Mẹ nó! Tôi chen vào XXX của anh đấy!Đối với ngôn ngữ châm biếm ác liệt của Gia Mậu, Thất Dạ vô cùng giận dữ trong lòng, cả người cô đều căng thẳng, cứ như con gà mẹ sắp tiến hành giao đấu, cả người đều tràn đầy lực chiến đấu."Bảo bối, có chừng mực, chuyện tình yêu nam nữ, điện hạ cũng là người từng trải, cho nên em không cần cảm thấy xấu hổ!" Cảm nhận được tâm trạng của cô rõ ràng, nên Gia Mậu thu lại sức lực của cánh tay trên eo cô, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai cô: "Hay là, chúng ta trở lề phòng đại chiến 300 hiệp tiếp! Chúng ta còn có thể chơi vài trò mới mẻ. . . . Tỷ như, ban công chính là địa phương tốt!"Rõ ràng giọng nói khàn khàn này nhẹ nhàng như nước, giống như là lời tâm tình mập mờ của người tình, nhưng nghe vào trong tai Thất Dạ, lại tràn đầy mùi vị nguy hiểm cực độ.Bọn họ căn bản không có làm trò gì trong phòng, nói đến đấu, cũng chỉ là dùng trí dũng đối chọi gay gắt mà thôi. Có lẽ, anh đang cảnh cáo cô, sẽ khiến cô nhảy dây ở ban cong ——"Thượng tướng đại nhân nói cái gì chính là cái đó." Xét thấy bản thân vô năng lại sợ độ cao, Thất Dạ chỉ bị Gia Mậu ném ra ban công cũng đã đủ sợ hãi, chỉ có thể miễn cưỡng cười phụ họa anh: "Tôi nhất định chơi với anh. . . ."Nói đến một câu sau, rất có mấy phần mùi vị cắn răng nghiến lợi.Đầu ngón tay Gia Mậu lướt dọc theo gương mặt của cô, bóp nhẹ rồi lay mấy cái, trên gương mặt âm trầm, hiện lên ánh sáng lạnh khinh miệt, lại chợt lóe rồi biến mất, làm cho người ta không nắm giữ được thâm ý ở bên trong!Tim của Thất Dạ hơi run rẩy, một nháy kia, chỉ cảm thấy bắp chân của mình như nhũn ra, cơ hồ đứng không vững! May mà cánh tay Gia Mậu vẫn luôn ôm lấy eo thon của cô, khiến lực lượng cả người cô đều dựa vào anh, cô mới không có nhếch nhác xụi lơ ngã xuống đất!Khóe mắt lơ đãng liếc về đôi mắt bạc như băng phách của người đàn ông bên cạnh, đầu óc cô nóng lên, tay nhỏ bé lay động, đầu ngón tay nắm vạt áo Gia Mậu.Tát Khắc Tốn vẫn luôn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, căn bản không có phát biểu bất kỳ ý kiến nào. Nhưng, môi mỏng của hắn lại có một nụ cười như có như không, đáy mắt màu bạc lóe lên ánh sáng mờ mờ, tựa như đùa giỡn. Thật giống như đang xem một vở kịch long phượng buồn cười ——Hắn chưa từng bị cuốn hút.Đùa giỡn thôi, nên kéo suy nghĩ trở về thực tế!Thất Dạ biết, Tát Khắc Tốn không hề tin diễn xuất của họ, bây giờ hắn trầm mặc, cũng chỉ là vì xem cô bêu xấu thêm nữa mà thôi!"Thượng tướng đại nhân, anh không giới thiệu cho chúng tôi sao?" Ngón tay níu áo Gia Mậu càng chặt hơn, tận lực dán chặt Gia Mậu, mặc cho khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người anh đã làm tiêu bớt mấy phần sợ hãi của cô dành cho Tát Khắc Tốn: "Tôi cũng muốn biết điện hạ trong lời đồn. . . .""Điện hạ, cô ấy là nữ đầy tớ tôi mới mua được, Nam Hi!" Gia Mậu lại thuận ý của cô, cười nhạt nói với Tát Khắc Tốn: "Cũng chính là, sủng vật bán đấu giá có thể có liên quan đến cái chết của Tri Kỳ phu nhân mà bên ngoài đồn đãi.""Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thượng tướng đại nhân thật có phúc khí, tìm được một mỹ nhân xinh đẹp trời sanh như thế." Tát Khắc Tốn nghe vậy, con ngươi màu bạc hơi thu lại, bàn tay dày rộng chuyển tới trước mặt Thất Dạ: "Tiểu thư Nam Hi, rất hân hạnh được gặp!""Là tôi với cao điện hạ rồi." Thấy bàn tay dày rộng trắng noãn kia hiện ra trước mắt, trong lòng Thất Dạ "Lộp bộp" giật mình, không thể không đưa bàn tay mềm của mình ra bắt tay hắn.Bàn tay của Tát Khắc Tốn gập lại, bao lấy tay của cô trong đó.Một lực lượng mạnh mẽ từ lòng bàn tay của hắn truyền đến, khoảnh khắc đó, Thất Dạ chỉ cảm thấy xương đốt ngón tay của mình đang bị bàn tay hắn che lấp giống như vỡ vụn, đau đớn không chịu nổi. Đau đớn này, dọc theo tuyến thần kinh nhạy cảm chậm rãi lan tràn ra ở cả người cô, khiến trái tim cô cũng tê dại ——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...