Thượng Vị Câu Dẫn


"Ba ba, đây là bé đậu của người sao?"
Tô Mặc Huy khàn giọng trả lời, "Mông Mông, đây là đầu v*."
Bộ dáng của Tô Mông dường như vẫn chưa hiểu, nhưng vẫn cười ngốc nghếch, "Con thích ăn đầu v* của ba ba, liếm nó cứng lên."
Tô Mặc Huy yêu chiều sờ đầu cô, "Ngoan, muốn ăn thì ăn."
Tô Mông cởi cúc áo sơ mi trước ngực Tô Mặc Huy ra, cô nghịch ngợm nói, "Con muốn trực tiếp ăn nó."
Tô Mặc Huy cảm nhận được lưỡi cô cuốn lấy liếm vài cái trước ngực, anh kêu rên thành tiếng.

Rất nhanh Tô Mông đã mất đi hứng thú liếm láp, cô bắt đầu dùng môi anh đào mút mạnh vào, phảng phất như muốn hút ra sữa, tiếp theo cởi ra vạt áo sơ mi, cánh môi dọc theo một đường hôn từ cơ ngực xuống cơ bụng.

Tô Mặc Huy còn đang chờ cô hôn lên dương v*t cứng rắn của mình, nhưng cô lại dừng lại động tác.

"Ba ba, người hôn con đi, con cũng muốn."
Thật giống một đứa trẻ con, không muốn chịu thiệt chút nào.

Tô Mặc Huy cúi đầu bắt lấy đôi môi đỏ mọng, môi và môi kề bên khiến anh cảm nhận được thế nào là thạch trái cây, thơm ngọt ngon miệng.


Anh đưa lưỡi cuốn lấy cô, môi răng kề cạnh, anh dùng sức mút vào chiếc lưỡi thơm mềm, thăm dò từng ngóc ngách, không buông tha một chút thơm ngọt nào, mãi đến khi cô không thở nổi.

Nụ hôn đi qua, trong mắt cô là sương mù mênh mông, trên mặt ửng hồng, chóp mũi chảy ra mồ hôi li ti, cánh môi giương lên, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi, trong trẻo pha lẫn chút quyến rũ, bộ dáng chọc người ta yêu mến khiến anh không nhịn nổi cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô lần nữa, tiện đà ôn nhu cuốn lấy chiếc lưỡi cô, để cô run rẩy đón nhận thế tiến công như vũ bão từ anh.

Đẩy ngã Tô Mông nằm trên giường, môi lưỡi chuyển xuống dưới, anh liếm mút phần cổ yếu ớt mẫn cảm, xương quai xanh gợi cảm thật rõ ràng.

Vừa không ngừng mút vào, tay anh lần ra sau lưng cô, chậm rãi kéo xuống khóa kéo, để lộ ra tấm lưng tinh xảo, mà lưỡi anh cũng len vào nơi no đủ của cô.

Kéo áo ngực viền ren ra, một đôi vú xinh đẹp lộ ra ngoài, yếu ớt mà bất lực.

Ngực cô không lớn, nhưng thắng ở chỗ mượt mà cao vút, anh tham lam há miệng muốn ngậm lấy toàn bộ, mềm mại no đủ, còn mang theo hương sữa, làm anh liếm láp thế nào cũng không đủ.

Cởi giày của cô ra, đôi chân ngọc nhỏ xinh dần hé lộ, hôm ấy anh đã để ý tới nó rồi, ngón chân mập mạp đáng yêu như thế.


Anh hôn lên mu bàn chân trắng mịn, cuối cùng ngậm lấy ngón chân múp míp trắng trẻo, chân của cô nhỏ như thế, cho nên anh có thể ngậm hết toàn bộ.

Anh kéo tay Tô Mông đang nhẹ giọng rên rỉ trên giường, để tay cô lên nơi cương cứng dựng đứng.

Cảm giác tay nhỏ mềm mại càng làm dương v*t thêm nóng bỏng, anh cầm tay cô không ngừng vuốt ve, cưỡng ép cô dùng khuôn miệng nhỏ nhắn ngậm nó.

Cuối cùng, anh bắn hết tinh dịch đặc sệt vào trong miệng cô, vốn dĩ cái miệng nhỏ khó có thể ngậm hết, rồi sau đó trượt ra theo khóe môi.

Bỗng Tô Mặc Huy tỉnh dậy từ trong mơ, nhìn khăn trải giường dính nhớp bị mình làm dơ, một Tô Mặc Huy luôn ôn nhuận như ngọc cũng không nhịn được chửi tục.

Dù sao cũng chẳng ngủ được, anh xoay người đi xuống giường, bậc lửa hút thuốc lá, không sao cả.

Từ sau khi bị gài vào năm tư đại học, trải qua một thời gian tinh thần sa sút, anh đã nhanh tỉnh lại vực dậy, kẻ vẫn luôn giữ sự bình tĩnh như anh, không nghĩ tới hôm nay lại bị Tô Mông phá vỡ.

Nếu anh còn trẻ, nếu anh không có gia đình, đương nhiên anh có thể buông thả làm chuyện mình muốn làm, nhưng anh đã 34 tuổi, không còn là một thằng nhóc choai choai nữa rồi.

Cho dù không nghĩ đến Lâm Viện, anh cũng muốn để cho Tô Hạc Lâm một gia đình trọn vẹn, đây là trách nhiệm của người làm cha.

Ngồi bên cửa sổ tĩnh tâm cả đêm, Tô Mặc Huy lại mang lên chiếc mặt nạ ôn hòa nho nhã lần nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui