Thượng Vị Câu Dẫn


Mấy ngày nay Tô Mặc Huy cùng tham gia bình chọn với mọi người, thân là tổ trưởng tất nhiên đối với việc dạy học anh cũng có chỗ đứng riêng của mình, thông hiểu được ngữ pháp tri thức, thậm chí anh còn tự mình soạn tài liệu giải thích ngữ pháp rõ ràng để mọi người cùng học hỏi tham khảo.

Hơn nữa ngay cả người ngoài nhìn vào, chính bản thân anh cũng vô cùng có sức hút, giọng nói trầm thấp có từ tính, khiến người ta cảm thấy có một loại cảm giác êm tai, nghe anh giảng bài chỉ cảm thấy một tiết học trôi qua rất nhanh, còn tiếp thu được nhiều kiến thức mới.

Mọi người đều thật sự đang nghe giảng chỉ trừ mình Tô Mông, cô giống như một học sinh nghịch ngợm thích gây chuyện trong lớp, dưới tầm mắt của Tô Mặc Huy cô len lén đưa tay trước ngực bắn tim, cười thật tươi với anh, rực rỡ như ánh nắng, còn nháy mắt một cái~, cười khẽ đáng yêu.

Tô Mặc Huy nuốt chữ vào chớp mắt một cái, rất nhanh anh đã hoàn hồn lại, tự nói mình đừng có để ý con quỷ ngây thơ này, nhưng tầm mắt của anh lại bất giác nhìn về phía cô.

Tô Mông ỷ vào việc mình ngồi trong góc, cô giơ hai tay lên chụm lại phía trên đầu tạo thành một trái tim thật to, cái miệng nhỏ nhắn chu lại cong cong, như là đang muốn được hôn lên, hình trái tim trên đầu cũng không ngừng thay đổi, cô hạ thấp tay xuống chụm cùi chỏ vào nhau, chuyển về phía trước ngực, trong chốc lát hai vai chuyển động, linh hoạt giống như con thỏ vuột khỏi dây.

Lưu Oánh ngồi ở bên cạnh thầm hô to Tô Mông khéo quá đi, tuy là biết cô nàng chỉ đang giả vờ, nhưng một cô gái như cô đối với cô nữ sinh đáng yêu như thế còn không chống cự được, huống chi là đàn ông.

Tô Mặc Huy đang giảng bài cũng bị cô trêu chọc trong lời nói còn mang theo ý cười, anh nắm tay lại để bên môi nhưng cũng không giấu được tươi cười trong ánh mắt.


Phát hiện Tô Mông đang quậy mình, Tô Mặc Huy quyết định không nhìn cô nữa, nhưng mà cô học trò quậy phá luôn có chiêu thức diệu kì, "Lạch cạch" rớt bút, rồi lại rớt sách "Bộp", tiếng kéo ghế "Kẽo kẹt", lớp học đang nghiêm túc thì bị quấy nhiễu, khiến cho nhiều học sinh quay lại nhìn hơn, anh không thể hùa theo cô được, trong mắt anh là ý tứ cảnh cáo.

Tô Mông thấy mắt anh không lảng tránh mình nữa, nếu mà còn không được nhìn cho kỹ cô cũng không thu tay đâu, hơn nữa cô sẽ dùng nhiều vẻ mặt ngọt ngào đáng yêu hơn liếc mắt đưa tình chọc cho anh rối chơi, tư thế bắn tim cũng thay đổi không ngừng.

Nếu đổi thành người khác, có lẽ tiết học này đã sớm không dạy được rồi, nhưng hoàn hảo là trí nhớ của Tô Mặc Huy vượt trội hơn người, kiến thức mấy năm nay đã trở thành ký ức cơ thể.

Sau tiết học đó, Tô Mặc Huy và Tô Mông đi ở phía sau các giáo viên, cùng nhau đi về văn phòng, anh trừng phạt vỗ vỗ cánh mông nhỏ của cô, thấp giọng, "Trở về sẽ tính sổ với em.

"
Căn bản là Tô Mông không sợ, thừa dịp ở góc rẽ hành lang không ai chú ý, cô kiễng mũi chân lên thả xuống cho anh một nụ hôn, lộ ra tươi cười đắc ý rồi nhanh chân vọt đi, đuổi theo Lưu Oánh ở phía trước.

Tô Mặc Huy sờ nước miếng ở trên mặt, anh bất đắc dĩ cười, đúng là không có cách nào với cô cả, cô vẫn là một bạn nhỏ.

Cuối cùng đêm đó anh phạt cô ở trên sân thượng, hung hăng trừng phạt đưa đẩy khiến cô không ngừng xin tha.

Cuối tháng năm, các học sinh đều lật đật chuẩn bị trở về nhà, Tô Mặc Huy cũng đã thu dọn xong đồ đạc.

Tô Mông đứng ở một bên, nước mắt lưng tròng, chỉ thiếu chưa rơi xuống, đôi mắt cô trông mong nhìn anh, yếu ớt lên tiếng hỏi, "Thầy ơi, thầy có nhất định phải về không?"
"Ừ, thật xin lỗi, trước kia cuối mỗi tháng tôi đều sẽ trở về, đã trở thành thông lệ rồi.

" giọng điệu của anh mang theo ý làm việc công, hoàn toàn không còn dịu dàng như trước nữa.


"Nhưng mà! nhưng mà em phải làm sao bây giờ?" Trong giọng nói của Tô Mông mang theo sự bất lực không nơi nương tựa, mặc cho mỹ nhân rơi lệ cô độc ở chốn thành thị không người dựa vào khiến cho người ta thấy mà đau lòng, nhưng Tô Mặc Huy cũng không động một chút nào.

"Em có thể về nhà, hẳn là cũng đã lâu rồi em chưa về, không muốn về thăm cha mẹ à?" Những lời này anh cũng chỉ thử cô, không thể chưa hỏi ý kiến của cô đã quyết định, tuy là trong tiềm thức anh cảm thấy nhất định cô cũng muốn ở cùng với mình.

Quả nhiên, Tô Mông run giọng nũng nịu trả lời, "Em không muốn đâu, em muốn ở cùng với thầy.

"
"Nhưng tôi phải về nhà, cũng không thể mang em theo được.

" trong lòng anh thầm cười con nhóc dính người này, vẻ mặt cũng đã không còn nghiêm túc kiên quyết như trước nữa, nhưng mà Tô Mông vẫn đang đắm chìm trong bi thương còn chưa kịp chú ý.

"Em mặc kệ, bây giờ thầy là bạn trai em, không phải là chồng của người khác, thầy đã đồng ý theo em hai tháng kia mà, em muốn ở cùng thầy thật trọn vẹn.

" Tô Mông đáng thương túm lấy góc áo của anh, khóc đến lạc giọng, cho dù trong lời nói của cô mang theo vi phạm luân lý, nhưng vẫn khiến người ta đau lòng không thôi.

"Hu hu, thầy đừng đi! " Cô gái nhỏ đã khóc không thành tiếng.


Tô Mặc Huy cũng không giả vờ được nữa, "Được rồi, con bé ngốc, đùa em thôi, đương nhiên là tôi phải ở lại với em.

"
Lúc này Tô Mông mới cười trong nước mắt, cô dùng sức gục vào lồng ngực anh, nắm đấm nhỏ đấm từng hồi vào tấm lưng rắn chắc, dịu giọng trách anh, "Thầy hư quá, sau này đừng đùa em như vậy nữa, em sẽ rất đau lòng đó.

"
Không nghĩ tới một Tô Mặc Huy đứng đắn cũng sẽ có lúc hư hỏng như vậy, có điều cô đã sớm thấy tin nhắn anh gửi cho Lâm Viện.

Nếu không, cô cũng không nói mấy câu tùy hứng bắt anh ở lại đâu, trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn, nếu bị người mình không thích quấn lấy chỉ cảm thấy phiền phức, nhưng nhìn biểu hiện của anh cô cũng đã xác định được, xem ra trong vô thức, cán cân đã có xu thế nghiêng về bên cô rồi!
Tô Mặc Huy chỉ muốn chọc cô chơi, nhưng anh không nghĩ tới phản ứng của cô mạnh mẽ như vậy, liền vội vàng cam đoan sau này sẽ không làm nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui