Thượng Tướng Tàn Tật Em Yêu Anh Rồi
Sau khi mấy người vừa đến đỡ nó, à không đỡ người kia lên, mới phát hiện chân hắn đã bị thương không thể di chuyển.
Họ nhanh chóng sơ cứu tạm thời cho hắn, sau đó chia ra làm hai đội, một đội đưa hắn đi, còn một đội tiếp tục ở lại tìm kiếm xem còn có ai sống sót không.
Chu Du vô thức đi theo sau nhóm người đưa hắn về đến doanh trại.
Sau đó, dưới ánh nhì của mọi người, quân y nhanh chóng đi đến, tiến hành chữa trị cho hắn.
Cũng không biết được quân y đã chữa trị như thế nào, tất cả những chuyện này đều giống như là một thước phim tua nhanh vậy.
Đợi đến lúc Chu Du phản ứng lại thì trong trại chỉ còn có một người trên thân băng bó kín mít đang nằm trên giường gỗ.
Lúc này người đó có vẻ như đang hôn mê, đôi mày vẫn đang cau lại.
- Người này nhìn có vẻ hơi quen.
Cậu vô thức nói một câu sau đó liền nhanh chóng lấy tay che miệng vì sợ có người nghe thấy.
Đợi một lúc thấy không có gì khác thường cậu mới thở phào, đi đến nhìn người đang nằm trên giường kia.
Đến gần, khuôn mặt góc cạnh tái nhợt của người đàn ông hiện ra.
Khuôn mặt hắn quá xuất sắc, như một tác phẩm nghệ thuật được tạo hóa tỉ mỉ chạm khắc.
Hẳn là vì nguyên tắc của quân đội nên tóc hắn được cắt rất ngắn, là kiểu đầu đinh, nhưng kiểu tóc này không khiến hắn có vẻ khó coi mà còn làm lộ ra vầng trán rộng.
Đôi lông mày của hắn trông khá sắc bén, có lẽ vì đang nhắm mắt hoặc có thể là do hắn cau mày mà khiến nó trở nên nhu hòa.
Phía dưới một chút là hai hàng mi trông như hai cánh bướm thỉnh thoảng lại khẽ rung.
Dưới nữa là một cái mũi vừa cao, vừa thẳng.
Nhìn vào sống mũi này có lẽ người ta sẽ ảo tưởng nó có thể làm thước kẻ.
Sau cùng, đôi mắt Chu Du dừng trên đôi môi của người đàn ông.
Cậu không nhịn được nhíu mày, nếu như ở bình thường đôi môi này hẳn phải rất đẹp.
Người ta nói môi mỏng bạc tình, nhưng đôi môi này không mỏng.
Nó là một đôi môi hình trái tim đầy đặn...
Ngây người nhìn người đàn ông trên giường một lúc Chu Du mới giật mình tỉnh táo lại.
Người đàn ông này, giống, rất giống với Tạ Tuyên mà cậu đã từng nhìn thấy.
Chẳng lẽ nào?
Nghĩ đến khả năng giấc mơ của mình không hẳn là mơ mà có lẽ là một mốc sự kiện có thật cậu không khỏi hoang mang.
Trong đầu cậu lúc này hiện lên những câu hỏi tại sao.
Tại sao cậu lại bị kéo đến đây? Hơn nữa người đàn ông bị thương trên giường có phải là Tạ Tuyên hay không?
Để làm rõ nghi vấn trong lòng, cậu lại tiếp tục quan sát.
Việc quan sát này kéo dài gần một tháng.
Trong giấc mơ kì lạ một tháng mà cứ ngỡ là một giờ, cậu lặng lẽ nhìn những người quân nhân chăm sóc cho người đàn ông trên giường gỗ.
Một tháng này cậu cũng có thể gần như chắc chắn người đàn ông này là Tạ Tuyên thông qua những lời kể của các quân nhân trong doanh trại.
Nhưng việc này vẫn còn cần phải tỉnh lại thì mới có thể xác nhận xem có thật sự chính xác hay không.
Cơ hội xác nhận của cậu cuối cùng cũng đến.
Khi ấy trời đất bỗng nhiên tối đi, sau khi tỉnh lại cậu đã ở trong phòng ngủ quen thuộc.
Nhìn vào lịch để trên bàn, cậu nhận ra một tháng trong giấc mơ mà cậu trải qua vậy mà mới qua một đêm ở bên ngoài.
Đi vệ sinh cá nhân xong, cậu liền đi ra bên ngoài, hướng về phía thư phòng tìm cha Tạ.
Nghe nói ông sẽ không quay trở lại cơ quan ngay nên cậu đoán có lẽ lúc này ông đang ở trong thư phòng.
Nhưng đợi đến khi cậu đến thư phòng thì lại không có ai cả.
Kì lạ, ngay cả người hầu cũng vắng vẻ hơn mọi khi, họ đi đâu rồi sao?
Cậu quay ra, dự định đi ra ngoài vườn thì ngay lúc ở cầu thang gặp được một người hầu đang đi xuống từ tầng ba.
- Chị San, mọi người đi đâu cả rồi?
Cậu kéo cô người hầu lại hỏi.
Chị San nghe cậu hỏi thì kính cẩn trả lời:
- Đại tướng cùng với đại tướng phu nhân đang ở trên phòng của thượng tướng, còn người hầu trong nhà đa số đã được cho nghỉ từ sáng rồi ạ.
Nghe chị San nói thì cậu kinh ngạc, nhưng nghĩ lại có lẽ việc của Tạ Tuyên vẫn chưa thể lan truyền ngay nên cho người hầu nghỉ cũng là chuyện bình thường.
Cậu cảm ơn chị San một câu, sau đó đi thẳng lên tầng ba.
Đến gần cửa phòng của Tạ Tuyên, cậu có thể nghe thấy âm thanh tiếng khóc nho nhỏ và tiếng khẽ nói chuyện của cha Tạ.
- Vậy là A Tuyên thật sự không thể đứng lên được nữa sao?
Mẹ Tạ che nước mắt hỏi.
Cha Tạ không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn vào bên trong phòng của Tạ Tuyên.
Chu Du cũng không chần chừ lâu, đi đến.
Cậu chào hỏi hai người một câu rồi mới nhìn qua bên trong phòng.
Lúc này ở trong phòng, người chồng quân nhân của cậu đang được một vị bác sĩ già cùng một phụ tá kiểm tra và thay thuốc.
Quá trình này người ngoài nhìn vào cũng có thể cảm nhận được cái đau len lỏi tận xương, thế nhưng hắn lại không có biểu hiện gì mà chỉ nhắm mắt lại.
Có phải hắn đang ngủ không?
Cậu tự hỏi.
Nhưng lại nhanh chóng phủ định.
Ai lại có thể ngủ được dưới cơn đau kịch liệt như thế chứ?
Cậu nhìn vào cha mẹ chồng cũng đang nhìn vào trong phòng, yên lặng thở dài.
Thật là đáng tiếc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...