Thượng Tướng Tàn Tật Em Yêu Anh Rồi
Phu nhân, người không sao chứ? Có cần vào trong nghỉ ngơi không?
Giọng nói của người hầu đánh thức Chu Du từ trong cơn mộng mị.
Cậu nhẹ xoa trán, đối với câu hỏi của người hầu nhẹ giọng đáp:
- Tôi không sao, cảm ơn cô.
Cô cứ đi làm việc của mình đi.
Thấy phu nhân nhà mình đã nói không sao, người hầu cũng không ở lại nữa mà tiếp tục đi làm công việc của mình để lại cho cậu không gian riêng.
Sau khi người hầu rời đi, Chu Du nhắm mắt lại mà suy nghĩ.
Cậu là Chu Du, một người bình thường trong số những người bình thường.
Cuộc sống của cậu vẫn luôn diễn ra một cách bình thường nhưng cái bình thường ấy đã bị biến đổi vào hai năm trước.
Hai năm trước, khi cậu vẫn còn là một thiếu niên mười tám tuổi non và xanh thì bất ngờ biết tin mình và một người đàn ông có hôn ước từ khi còn là bào thai.
Tất nhiên cậu không chấp nhận một chuyện hoang đường như thế, nhưng mẹ cậu lại nói nếu cậu không chịu kết hôn thì danh dự nhà họ Chu sẽ mất hết.
Hơn nữa, say này nếu bà xuống suối vàng thì không biết nên nhìn mặt cha cậu như thế nào.
Nhìn người mẹ một tay nuôi nấng mình lớn khôn đang khóc lóc cậu không thể nào nhẫn tâm được.
Thế là cậu đồng ý với bà kết hôn cùng với người đàn ông kia.
Nếu đã đồng ý kết hôn đương nhiên phải tìm hiểu về đối phương.
Cậu hỏi mẹ mình về danh tính của người đàn ông kia nhưng mẹ cậu lại lắc đầu nói bà chỉ biết đối phương họ Tạ, còn lại thì khi còn sống cha cậu không nhắc đến.
Lúc ấy Chu Du cảm thấy quá kì lạ nhưng vì đã đồng ý với mẹ nên cậu chỉ đành chấp nhận.
Gần đến ngày kết hôn, phía bên nhà người đàn ông kia rốt cuộc cũng đến đón cậu, nhưng bóng dáng của hắn vẫn không xuất hiện.
Đến ngày cử hành hôn lễ, hắn ta cũng vắng bóng, cho tới tận nay đã gần hơn hai năm.
Hơn hai năm sau khi kết hôn cậu vẫn chưa biết được mặt mũi hắn, kể cả nhìn qua ảnh chụp cũng chưa từng, hình như hắn không thích chụp ảnh.
Những gì cậu biết ngoài cái tên Tạ Tuyên ra thì tất cả đều là nghe lỏm được từ người hầu trong nhà.
Nghe nói khi chuẩn bị kết hôn thì lại có chiến sự nên hắn đã vội vàng trong đêm ra chiến trường.
Nghe nói hắn là một người rất lạnh lùng và nghiêm khắc, mọi thứ hắn làm đều phải thực hoàn hảo.
Lại nghe nói hắn yêu nhất là quê hương, vì vậy nên hắn luôn xung phong được ra chiến trường.
Khó trách! Một người yêu nước như vậy, vì chiến sự mà bỏ đi hôn lễ của mình cũng là chuyện bình thường.
À phải rồi.
Còn nghe nói hình như hắn sắp quay về rồi.
Đây cũng là Chu Du nghe lỏm được không biết có đúng hay không.
Còn một chuyện nữa chính là không hiểu vì cái gì mà mấy ngày gần đây, cụ thể là sau khi biết cái tin Tạ Tuyên sắp về thì cậu luôn gặp phải một giấc mơ.
Trong mơ là một nơi hoang tàn, đổ nát, sương khói mù mịt, thây chất thành đống.
Từ trong đống thi thể, một cánh tay nhem nhuốc khó khăn giơ lên cùng với đó là những âm thanh kì lạ phát ra từ cổ họng.
Âm thanh ấy thật bi thương, lẻ loi và tội nghiệp.
Đánh một cái rùng mình, Chu Du tự nói không nghĩ nữa.
Cậu xoa xoa hai tay đã nổi đầy da gà của mình sau đó đi vào trong nhà.
Nhà họ Tạ tráng lệ nhưng lại trang nghiêm, mọi thứ trong nhà đều được an bài một cách tỉ mỉ.
Tuy đã sống ở đây hơn hai năm nhưng Chu Du vẫn không nhịn được cảm thán Tạ gia đúng là vừa có tiền vừa có quyền.
Cản thán là vậy, nhưng nếu được chọn cậu sẽ không sống ở ngôi nhà này.
Tạ gia có truyền thống chỉ sinh một người con nên trong nhà không có nhiều người.
Tạ đại tướng luôn luôn bận việc rất ít khi về đến nhà.
Hơn hai năm qua số lần cậu gặp người cha chồng này vẫn còn đếm trên đầu ngón tay.
Con trai ông - Tạ Tuyên thì từ khi kết hôn vẫn luôn ở chiến trường.
Vậy nên cả một căn biệt thự rộng lớn chỉ có cậu và mẹ Tạ ở.
Nhắc đến mẹ Tạ, tên thật của bà là Lâm Thư Tranh, một quý phu nhân xuất thân từ gia đình thư hương thế gia.
Tuy hiện tại bà đã ngoài năm mươi tuổi nhưng dung nhan vẫn rất mặn mà.
Chu Du từng nghe nói khi trẻ bà còn được phong là đệ nhất mỹ nhân Tân Thành.
Mỗi ngày đều có vô số nam nhân đến cửa cầu hôn, nhưng khi ấy bà lại vừa mắt cha Tạ nên đã từ chối tất cả.
Cũng may khi ấy cha mẹ của bà cũng không có xen vào việc tình cảm của bà nên sau này bà mới có thể cùng cha Tạ tiến tới.
Khụ, quay lại chủ đề chính, mặc dù mẹ chồng chàng dâu hàng ngày ở chung nhưng một già một trẻ mỗi khi gặp nhau lại chẳng tìm được chủ đề chung để nói.
Người chồng yêu nước của cậu không ở nhà, mỗi khi đụng mặt mẹ Tạ, cậu luôn cảm thấy không biết phải làm sao.
Ừm, ngoại trừ chuyện mẹ Tạ và căn nhà quá đỗi vắng vẻ ra thì mọi thứ trong nhà đều rất tốt.
Có lẽ đây là cái gọi là “giàu mà đau khổ” trong truyền thuyết.
...
Hết chương 1.
Giờ mới phát hiện cái bìa bị lệch về bên phải QAQ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...