Ác ma chính là ác ma, trời sinh chính là tính tình kém.Thất Dạ đảo mắt trong veo, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt từ trong mắt xinh đẹp bắn ra toán loạn, ánh mắt như kiếm sắc bén, đem Gia Mậu giết chết trăm vạn lần.Sự căm thù của cô gái rất rõ ràng, Gia Mậu lại hoàn toàn không có động tĩnh gì, mặt mày ung dung, bàn tay dùng lực nắm cổ chân mnahr khảnh của cô gái, khẽ khom người, tự tay đem giày thủy tinh màu xanh dương nhạt đeo vào chân ngọc của Thất Dạ.Rõ ràng là anh hầu hạ cô, nhưng phong cách người đàn ông này vẫn ôn tồn nho nhã như cũ, không có lúc nào là không hiển lộ sự cao quý cùng bản chất tiêu sái của anh. Trái tim Thất Dạ có chút rung rung, trong lúc nhất thời, cũng không nhịn được nín thở trầm ngâm, lẳng lặng liếc xéo người đàn ông ác ma bất phàm nổi bật này, mắt thậm chí quên cả chớp.Giúp cô đem giày cài tốt, mi Gia mậu tà tà nhếch lên, bàn tay trước mặt cô gái lần lượt vươn ra, lạnh nhạt nói: “Đi rửa sạch một chút là có thể lên đường rồi.”Rõ ràng mặt anh không chút biểu cảm, nhưng khóe môi đuôi mày rất tự nhiên, lại giống như nhiễm hết phong tình, vẻ mị hoặc này, lúc nào cũng tràn ngập trong không khí, làm cho người ta lộ vẻ xúc động.Comn mắt trong sáng chớp chớp hai lần, tay nhỏ bé của Thất Dạ, không tự chủ được đặt vào trong lòng bàn tay của anh, mặc cho anh kéo, ra bên ngoài giẫm chân tại chỗ mà đi.Cửa phòng khi hai người đi gần đến tự động mở ra, đứng ở cửa là cô gái dẫn họ vào bên trong, nhìn đến bọn họ bước chân ra ngoài phòng, liền lập tức khom người xuống đối với bọn họ, cung kính nói: “A Nhĩ Bá Đặc thượng tướng, tiểu thư, xin đi thong thả.”Trong lời nói, đuôi lông mày không quên dương nhẹ lên, tầm mắt hình như dọc theo mặt của bọn họ khẽ xẹt qua, nhưng bởi vì mặt lạnh của Gia Mậu bỗng chốc nghiêng ngang qua, mà cô ta bị sợ đến mức buông mắt xuống, lưng cũng khom xuống càng thấp.Cô gái này cho Thất Dạ cảm giác, cực kì giống chó Gia Mậu nuôi, rất sợ chủ nhân không thích, tùy thời sẽ làm thịt mình.Một tiếng thở dài trong lòng, Thất Dạ nhẹ nhàng giãy bàn tay thon bị Gia Mậu nắm chặt, cố gắng tránh thoát khống chế của anh.Chỉ là, Gia Mậu không thả, cô cũng chỉ có thể mặc kệ để anh nắm giữ.Người đàn ông nghiêng mắt, nhàn nhạt phân phó: “Enma, lấy chậu nước nóng tới đây.”“Dạ.” Enma thấp giọng đáp, nhanh chóng xoay người đi lấy nước.“Cô ấy rất sợ anh.” Thất Dạ có chút ngạc nhiên, mắt to linh động chớp mấy cái, lông mi tựa như lụa mỏng, họa ra sóng lăn tăn hình vòng cung, giống như bướm bay toán loạn, nhu nhã xinh đẹp.“Cô không sợ?” Gia Mậu ngửa đầu duỗi lông mày, một đôi con ngươi hẹp dài sâu kín liếc vế phía cô, như chim ưng nhìn thèm thuồng, một cỗ cường đại khí thế toàn vẹn.Vấn đề này, trong lúc nhất thời, Thất Dạ cũng đang tự hỏi.Thật ra thì, trong lòng cô rất mâu thuẫn. Đối với người đàn ông này, sợ, cũng không sợ.Lúc thì anh dịu dàng thắm thiết, tựa như thiên sứ dễ thân, làm cho người ta không nhịn được nghĩ đến gần, ôm, thậm chí... thân thiết. Nhưng, khi cả người anh tản ra khí thế tàn nhẫn thô bạo, giống như satan đến từ địa ngục, lãnh khốc, ma mị, làm cho người ta nhìn mà sợ.Một người đàn ông ác ma phức tạp như thế, cùng anh chung đụng, không có trái tim cường đại, là gánh vác không nổi.Ẩn nhẫn kiên cường như cô, cũng bởi vì mấy ngày nay cùng anh sinh ra xung đột, nên sinh lòng trở nên hèn nhát...Vì vậy Thất Dạ cười mỉa, đáp lại anh đáp án lập lờ nước đôi: “Anh không có khả năng trở thành chúa tể vĩnh viễn của tôi.”“Vậy sao?”Ngón tay Gia Mậu hơi nắm cằm cô, ép cô ngẩng đầu, đem thân thể mảnh khảnh của cô, in vào trong hai đồng tử âm u, để cho cô giật mình ở trước mặt anh, quả là nhỏ bé.Đáy lòng Thất Dạ bỗng nhiên căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi có chút văn vẹo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...