Lý Nam lên tiếng đồng ý, tất nhiên cho dù lão đạo sĩ không nói thì hắn cũng sẽ cố gắng chăm sóc cho Chính Nhất, thật lòng thì hắn xem Chính Nhất như anh em của mình, tất nhiên quan tâm chăm sóc anh em là chuyện nên làm.
Lý Nam sở dĩ có tình cảm như vậy chủ yếu có liên quan đến những sự việc phát sinh khi còn nhỏ. Khi đó bố của hắn thất bại trong công tác, điều này làm cho tính tình của bố hắn biến đổi, có đôi khi cãi nhau với Phạm Tuệ Trân, cũng có đôi khi đánh Lý Nam. Mỗi lần trong nhà phát sinh cải vã hoặc bị bố đánh thì Lý Nam thích lên núi Phượng Hoàng Sơn nghe lão đạo sĩ kể chuyện, chơi đùa với tiểu đạo sĩ Chính Nhất, thế là những lo lắng bất an trong lòng tan biến sạch sẽ. Dần dà Phượng Hoàng Sơn trở thành địa điểm vui vẻ nhất của Lý Nam, nơi đây chứa đựng nhiều ký ức của hắn về tuổi thơ.
Cũng có thể nói Lý Nam xem Phượng Hoàng Sơn là một mái nhà khác của mình, xem hai đạo sĩ trên núi như người thân của mình, ở cùng với bọn họ làm hắn cảm thấy vui vẻ sung sướng, có niềm hạnh phúc không lo lắng không ưu sầu. Dù năm tháng dần trôi qua thế nhưng lão đạo sĩ và Chính Nhất vẫn rất thuần khiết, lương thiện.
- Ngài yên tâm, tôi chỉ cần có ăn sẽ không cho Chính Nhất bị đói. Lý Nam nghiêm túc lên tiếng, đồng thời cũng là lời hứa với chính mình.
Lão đạo sĩ cười gật đầu: - Tất nhiên tôi yên tâm, nếu không tôi cũng không giao nó cho cậu. Tôi tin tưởng Chính Nhất đi theo cậu thì tương lai sẽ không bị hại.
Chính Nhất yên lặng ngh Lý Nam và lão đạo sĩ nói chuyện với nhau, tâm tình của hắn khá kém. Từ sau khi lão đạo sĩ cho ra quyết định đưa hắn xuống núi đi theo Lý Nam, hắn cảm thấy rất thất lạc. Hắn coi lão đạo sĩ như ông của mình, là người thân duy nhất của mình, trước nay hắn luôn ở bên cạnh lão đạo sĩ, bây giờ lại phải rời xa ngọn núi, đạo quan để tiến vào xã hội ồn ào náo nhiệt, sau này sẽ ít khi được quay về, thế nên cảm thấy rất khó chịu và lo lắng.
Nhưng quyết định của lão đạo sĩ không thể thay đổi được, khoảng thời gian này lão đạo sĩ cũng tiến hành trao đổi với Chính Nhất, tuy nói ra vài vấn đề nhưng hắn cũng không hiểu rõ ràng, nhưng có một chuyện hắn hiểu rõ đó là sau này mình phải đi theo Lý Nam, coi Lý Nam như người thân, nghe theo sắp xếp của Lý Nam, đồng thời bảo vệ Lý Nam, không cho Lý Nam bị thương tổn.
Chính Nhất cảm thấy Lý Nam rõ ràng không cần mình phải bảo vệ, hoặc là nói bây giờ mình có thể bảo vệ Lý Nam, nhưng không bao lâu sau sẽ không cần. Dù là như vậy thì Chính Nhất vẫn nghe theo sắp xếp của lão đạo sĩ, tuy có nhiều thứ hắn nghe lão đạo sĩ nói mà không hiểu, nhưng hắn rất tin tưởng lão đạo sĩ, cũng rất chờ mong tương lai theo lời nói của lão đạo sĩ.
Trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cho dù Chính Nhất lưu luyến không rời thế nhưng hôm sau vẫn đi theo Lý Nam rời khỏi huyện Kiến Ân đến thành phố Vũ Dương. Đây là lần đầu tiên Chính Nhất rời khỏi huyện Kiến Ân, hắn có chút kinh ngạc và hiếu kỳ khi đối diện với thành phố Vũ Dương phồn hoa, nhưng hắn cũng không bị trầm mê lạc lối.
Phượng Hoàng Sơn yên bình thanh nhã và an tường mới chính là ngọn nguồn tâm can của bản thân Chính Nhất.
Khi đến ký túc xá thì Lý Nam tiến hành sắp xếp cho Chính Nhất, dạy Chính Nhất sử dụng đèn điện, quạt điện, sau đó đưa Chính Nhất ra ngoài đi ăn tối, coi như mở tiệc chào đón.
Chính Nhất đều cười ha hả tiếp nhận sự sắp xếp của Lý Nam, dù sao sau này hắn sẽ phải lăn lộn cuộc sống cùng với Lý Nam, thế nên Lý Nam nói gì hắn cũng làm theo. Lý Nam là tri thức, việc động não giao phó cho Lý Nam, nhưng việc động thủ thì hắn đảm nhiệm.
Dựa theo sắp xếp của Lý Nam thì Chính Nhất sẽ được nghỉ ngơi một tuần, Lý Nam sẽ đưa Chính Nhất đi dạo khắp những khu vực quan trọng trong thành phố. Vì hắn biết rõ Chính Nhất xưa nay chưa rời khỏi huyện Kiến Ân, cho nên cần phải có thời gian cho Chính Nhất làm quen và thích ứng với nơi này. Đồng thời Lý Nam cũng đưa Chính Nhất đi mua quần áo, những bộ quần áo Chính Nhất mặc quá đơn sơ, vì quần áo bên ngoài cũng ảnh hưởng đến sự đánh giá của người khác.
Nếu như Chính Nhất đã đi theo mình, như vậy cần phải phụ trách toàn diện, nếu không thì chẳng phải là Lý Nam nữa rồi.
Chính Nhất đi vào quán ăn và cảm thấy rất mới lạ, nhưng sau khi ăn vài món thì cảm thấy hương vị món ăn không quá tốt, nhìn qua thì màu sắc rực rỡ nhưng phương diện nấu nướng hơi kém, lãng phí nguyên liệu tốt.
Điều kiện cuộc sống ở núi Phượng Hoàng Sơn rất gian khổ, chủ yếu là không có nguồn thu nhập, tất nhiên không thể mua nguyên liệu tốt để nấu nướng, nhưng cho dù mua những thứ đơn giản thì Chính Nhất vẫn nấu ăn rất ngon. Tất nhiên phương diện này có liên quan đến tính nết biết ăn nhưng lại lười nhác của lão đạo sĩ, đồng thời cũng liên quan đến bản tính chỉn chu của Chính Nhất.
Cuộc sống của Chính Nhất trước đây rất đơn thuần, cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, có lẽ đây là nguyên nhân biến Chính Nhất nhanh chóng trở thành cao thủ.
Chính Nhất tỏ vẻ sau này không cần ra ngoài ăn cơm, vừa tốn tiền lại không được ăn ngon, sau này hắn sẽ phụ trách nấu nướng, khẳng định ngon hơn ăn bên ngoài.
Lý Nam chợt cười khổ, xem ra sau này nên đưa Chính Nhất đến những quán ăn ngon hơn, nếu không Chính Nhất còn tưởng rằng mọi nơi đều như thế này. Thực tế thì quán cơm này cũng không kém, dù sao hôm nay Lý Nam cũng mở tiệc chiêu đãi Chính Nhất, dù hắn muốn tiết kiệm cũng không đến quán ăn quá kém được.
Nhưng dù Lý Nam nói thế nào cũng không thay đổi được quyết định sau này sẽ nấu nướng ăn cơm ở nhà của Chính Nhất. Lý Nam vì không thay đổi được thế nên đành phải đồng ý, hắn đến cửa hàng của Trịnh Binh mua thêm vài dụng cụ nấu nướng, cũng mua thêm nhiều gia vị, thuận tiện giới thiệu Chính Nhất cho Trịnh Binh, để Trịnh Binh quan tâm chăm sóc một chút. Tuy thân thủ của Chính Nhất không có vấn đề, thế nhưng trong xã hội này thì vũ lực cũng không phải quyết định tất cả.
Sau khi mua vật dụng nấu nướng quay về thì Lý Nam giới thiệu sơ bộ về phương pháp sử dụng cho Chính Nhất, còn lại thì để cho Chính Nhất tự nghiên cứu. Hơn nữa Chính Nhất cũng được lão đạo sĩ dạy chữ, cũng đọc hiểu những quyển sách đơn giản, đồng thời Lý Nam còn quyết định dạy cho Chính Nhất cách sử dụng từ điển.
Đồng thời lý nam đưa cho Chính Nhất cầm năm trăm đồng dùng làm tiền tiêu vặt. Sau khi sắp xếp xong thì trên người Lý Nam còn chưa đến năm trăm đồng, làm cho hắn cảm thấy mua những món lặt vặt nấu nướng thật sự tốn tiền.
Ngày mai Lý Nam sẽ liên lạc với Lưu Tiến sắp xếp công tác cho Chính Nhất, đồng thời cũng mời Lưu Tiến dùng cơm, coi như cho hai người Lưu Tiến và Chính Nhất gặp mặt nhau.
Chiều ngày hôm sau Lý Nam hẹn Lưu Tiến đi ăn cơm nói chuyện. Lưu Tiến tỏ vẻ không có vấn đề với phương diện sắp xếp công tác cho Chính Nhất. Trước đó Lưu Tiến có chút bận tâm, nhưng sau khi thấy Chính Nhất, xác định thính lực không có vấn đề, hơn nữa lại còn biết chữ, như vậy thì sẽ dễ dàng sắp xếp. Hơn nữa Lý Nam cũng không yêu cầu sắp xếp công tác quá tốt, quan trọng là không bị kỳ thị, đồng thời học tập được kỹ năng là tốt.
- Thế này đi, trước tiên sắp xếp Chính Nhất đến làm công tác hậu cần của công ty, có thời gian sẽ cho cậu ấy đi học, sau này căn cứ vào tình huống sẽ được điều chỉnh, có được không? Lưu Tiến cụng ly với Lý Nam rồi nói:
- Vấn đề công tác là chuyện nhỏ, cho dù công ty không hài lòng thì sau này cũng có thể tìm biện pháp khác. Bây giờ việc của tôi mới cấp bách, tôi nghe nói phòng giao thông chúng tôi sắp trở thành đơn vị thí điểm cho công tác tranh cử công khai, lần này tôi muốn có cơ hội thì rõ ràng phải vượt qua nhiều người mới xong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...