Lúc này đây Lâm Viện vừa ra khỏi triển lãm tranh thì nhận được tin nhắn của em họ Trần Mộng Thư: Chị, nghe nói chị đến Tô Châu rồi, giữa trưa em mời chị ăn cơm nhé!
Trần Mộng Thư là con gái của em gái cha Lâm, tuy nói không gả vào hào môn đỉnh cấp như Tô gia, nhưng cũng coi là nhà có tiền, sau khi kết hôn hai người vẫn liên lạc với nhau, đều là quan hệ thân thích, đương nhiên Lâm Viện sẽ không cự tuyệt.
"Được chứ, giữa trưa chị mời em.
"
Hai người hẹn nhau ở nhà hàng Dật Hiên, trong bữa ăn Lâm Viện chủ động thanh toán, chút tiền cơm này cô vẫn có tự tin dùng được, đồng thời cô cũng không muốn em họ khinh thường mình, bạn bè thân thích ai mà không hâm mộ cô gả cho nhà vẻ vang có thể diện.
Trần Mộng Thư cọ cơm ăn không uống không, tất nhiên là phải tâng bốc, tán tụng Lâm Viện, "Chị, đồ ăn được đầu bếp làm trong nhà hàng cao cấp quả nhiên không giống nhau, em hẹn trước ở đây một năm mà còn không hẹn được, nếu không phải nhờ phúc của chị, đời này của em chắc không nếm được mỹ vị nơi này.
"
Lâm Viện được tâng bốc cũng rất cao hứng, "Có khó gì đâu, anh rể của em có rất nhiều thẻ bạch kim của nhà hàng cao cấp quăng ở nhà không dùng, nếu em muốn lần sau chị tặng em mấy cái nhé.
"
"Ai nha chị này, em thật cảm ơn chị quá đi, chị gả cho đúng người rồi, anh rể vừa đẹp trai lại vừa có tiền, quan trọng là còn đối xử tốt với chị.
Không giống như vị kia nhà em, ngoại trừ rất tốt với em thì chẳng còn ưu điểm gì.
"
Cho dù vuốt mông ngựa tâng bốc người khác, Trần Mộng Thư cũng muốn giữ thể diện cho mình không thể đạp đổ được.
Lâm Viện cũng cười phụ họa theo, "Đàn ông ấy chỉ cần đối xử tốt với em là được, những cái khác chỉ là thứ yếu.
"
Đang lúc hai người trò chuyện sôi nổi, đột nhiên có một nam sinh nhìn qua cỡ tầm hai mươi, mặt mày thanh tú, nước da trắng nõn, ngũ quan cũng cực kỳ dễ nhìn đi tới.
"Chị ơi, có thể thêm WeChat của chị không? Em vừa chơi đại mạo hiểm thua, cho nên! " Nam sinh nói, không được tự nhiên gãi gãi đầu, cả lỗ tai cũng không tự chủ được đỏ lên, dáng vẻ thẹn thùng không thôi, thanh âm cũng cực kỳ giống kiểu cún con nhỏ đang thịnh hành.
Một nam sinh cả diện mạo và âm thanh đều tuyệt vời muốn xin WeChat một người phụ nữ, quả thật không một người nào có thể cự tuyệt, Lâm Viện cũng không ngoại lệ, huống hồ hiện giờ cô đã 37 tuổi, còn bị nhận làm chị, há có đạo lý không vui.
"Đương nhiên là không thành vấn đề, coi như giải vây cho cậu.
"
"Cảm ơn chị.
" có được WeChat rồi nam sinh cười nói cảm ơn, nhanh chóng tránh ra, tầm mắt Lâm Viện nhìn theo vài lần, một cái bàn bốn nam sinh đều có tướng mạo bất phàm, nhưng không thể nghi ngờ nam sinh đó là người đẹp trai nhất.
Vốn Lâm Viện chỉ cho là khúc nhạc đệm, không nghĩ tới trên đường về nhà lại nhận được WeChat cậu ta, "Hôm nay cảm ơn chị nhiều ạ.
"
Bị nam sinh nhỏ nhớ thương, lòng hư vinh của Lâm Viện được thỏa mãn không thôi, "Không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức thôi.
"
"Khóc chít chít JPG.
"
"Chị không biết đâu, mấy thằng bạn của em cố ý khi dễ em chưa từng có bạn gái, chưa từng có kinh nghiệm yêu đương nên mới chọn nữ sinh xinh đẹp nhất để em xin WeChat, chính là muốn cười nhạo nhìn em bị từ chối đó, cũng may là chị không từ chối em/ vui vẻ.
"
Đây là đang khen cô đẹp sao? Lâm Viện sờ sờ mặt của mình, đã sắp 40 rồi còn bị gọi là nữ sinh, cô hơi bị ngại đấy.
"Tuổi của tôi có thể thành dì cậu đấy, cũng không phải nữ sinh đâu.
"
"Chị nhìn! "
Tán gẫu một hồi, trong bất tri bất giác Lâm Viện đi vào thang máy rồi vẫn còn gõ chữ, cô nhìn thang máy đang phản chiếu gương mặt tươi cười vui sướng của mình, đây là điều chưa từng có từ sau khi sinh con trai đến nay.
Lâm Viện trở lại phòng, cô gõ vang cửa phòng hai người, nhưng không ngờ không có ai trả lời, sau khi nhận được tin nhắn của Thẩm Thịnh Trạch đáp lại, cô cũng không có thời gian đi lo lắng ngẫm nghĩ.
Thứ Thẩm Thịnh Trạch gửi chính là ảnh tự chụp cậu ta sau khi về nhà, nam sinh mặc một màu đỏ thoạt nhìn như ánh dương rực rỡ ấm áp.
Sau đó là gửi tin nhắn thoại, "Chị ơi, em về khách sạn rồi.
"
Âm thanh giòn giã nũng nịu như có thể chảy ra sữa, khiến người nghe lòng cũng muốn tan ra.
"Lần sau ra ngoài chơi chị có thể mang em theo không?"
Nam sinh nhỏ nhiệt tình như thế, Lâm Viện cơ hồ không chống lại được, nhưng cô vẫn dùng tư thái của người lớn, "Được thôi, có thời gian sẽ mang cậu đi.
"
Sau khi Thẩm Thịnh Trạch nhắc lại đã là mấy ngày sau khi đi du lịch địa phương, cậu ấy rất hoạt bát lại hay nói, Lâm Viện cũng dần dần thả lỏng hơn, cô nằm ở trên sô pha nghe nam sinh tung tăng nói về chuyến du lịch mấy ngày qua!
Thời gian vui vẻ từng giây từng phút trôi đi, Lâm Viện không nhịn được cảm thán tuổi trẻ thật tốt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...