Một tháng sau.
Lúc Tô Mặc Huy trở về thấy khách trong nhà thì ngây ngẩn cả người, Tô Mông cũng khiếp sợ nhìn về phía anh.
Lâm Viện nghe thấy anh về, cô đi ra khỏi phòng bếp, ngạc nhiên mừng rỡ nói, "Anh về rồi à?"
Tô Mặc Huy thoáng hoàn hồn lại, thoạt nhìn không có gì khác thường, anh ung dung thản nhiên nói, "Trở về lấy chút đồ."
Thật ra là có một đồng nghiệp mượn anh tài liệu tham khảo, mà tài liệu lại để ở nhà, bằng không anh cũng sẽ không trở về, kể từ lần vì chuyện của Tô Hạc Lâm mà bỏ lỡ lần bên nhau cuối cùng với Tô Mông, anh đã trở nên càng thêm ghét bỏ việc trở về nhà.
Bình thường trước kia anh đều ở lại trường học, một tháng cũng hiếm khi trở về một lần, tình yêu như có như không trước kia đã sớm bị sự chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều mài dũa thành tình thân rồi, nếu Tô Mông không xuất hiện, thì trải qua một đời bình đạm như vậy cũng không tồi.
Nhưng sự xuất hiện của Tô Mông khiến cho sinh hoạt trầm lắng u ám của anh đầy vui sướng, cho nên đối với cuộc sống như thế anh cũng không chán ghét.
Nhưng vì sao Tô Mông lại ở trong nhà của anh?
Lúc này Lâm Viện mới cười giới thiệu với anh, "Vị Tô tiểu thư này là khách quý của em, hôm nay ít nhiều cũng nhờ có cô ấy."
Tô Mặc Huy nghe thế thì trầm giọng dò hỏi, "Xảy ra chuyện gì à?"
"Hôm nay em đi chợ mua đồ ăn, thì có một tên cướp giật điện thoại của em, may là vị tiểu thư này đuổi theo rất xa tìm về cho em đấy."
Tô Mặc Huy nghe xong câu chuyện, tim anh đập nhanh nghĩ mà sợ, anh nghiêm khắc nói, "Hồ đồ, một cái điện thoại mà thôi, mất thì mất, lỡ như có nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ?"
Lâm Viện cũng cảm thấy nghĩ lại mà sợ nói tiếp, "Lúc ấy em đuổi theo bản năng, trong điện thoại đó có hình của Hạc Lâm từ nhỏ đến lớn, mất sẽ không tìm lại được nữa."
"Hình chụp còn quan trọng hơn mạng sao? Còn muốn liên lụy người vô tội, nếu Tô Mông xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"
Lâm Viện cũng có hơi hối hận, "Cho nên chẳng phải em đã mời Tô tiểu thư về nhà làm khách rồi sao."
Lâm Viện bị răn dạy nên chột dạ cúi đầu, cho nên cô cũng không kịp chú ý vì sao chồng mình lại kêu đúng tên của vị khách lần đầu tiên đến nhà.
Việc đã đến nước này, Tô Mặc Huy cũng không nói gì vợ nữa, tầm mắt anh hạ xuống nhìn Tô Mông, "Cô không sao chứ?"
Tô Mông vội vàng xua tay, "Không sao cả, tôi không bị thương."
"Sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như thế nữa, đó là vật ngoài thân mà thôi, chỉ có an toàn tính mạng mới là quan trọng nhất."
Lâm Viện cúi đầu liên tục dạ vâng, Tô Mặc Huy không nói gì nữa.
Lâm Viện thở ra một hơi, cô ném xuống một câu, "Em đi nấu cơm đây." rồi vội vàng đi vào phòng bếp.
Tô Mặc Huy đưa Tô Mông vào phòng sách, anh vén lên làn váy muốn kiểm tra.
Tô Mông kinh hô một tiếng, cô thẹn thùng che lại váy, "Thầy muốn làm gì?"
"Tôi kiểm tra một chút xem trên người em có bị thương hay không."
Tô Mông vội vàng nói theo "Không bị thương, người cướp điện thoại là một nữ sinh, em đuổi theo cô ấy thì cô ấy đưa cho em rồi."
Tô Mặc Huy vẫn không yên tâm lắm, anh kiểm tra toàn thân trên dưới của Tô Mông rồi la cà khắp nơi.
Tô Mông xấu hổ cả người nổi lên màu hồng nhạt, hô hấp của Tô Mặc Huy cũng trở nên dồn dập nặng nề hơn.
Anh mặc váy vào cho Tô Mông, sửa sang lại làn váy thật tốt, "Trên dưới cả người em có chỗ nào tôi chưa từng thấy đâu?"
Tô Mông hầm hừ, "Đồ háo sắc."
Tô Mặc Huy tức giận chọc chọc cái trán của cô, "Tôi vừa nói gì em còn nhớ không?".
ngôn tình hoàn
Tô Mông bị chọc có hơi đau, cô đẩy tay anh ra, "Nói cái gì?"
"Tình cảm tôi nói trong phòng khách nửa ngày trời thành công cốc rồi à?"
Tô Mông hừ hừ, "Em còn tưởng rằng thầy nói cho cho vợ thầy nghe đấy."
Tô Mặc Huy buồn bực, theo bản năng anh nói, "Tôi nhìn em có giống như đang nói chuyện với người khác không?"
Lời này vừa nói ra, nghĩ đến tình cảnh hiện giờ, hai người đều lặng im một hồi.
Tô Mông bất lực nhìn về phía Tô Mặc Huy, "Nếu không thì để em đi thôi, vốn là em cũng không định đến, nếu sớm biết đây là nhà thầy, em nhất định sẽ không tới."
Tô Mặc Huy trầm ngâm một lát, "Em vẫn nên ở lại đây đi, bây giờ mà đi chẳng phải càng khiến người ta nghi ngờ sao?"
Tô Mông cũng nghĩ thế, cô si ngốc nhìn anh, "Không ngờ em còn có thể gặp lại thầy."
Tô Mặc Huy nhìn tình yêu say đắm nóng bỏng trong mắt cô, cuối cùng anh không nhịn được, cúi đầu cướp lấy đôi môi xinh tươi đẹp, hai người triền miên trước sau như một, tựa như đôi người yêu nhau một tháng vừa qua không hề chia tách.
Một nụ hôn vừa xong, hai người bình ổn lại một lát.
Bàn tay to của Tô Mặc Huy lau khô chỉ bạc bên khóe miệng Tô Mông, anh kéo cô đi ra ngoài, "Đi thôi."
Đến cửa phòng, Tô Mông tránh thoát khỏi tay anh, Tô Mặc Huy cũng không nói gì thêm.
Lúc này anh đã hạ quyết tâm, nếu không gặp lại chứng minh bọn họ có duyên không phận thì thôi, nhưng lần này nếu cô đã tự đưa mình tới cửa, anh sẽ không bao giờ buông tay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...