“Ưmh...”Tiếng than nhẹ từ khóe miệng Thất Dạ bật ra, không bởi vì ** sử dụng, chỉ vì đầu lưỡi cùng môi dưới tê dại, để cho cô không tự chủ được phát ra âm thanh.Thật ra thì, Gia Mậu cắn cô.Shit!Thất Dạ sa vào mơ mơ màng màng, ý thức nhanh chóng khép về, ánh mắt xinh đẹp thoáng chốc hiện lên vẻ kinh ngạc. Không để ý người đàn ông càng hướng đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng cô, cô thu hồi hai cánh tay khoác lên thắt lưng của anh, sau đó đột nhiên dùng sức hướng lồng ngực nở nang của anh đẩy.Khoảng cách của hai người, nhanh chóng kéo ra.Mặt mày Gia Mâu hất lên, nhàn nhạt chăm chú liếc cô, dung mạo tuấn lãng, tựa như cảnh tượng huyền ảo, yên tĩnh điềm đạm, lại phong hoa tuyệt đại.Đáy mắt mông lung tản đi tất cả, mu bàn tay Thất Dạ dọc theo khóe môi lướt qua, cố gắng lau đi tất cả hơi thở dành riêng cho người đàn ông này. Cô cắn răng, con mắt sắc sâu kín, mắt lạnh nhìn chằm chằm Gia Mậu.Anh hôn cô nhiều lần, mỗi một lần, đều thô lỗ ác bá, cơ hồ làm cô hít thở không thông.Chưa từng với những người đàn ông khác có những tiếp xúc thân mật như vậy, cũng không phải là chán ghét hơi thở dặc biệt mát mẻ kia, chẳng qua là cảm thấy... Hôn, là hai người yêu nhau mới làm, chỉ có ở giữa tình nhân chân chính mới có cảm giác, mới có thể phát ra tia lửa. Thật là một loại hưởng thụ dịu dàng, mà không phải chiếm đoạt thô bạo như vậy.Cô gái ngốc, còn là trước sau kiêu ngạo như vậy, rõ ràng bị vây trong hoàn cảnh xấu, lại giống như Quỳnh Lâm Ngọc thụ, không kiềm chế được. Chẳng lẽ cô không biết, đàn ông chinh phục, sẽ bởi vì sự phản kháng của người phụ nữ mà càng gia tăng sao?Ngón tay sach sẽ mà trắng nõn, chợt nắm cằm cô gái, sức của người đàn ông thu lại, mắt thấy con ngươi thanh thuận của cô nhíu lại, môi mỏng nhàn nhạt nhấc lên. Khóe miệng anh cơ hồ vẽ lên đường cong, giống như lá cây dưới tàng hoa, sắc màu mê muội người, quỷ dị, lại có kiểu phong thái khác.“Không phục, hả?”Mày rậm chợt nghiêng, lại bị sương mù bao phủ con mắt sáng, khóe mắt anh tiết lộ ra sự lạnh lùng bén nhọn, đem góc cạnh rõ ràng của gương mặt tuấn tú càng thêm anh tuấn. Ánh mắt thâm thúy của anh, sống mũi thẳng tắp, hình dáng môi tuyệt mỹ, không một chút đàng hoàng mà cao quý cùng phong cách ưu nhã. Lồng ngực nở nang, cánh tay sắt có lực, khí thế bành trướng mãnh liệt, ngạo mạn đến vênh váo hung hăng.Anh, giống như thần bễ nghễ trên thế gan này, cuồng vọng bá đạo, khí thế khinh thường tự phụ kia, đủ để khiến người khom lưng.Xét thấy sự cường hãn của anh, hô hấp Thất Dạ ngưng trệ, kiểu như khuôn mặt nhỏ nhắn mùa thu khẽ chảy xuống, bất đắc dĩ đáp một tiếng: “Không dám.”“Ngoan ngoãn nhớ, cô, chỉ là nô tài của tôi.”Đầu ngón tay càng dùng sức siết chặt cằm tinh sảo khéo léo của cô, vẻ mặt Gia Mậu lạnh bạc, giống như vương cao cao tại thượng, tuyên bố, anh là cô, cũng là chúa tể duy nhất không phụ thuộc.Anh, quá mức đáng sợ. Mà cô, ở trước mặt anh, nhỏ bé như một cành cây nhỏ, nếu anh nhúc nhích ngón tay, cô sẽ bị bẻ gãy.Bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm đến lạnh lùng, trong lòng Thất Dạ biết mình không phải là đối thủ của anh, chỉ có cúi xuống mi mắt, xem như tạm thời khuất phục dưới uy quyền của anh.“Két...”Liền ngay sau đó, xe chợt dừng lại.Lái xe rất nhanh liền đẩy cửa xuống xe, giúp hai người mở cửa xe, cung kính nói: “A Nhĩ Bá Đặc thượng tướng đại nhân, xin xuống xe.”Thất Dạ dọc theo bên ngoài nhìn ra, nhưng thấy bây giờ là ban đêm, chính bản thân bọn họ đang ở trong một cái sân rộng.Bốn phía, quang cảnh sáng chói, cái chỗ này, xem ra không hề giống phủ đệ tướng quân, ngược lại cực kỳ giống nơi tiêu khiển trăng hoa của người có tiền. Gia Mậu đáng chết, mang cô tới đây làm cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...