình vào chiếc ghế trống. “Anh ấy sợ những gì tớ sắp nói với cậu đấy.”
“Em nói hoàn toàn đúng.”
Nick dẫn cô ra xa đám đông. Với hành động bản năng, anh dừng ở góc khuất có biển ghi là NHỮNG MỐI QUAN HỆ. Anh chỉ cô đứng dựa vào giá sách, sau đó thả tay ra. Nick đổi chân và lầm bầm chửi thề với sự bứt rứt của riêng mình. Anh chưa định ra những gì cần nói, chỉ biết rằng mình cần phá vỡ sự căng thẳng giữa họ trước khi phát điên lên và lôi tuột cô vào giường. Bằng cách nào đó, anh cần đưa mối quan hệ trở lại tình bạn bè. Quay trở lại thành anh trai – em gái thân thiết. Thậm chí ngay cả khi điều đó có thể giết anh.
“Anh muốn nói chuyện với em.”
Một nụ cười nhẹ kéo đôi môi căng mọng như ong đốt của cô ra. “Được thôi.”
“Về chúng ta.”
“Được.”
“Anh không nghĩ là chúng ta nên lên giường với nhau.”
Cô ngửa đầu ra sau và cười phá lên. Nick không biết liệu mình có bị làm phiền bởi tâm trạng vui vẻ hay bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô nữa. Đây là kiểu phụ nữ hưởng thụ cuộc sống và cười thoải mái. Không phải là những nụ cười tính toán hay cười thầm. Vẫn luôn như vậy, anh ghét mỗi khi cô cười vào mặt mình. Thậm chí khi lớn hơn, cô vẫn kéo tay anh quay trở lại khoảng thời gian khi anh cố gắng một cách vô vọng để tỏ ra lạnh lùng, còn cô thì phá ngang từng bước một.
“Vui đấy, em không nhớ là đã dâng cơ thể mình cho anh. Em có quên cái gì không?”

Anh cau mày vì vẻ bất cần của cô. “Em biết anh đang cố gắng nói gì mà. Buổi dạ tiệc hôm đó nằm ngoài dự tính, và anh sẽ nhận mọi trách nhiệm.”
“Anh thật hào hiệp biết bao.”
“Thôi, không lẻo mép nữa. Anh đang cố gắng nghĩ rằng mình đã vượt qua giới hạn và chuyện đó sẽ không xảy ra nữa. Anh đã uống quá nhiều, và tuy muốn quát vào mặt Conte nhưng anh trút giận lên em. Anh dự định sẽ tuân thủ bản thỏa thuận ban đầu của chúng ta, anh xin lỗi vì đã mất kiểm soát.”
“Lời xin lỗi được chấp nhận. Em xin lỗi vì cũng đóng góp vào toàn bộ đoạn phim này. Hãy để nó lùi ra sau chúng ta.”
Nick không thích cách đặt thuật ngữ cho sự nóng bóng gợi tình như thế là một đoạn phim, nhưng anh lờ sự nhức nhối đó đi. Anh tự hỏi tại sao mình không cảm thấy thoái mái với sự đồng ý dễ dàng của cô. Anh hắng giọng. “Chúng ta có một năm dài phía trước, Alexa. Tại sao chúng ta không xây dựng một tình bạn nhỉ. Nó sẽ tốt hơn cho cả hai.”
“Anh có gì trong đầu thế? Chơi bài poker nữa sao?”
Hình ảnh cô nằm uốn éo trong lòng anh lóe lên trong đầu. Hình ảnh của bộ ngực căng đầy ấn lên ngực anh, của da thịt phụ nữ mềm mại bao phủ bên trên, sẵn sáng đốt cháy cánh tay anh. Thật trùng hợp, anh nhìn lên và đọc tiêu đề cuốn sách ngay bên cạnh cô với câu đầy đủ.
Làm thế nào để đưa phụ nữ lên đỉnh nhiều lần.
Khỉ thật.
“Nick?”
Anh lắc đầu và cố gắng xóa đi cảm giác mê muội. Liệu Alexa có thể lên đỉnh nhiều lần không? Cô run bắn lên trong vòng tay anh chỉ vì một nụ hôn đơn giản. Cơ thể cô sẽ thế nào nếu anh đối xử với cô đầy kích thích, dùng môi, lưỡi và răng của mình để đẩy cô lên đỉnh. Cô sẽ rên lên chứ? Hay sẽ kìm nén phản ứng? Hay đón nhận nó một cách khoái lạc và đáp trả lại toàn bộ?
“Nick?”
Mồ hôi lấm tấm trên lông mày khi anh kéo sự tập trung ra khỏi giá sách và trở lại thực tế. Anh đúng là một tảng thịt đần độn. Hai giây trước, sau khi phát biểu rằng họ phải trở thành bạn, anh vẫn để cô bước vào giấc mơ hão huyền của mình.
“Ừm, đúng. Ý anh là, chắc chắn rồi, chúng ta có thể chơi bài. Không chơi Cờ tỉ phú nữa.”
“Anh lúc nào cũng phá bĩnh trong trò ấy. Còn nhớ lúc Maggie khiến anh phát khóc khi đổ được đến ô boardwalk không? Anh cố gắng mặc cả nhưng nó chỉ muốn tiền mặt. Anh không thèm nói chuyện với nó một tuần.”
Anh quắc mắt. “Em đang nghĩ đến Harold, đứa trẻ sống dưới phố kia chứ gì. Anh chưa bao giờ khóc trong trò đó cả.”
“Chắc vậy.” Cô bắt chéo tay trước ngực, biểu hiện nói lên rằng mình không tin anh. Với tâm trạng cáu kỉnh, anh vuốt tay lên mặt và tự hỏi làm thế nào cô có thể cho anh thảm bại với trò Cờ tỉ phú trong tình huống chưa từng xảy ra thế.
“Vậy, chúng ta sẽ là bạn. Em có thể sống với điều đó”, cô nói.
“Như thế là thỏa thuận rồi nhé.”
“Đó có phải là lý do anh đến buổi đọc thơ tối nay không?”
Anh nhìn cô và nghiến răng nói dối. “Anh muốn cho em thấy mình có thể thỏa hiệp được.”
Anh đã không chuẩn bị trước cho nụ cười ngọt ngào, tỏa sáng như ánh mặt trời vừa nở ra trên môi cô. Alexa trông hài lòng một cách chân thực, mặc dù anh thừa nhận mình làm thế chỉ để mọi việc thuận buồm xuôi gió thôi. Cô chạm khẽ vào cánh tay anh. “Cảm ơn, Nick.”
Giật mình, anh lùi lại phía sau. Sau đó cố che giấu sự xấu hổ. “Quên nó đi. Em có định lên đọc thơ tối nay không?”
Alexa gật đầu. “Tốt hơn là em nên quay lại. Thường thì em là người cuối. Đi ra và xem xét xung quanh xem sao.”
Anh nhìn cô quay trở lại đám đông và đi thơ thẩn qua những giá sách. Nick nghe một cách lơ đãng tiếp theo, ai đó đang ngâm nga những dòng thơ như là tiếng nhạc rùng rợn không kèn trống và anh nhăn mũi. Chúa ơi, anh ghét thơ, đó chỉ là sự tuôn trào của cảm xúc hỗn độn, không có bất cứ người lạ nào đồng cảm và chia sẻ. Những so sánh giữa sự tự nhiên và cơn thịnh nộ, những câu nói sáo rỗng bất tận, những hình ảnh gây khó hiểu làm một người đàn ông phải đặt câu hỏi với trí thông minh của mình. Không, hãy cho anh nghe một tiểu sử hay cái gì đó cổ điển kiểu như Hemingway chẳng hạn. Hay cho anh nghe nhạc thính phòng, nơi mà những cảm xúc mãnh liệt có sự kiểm soát.
Một giọng quen thuộc, hơi khan vang lên trong mic.
Anh dừng lại trong bóng tối và theo dõi Alexa trên sân khấu nhỏ. Cô nói đùa chút ít với đám đông, cảm ơn họ đã đến, và giới thiệu bài thơ mới của mình.
“Một nơi đen tối nhỏ bé”, cô nói.
Nick chuẩn bị tinh thần ột màn kịch cao trào, và đã nghĩ sẵn mấy lời tán dương trong đầu. Rốt cuộc, đó không phải là lỗi của cô nếu anh không thích thơ. Anh quyết định sẽ không đùa cợt với những điều quan trọng của cô, thậm chí còn khích lệ cô ấy chứ.
“Ẩn giấu giữa lông thú mềm và da trơn, Chân tôi trật bước và khuỵu ngã.
Tôi chờ đợi kết thúc và mở đầu, Chờ ánh sáng tinh khôi mang tôi trở lại,
Thế giới của sắc màu lấp lánh và hương nước hoa tràn ngập;
Tới thế giới của những chiếc lưỡi sắc như dao, uốn éo qua những nụ cười mềm mại. Tôi nghe như tiếng băng vỡ trên chất lỏng màu hổ phách.
Hơi nóng thiêu đốt bên trong, nhắc về sự tự vẫn trong dĩ vãng, nhắc về kẻ giết người thầm lặng.

Từng giây… từng phút… từng thế kỷ…
Nhận thức vỡ òa quặn ruột gan; tôi về nhà. Tôi mở mắt trong ánh sáng mù lòa ô cửa mở.
Và tự hỏi nếu tôi có còn nhớ.”
Alexa gập mảnh giấy lại và gật đầu với khán giả. Sự im lặng ập xuống với tất cả mọi người. Vài người luống cuống viết xuống sổ ghi chép của họ. Maggie hú lên. Alexa mỉm cười và bước xuống sân khấu, sau đó thu gom các cốc cà phê đã hết và trò chuyện khi đêm tối đang xuống dần.
Nick đứng trơ ra và nhìn cô. Một cảm xúc kỳ lạ nhen nhóm trong anh. Vì có lẽ chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, anh không biết tìm đâu ra cho nó một cái tên. Có một chút gì đó bỏ ngỏ trong đời đã bắt kịp được đến anh, và anh thừa nhận mình thích cái cách nó chạm đến.
Tối nay, có cái gì đó đã thay đổi.
Alexa đã chia sẻ một phần quan trọng của con người cô trong căn phòng với những người lạ. Với Maggie. Với anh. Mở lòng mặc cho những bình luận, và sự tổn thương thành những ý tưởng chợt đến với người khác, cô nói những gì mình cảm thấy và khiến cho anh cảm nhận được nó. Sự can đảm của cô đánh cắp hơi thở của anh. Và càng ngưỡng mộ cô bao nhiêu, sự nghi ngờ càng dấy lên trong anh như một con quỷ dữ vừa thoát khỏi sình lầy và Nick tự hỏi vượt lên trên tất cả những duy lý ấy, anh có lẽ chỉ là một kẻ hèn nhát.  
“Anh nghĩ gì thế?”
Anh chớp mắt với Maggie, sau đó cố tập trung trở lại. “Ồ, anh thích nó. Anh chưa từng nghe về tác phẩm của cô ấy trước đây.”
Maggie nhoẻn cười như một bà mẹ đầy tự hào của hội hướng đạo sinh. “Em lúc nào chả nói với nó là nó có thể xuất bản tập thơ của mình, nhưng nó có vẻ không thích thú cho lắm. Đam mê thực sự của nó là tiệm BookCrazy cơ.”
“Cô ấy không thể làm cả hai à?”
Maggie gật đầu. “Chắc rồi. Anh và em thì sẽ làm theo sự mách bảo của con tim, vì chúng ta không bao giờ muốn bỏ lỡ cơ hội. Al thì khác. Nó hạnh phúc với việc chia sẻ, không cần cái sự hào nhoáng của việc xuất bản. Thơ nó được in trên mấy tạp chí rồi đấy chứ, và nó định gia nhập một nhóm phê bình, nhưng cái đó vì người khác hơn là vì nó. Đó là vấn đề của chúng ta, anh nhỉ. Lúc nào cũng thế.”
“Gì cơ?”
“Chúng ta biết nắm bắt lấy cơ hội hơn. Phần vì thời thơ ấu của chúng ta không dễ dàng lắm, em đoán thế.” Họ nhìn Alexa tiễn khách hàng quen ra cửa với vẻ hài hước thường ngày. “Nhưng Al có cách riêng của mình bằng cách làm ngược lại. Sẽ không có gì mà nó không làm cho người khác.”
Maggie đột nhiên quay lại nhìn. Đôi mắt sáng rực lên với sự mãnh liệt như những ngày trước đây anh còn nhớ. Ngón tay cô chọc vào ngực anh. “Một cảnh báo, anh trai. Em yêu quý anh, nhưng nếu anh làm đau nó, em sẽ tự đá vào mông anh đấy. Hiểu chưa?”
Thay vì thuận theo, anh lại khiến mình ngạc nhiên bằng cách bật cười ha hả, sau đó hôn chụt lên trán cô. “Em là bạn tốt đấy, Maggie May. Anh sẽ không vội đánh cược đâu. Anh chỉ hi vọng một gã nào đó nhìn thấy điều này vào một ngày nào đó.”
Cô bước lùi lại. Môi trễ xuống. “Anh say hả? Anh có phải kẻ lừa đảo không đấy? Đại ca của em đâu rồi?”
“Đừng đẩy vận may của em đi.” Nick dừng lại và đảo mắt quanh tiệm sách. “Việc mở rộng sẽ như thế nào? Anh theo dõi mắt cô em gái mở tỏa và cố nén một nụ cười thầm. “Đừng lo – nó không còn là một bí mật nữa đâu. Alexa đã thừa nhận là cô ấy cần tiền để thêm vốn vào quán cà phê. Anh đã đưa séc nhưng hóa ra cô ấy chỉ tham khảo ý kiến của anh.” Cô chớp mắt và từ chối nói ra. Nick nhăn nhó. “Mèo tha mất lưỡi của em à, Maggie May?”
“Ô, khỉ thật.”
Anh cong mày lên. “Chuyện gì thế?”
Đột nhiên, cô khiến mình bận rộn với mấy cốc cà phê chơ vơ và lau mấy cái bàn. “Không có gì. Ừm, em nghĩ cô ấy hơi bối rối vì sẽ thuê thêm ai đó để làm. Không muốn làm phiền anh ấy mà.”
Anh cố kìm sự bực tức đang trào lên. “Anh có thời gian để giúp cô ấy mà.”
Maggie cười nhưng giọng nói có sắc thái thật kỳ cục, kinh khủng. “Em thì kệ nó, anh trai ạ. Em đi đây. Gặp anh sau.”
Cô vọt đi như một cơn gió. Nick lắc đầu. Có lẽ Alexa không muốn anh dính líu gì đến dự án của mình. Sau cùng thì Alexa cũng nhiều lần viện dẫn sự thật là mối quan hệ của họ chỉ dựa trên hợp đồng công việc mà thôi.
Đúng như anh muốn. Nick tự nhắc nhở mình sẽ mang vấn đề này ra suy nghĩ sau. Anh giúp cô khóa cửa và cùng đi bộ ra xe.
“Em ăn tối chưa?”, anh hỏi.
Cô lắc đầu. “Em không có thời gian. Anh có muốn một chiếc pizza trên đường về không?”
“Anh sẽ kiếm thứ gì đó cho chúng ta khi về nhà.” Lưỡi anh vấp ở từ cuối cùng. Thật kỳ cục, anh bắt đầu nghĩ về nơi trú ẩn của mình hiện giờ như một phần của cô. “Sẽ không lâu đâu mà.”
“Thôi được. Gặp anh ở nhà nhé.” Cô xoay đi, sau đó quay ngắt lại. Há miệng nói. “Này, Nick, đừng quên…”
“Món sa lát.”
Alexa trố mắt ra, và sự hoạt ngôn dường như khô kiệt trong phút chốc. Cô lấy lại vẻ bình thường với tốc độ khiến anh phải ngưỡng mộ, thậm chí không thèm đặt câu hỏi làm thế nào anh biết. “Chuẩn. Sa lát.”
Sau đó cô quay đi và rảo bước về phía chiếc xe của mình. Nick bắt đầu huýt sáo khi chỉ còn lại một mình và tiến về chiếc BMW. Anh rõ ràng vừa học được một điều. Anh thích bắt được cô bằng sự ngạc nhiên. Lẽ ra anh phải cao tay hơn.
Anh huýt sáo trên suốt quãng đường về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui