Ding ding ding ~
Tiếng điện thoại vang lên trong phòng ngủ không người bắt máy tự động ngắt, rồi lại bắt đầu rung lên nhưng vẫn không người nghe như cũ.
Bên đầu dây kia, cha Lâm nhìn chằm chằm điện thoại Lâm Viện, "Thế nào rồi?"
Lâm Viện chậm rãi buông điện thoại, vẻ mặt khó xử, "Vẫn không ai nghe máy, có lẽ là đang bận.
"
Cha Lâm giận dữ lớn tiếng quát, "Hôm nay nó không có tiết thì bận cái gì? Chuyên môn chọn thời gian nó rảnh rỗi để mừng sinh nhật, nó còn không tới.
"
"Người không tới thì thôi, bộ cờ bằng ngọc cha muốn cũng không mua.
" Lâm Viện không nhận được đáp án chắc chắn của chồng, cô không dám dễ dàng đưa ra quyết định, chỉ có thể lừa cha Lâm là Tô Mặc Huy không cho cô mua, nếu vậy cơn giận của ông cũng không rơi trên người cô.
Nói đến bộ cờ ngọc, cha Lâm càng thêm tức giận, hung hăng ném chén trà trong tay, "Ầm", "Cạch" một cái rơi vỡ trên mặt đất, "Dâu là con rể là khách, lại dám không hiếu kính ta.
"
Lâm Viện không dám thở mạnh, sợ chiến hỏa thổi lên người cô, nhưng cha Lâm vẫn nhìn cô lạnh giọng quở trách, "Đều do mày vô dụng, một thằng đàn ông cũng không giữ được, nếu nó yêu mày, thì sao có chuyện mấy trăm vạn nó cũng không dám bỏ.
"
Lòng cha Lâm vừa động, liền trào ra một phỏng đoán, "Chẳng lẽ nó có người phụ nữ khác ở bên ngoài sao?"
Lâm Viện liên tưởng đến lời ông nói, trong lòng cũng hiện lên một tia hoảng loạn, "Sẽ không đâu, Mặc Huy không phải người như vậy.
"
"Điều này cũng đúng, chẳng những trong nhà nó có tiền, phẩm hạnh cũng không tồi, ngược lại sẽ không làm ra chuyện này.
"
Ông vừa nói chuyện vừa chuyển, "Loại đàn ông chất lượng tốt như này nếu không phải tao giúp mày, cũng không tới phiên mày.
"
Lâm Viện nghĩ đến năm đó, cúi đầu không hé răng, tùy ý ông quở trách.
Mà Tô Mặc Huy phẩm hạnh đoan chính lại đang ra sức chạy nước rút, hưởng thụ khoái cảm mất hồn thực cốt, anh gần như điên cuồng thọc vào rút ra đâm cô bay bổng không ngừng, một đôi vú đầy đặn không ngừng đánh loạn trên không, ở mấy chục cái cuối cùng điên cuồng đưa đẩy người chiến sĩ bắn ra tinh dịch chỉ thuộc về vợ cho cô học trò của mình, khi cao trào gậy th*t tận tình nhảy đánh trong dâm huyệt.
Tô Mông kẹp lấy dương v*t cảm nhận được nó nảy lên, cô rên rỉ ra tiếng, "Ư! Thật nóng! "
Tô Mặc Huy thấy chân cô run run không đứng được, "Bạch" một cái rút ra gậy th*t, một phen bế cô lên đặt cô ở trên bệ bếp, chân để ở trên vách tường vây quanh cô thở gấp.
"Hừ ~ lạnh quá.
"
Tô Mặc Huy chà lau vầng trán cô, anh cười xấu xa, "Nhìn mồ hôi trên trán em kìa, lạnh một chút không mát hơn sao?"
Tô Mông cảm nhận dòng khí nóng bỏng trong người mình, cô hốt hoảng hô lên một tiếng, "Thầy mau buông em xuống.
"
Tô Mặc Huy không nhanh không chậm nói, "Làm sao vậy.
"
"! Muốn chảy ra.
"
Tô Mặc Huy lập tức hiểu được, bẻ hai chân cô ra, cúi đầu xem xét, "Không sao, đều là protein, lúc nấu ăn dính chút trên thảm cũng không vấn đề gì.
"
Dưới ánh nhìn nóng bỏng của anh, nội tâm Tô Mông cảm thấy thẹn, thân thể cô lại thành thật càng chảy càng nhiều, cửa huyệt nhỏ xinh một hai khép mở chảy ra hỗn hợp tinh dịch vẩn đục và bọt d*m thủy tàn lưu sau khi chống đẩy.
Tô Mặc Huy vuốt ve cánh môi múp míp chảy nước của cô, "Có hơi sưng đỏ rồi, đau không?"
Mỗi ngày, mọi lúc mọi nơi đều làm đã khiến cánh hoa sưng đỏ không chịu được.
Tô Mông có chút thẹn thùng, lúc điên cuồng với nhau thì không thấy gì, nhưng bây giờ lại hơi có cảm giác rồi, "Một chút.
"
"Lát nữa em ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài mua thuốc cho em.
"
"Không cần đâu, chờ một lát là đỡ rồi.
"
Tô Mặc Huy dùng chiếc mũi cao thẳng cọ vào cái mũi nhỏ xinh của cô, "Nhưng tôi không muốn chờ.
"
Cô hiểu rõ ý trong lời anh nói nên thẹn thùng gật đầu.
Tô Mặc Huy nhìn năm cuộc gọi nhỡ ghi tên "Lâm Viện", trong lòng có chút hoảng hốt, lúc ấy anh đang làm gì nhỉ? Có lẽ là đang ăn núm vú của cô học trò nhỏ, cũng có thể là đang chơi nát tiểu huyệt của cô, nơi đó non mịn căng múp khiến anh cảm nhận được dư vị vô tận.
Trong chốc lát, anh phục hồi tinh thần lại, ngay lúc này mà anh lại còn nghĩ đến chuyện đó.
Anh lấy lại bình tĩnh, gọi lại, "Ding ding ding" vang lên ba tiếng, lúc này giọng của Tô Mông từ phòng tắm truyền đến, "Thầy lấy giúp em bộ quần áo với.
"
Tô Mặc Huy cuống quít ngắt điện thoại, xém chút nữa đã, nếu Lâm Viện nhận điện thoại, anh không dám tưởng tượng được người phụ nữ yếu ớt không nơi nương tựa ấy sẽ đối mặt thế nào với việc chồng cô ấy ngoại tình đây, từ trong tình dục kéo ra một tia lý trí nó như đòn cảnh tỉnh anh, anh có chút khinh thường chính bản thân mình.
"Thầy ơi, thầy chưa lấy quần áo đến à? Trong phòng tắm nóng quá.
"
Tô Mặc Huy hoàn hồn, anh không lấy cho cô "áo sơ mi bạn trai" nữa, quả thật anh đã được chứng kiến sức mạnh của một bộ quần áo, nó bao bọc lấy dáng người tươi đẹp làm người ta say mê.
Tầm mắt của anh có hơi lảng tránh thân thể cô, anh đem áo thun ngắn tay đưa cho Tô Mông, cô đã nhạy bén nhận ra anh không thích hợp, nhưng cũng không nói gì, làm cũng đã làm rồi, bây giờ muốn đền bù thì có lợi ích gì? Có suy nghĩ hối hận mới tốt, chẳng phải như thế sẽ càng kích thích hơn sao?
Huống hồ áo thun của bạn trai cũng không tồi.
Tô Mông đi ra khỏi phòng tắm, một đầu tóc ẩm ướt, vài sợi tóc tí tách nhỏ giọt lên thẩm thấu vùng chữ T để lộ ra hình dáng đầy đặn, hai cẳng chân thẳng tắp nhẹ đong đưa đi qua đi lại, trắng đến lóa mắt, nghĩ đến dưới thân cô nhất định là đang để trống, Tô Mặc Huy lại có xu thế nhô lên lều trại lần nữa, anh chạy trối chết trở lại phòng ngủ cầm quần áo vọt đi tắm nước lạnh.
Tô Mông hừ nhẹ một cái, cô thổi tóc, muốn đấu tâm cơ với cô, thân thể ướt át dụ hoặc không một người đàn ông nào không cương cứng cả.
Đến khi Tô Mặc Huy đi ra, Tô Mông đã ngồi trên sô pha ăn quả nho, hong khô tóc xõa ngang vai, quần áo cô chỉnh tề cũng không có vấn đề gì cả.
Nhưng có điều nước nho lại men theo ngón tay thon dài trắng nõn của cô lăn xuống dưới, cô vươn đầu lưỡi phấn hồng nhẹ nhàng liếm láp sạch sẽ, Tô Mặc Huy nhớ tới cảnh đêm qua cô quỳ xuống dưới thân mình liếm láp cây gậy th*t, mỹ vị giống như liếm láp quả nho, yết hầu của anh căng cứng, dục vọng vừa dập tắt lại có xu thế ngẩng đầu.
Chỉ cần ở bên cô, anh luôn dễ dàng bị cô mê hoặc, tạm thời anh muốn trốn khỏi không gian ngột ngạt này, "Tôi đi mua thuốc cho em.
"
Tô Mông nghe thấy cửa phòng "Cạch" một cái bị đóng lại, cô cầm lên một quả nho trong đĩa đựng trái cây ném vào miệng, hàm răng khẽ cắn, chua chua ngọt ngọt, thật là thú vị.
Tô Mặc Huy lái xe đến tiệm thuốc xa hơn, gần trường học sẽ có người biết anh, đến lúc đó mồm năm miệng mười truyền ra cũng không tốt lắm.
Trên đường trở về, anh gọi cho Lâm Viện, mười mấy năm ở chung, không có tình cũng có nghĩa, rất nhanh điện thoại đã kết nối.
"Alo, Mặc Huy.
"
Tô Mặc Huy đánh tay lái, "Ừ, là anh.
"
Lâm Viện thấy hơi kỳ quái không phải anh thì là ai? Nhưng nghĩ đến nữ giáo viên nghe điện thoại lần trước, cô cũng thông suốt.
Tô Mặc Huy trầm giọng dò hỏi, "Buổi sáng em gọi anh có việc gì sao? Lúc sáng anh đang làm nên không nghe thấy.
" nói tới đây anh có chút chột dạ nhưng giọng nói vẫn trấn định như cũ.
"Không có việc gì, cha bảo em gọi điện cho anh, hỏi sao anh không đến.
"
Tô Mặc Huy trầm mặc một lúc lâu, "Em có cần anh gọi điện thoại giải thích không?"
Lâm Viện nghĩ đến lời nói dối của cô với cha Lâm, trong lòng có chút hoảng loạn, "Không cần đâu, em cũng đã giải thích rồi, cha cũng có thể hiểu được.
"
"Được, vậy để anh chúc cha em sinh nhật vui vẻ.
"
Lâm Viện không biết từ chối như thế nào, cô chỉ có thể đáp được, hy vọng hai người không đề cập đến việc đó.
Hai người đều có tâm tư riêng, im lặng một lát rồi ngắt điện thoại.
Tô Mặc Huy nghĩ nghĩ rồi vẫn gọi điện, cho dù không thích, nhưng dù sao cũng là bậc bề trên, "Alo, thầy, nghe Lâm Viện nói hôm nay là sinh nhật của thầy, chúc thầy sinh nhật vui vẻ, hôm nay em vội đi công tác, không có thời gian đến gặp thầy, mong thầy đừng trách tội.
"
Cha Lâm nghe anh nói xong, cười sang sảng, "Đâu có đâu có, người trẻ tuổi có việc thì phải vội làm việc, có thể hiểu được mà.
"
"Em còn có chút việc, vậy em không quấy rầy thầy nữa.
"
"Được được được, em vội đi.
"
Buông điện thoại, tươi cười của cha Lâm sụp xuống, sắc mặt có phần âm trầm, chỉ là một cuộc điện thoại, bây giờ im lặng không nhắc đến chuyện quà cáp, xem ra nhanh như vậy mà nó đã không dám bỏ tiền ra rồi, đúng là càng có tiền càng keo kiệt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...