Hai người làm từ phòng tắm đến trêи giường, cơm trưa cũng bỏ, đến khi Tần nguyên soái trở về cũng không xuống.
Người hầu không thể vào thư phòng và phòng Tần Vũ nên đến bây giờ cũng không ai phát hiện hai người đã trở về.
Tần nguyên soái trở về hơi muộn. Sau khi Tần Vũ dẫn quân đội trở về, chuyện đàm phán với đế quốc Solo còn chưa đâu vào đâu, thân là nguyên soái, ông bận không kém Tần Vũ.
“Sao không thấy bọn trẻ, còn chưa xuống sao?” Tần nguyên soái nhìn lướt qua phòng khách và nhà ăn, không thấy bóng Tần Vũ và Lộ Lê.
Tần phu nhân chuẩn bị cất quần áo vào tủ, ngây ra một chút mới biết chồng đang nói đến Tần Vũ và Lộ Lê, kinh ngạc xoay người, “Tần Vũ không phải vẫn còn ở quân đoàn I sao?”
“Hôm nay sau khi trở về, nó
không đến quân khu, làm sao vậy, còn chưa về sao?” Tần nguyên soái nhướng mày, cuốn tay áo lên đi đến nhà ăn, chuẩn bị ăn cơm.
“Đương nhiên, cả ngày nay tôi không thấy nó. Hôm nay nó về nên tôi còn cố ý đợi ở nhà, nhưng đến cái bóng còn chẳng thấy nữa là. Tôi còn tưởng nó đến quân đoàn I, không ngờ nơi đó cũng không đi.” Tần phu nhân tựa như nghĩ đến cái gì, sắc mặt trầm xuống.
Tần nguyên soái không để bụng, “Không về thì thôi, Tần Vũ đã trưởng thành rồi.”
“Nhưng mà người kia cũng không thấy đâu.” Tần phu nhân tưởng tượng đến hai đứa cả ngày nay ở bên nhau liền tức giận đến run tay, bà vẫn luôn ở nhà chờ, kết quả chúng lại một câu cũng không nói làm bà phải đợi cả một ngày.
“Sao lại thế này?” Tần nguyên soái biết bà đang nói tới Lộ Lê. Bà ấy vẫn không muốn gọi tên Lộ Lê, nếu không dùng hồ ly tinh thì sẽ gọi bằng người kia hoặc hắn.
“Người hầu nói với tôi, Lộ Lê sáng nay lái xe huyền phù ra ngoài, còn bỏ lại Nhạc Hiểu, nhưng giờ xe huyền phù xuất hiện ở cửa, người lại không thấy đâu.” Tần phu nhân ngồi xuống liền bắt đầu sinh hờn dỗi.
Tần nguyên soái đột nhiên ngẩng nhìn về phía cầu thang.
Không thấy chồng đáp lại, Tần phu nhân ngẩng đầu nhìn mới phát hiện vẻ mặt ông kỳ quái, nhìn theo tầm mắt, không khỏi trừng lớn đôi mắt, “Tần, Tần Vũ?”
Người đi từ trêи lầu xuống đã thay quân trang, thiếu vài phần lệ khí và hơi thở tử thần, khuôn mặt anh tuấn đao tước rìu đục vẫn nhất quán không có biểu cảm.
“Không phải bà nói nó không ở nhà sao?” Tần nguyên soái nhìn Tần phu nhân há miệng lớn đến mức có thể nhét vừa quả trứng gà, hoàn toàn không có hình tượng.
Bộ dạng của Tần Vũ không giống như là vừa trở về, ngược lại có vẻ như đã ở nhà ít nhất nửa ngày. Bà cũng muốn biết làm sao Tần Vũ cả một ngày không thấy bóng lại đột nhiên đi từ lầu xuống!
“Con về lúc nào thế, sao không báo với mẫu thân một tiếng?” Tần phu nhân phản ứng lại, thanh âm cùng ngữ khí đều mang theo bất mãn, hại bà phải đợi cả một ngày.
“Lúc sắp giữa trưa.” Tần Vũ kéo chiếc ghế bên trái Tần nguyên soái ra ngồi xuống, người hầu lập tức dọn cơm.
“Không thể nào, cả sáng nay ta vẫn luôn ngồi ở phòng khách, nếu con trở lại thì sao ta lại không nhìn thấy?” Tần phu nhân phản bác trước.
Tần Vũ bình tĩnh uống ngụm súp rồi mới nói: “Con đi cửa sau.”
Tần phu nhân há hốc mồm, “Cửa chính có mà sao không đi, đi cửa sau làm gì?”
Tần Vũ không đáp.
“Thôi bỏ đi, ta không truy cứu chuyện này nữa. Nhưng có chuyện ta cảm thấy con hẳn nên biết, người kia biết rõ hôm nay con sẽ về mà đi từ sáng sớm đến bây giờ còn chưa về, trăm phần trăm là đi ra ngoài lêu lổng, con nhìn xem con đã cưới người thế nào. Tần gia chúng ta tuyệt đối không thể để loại người này làm bại hoại thanh danh.” Tần phu nhân còn tưởng rằng Lộ Lê không ở nhà, còn Tần Vũ đến bây giờ cũng không biết vợ nó đi nơi nào.
Tần Vũ an tĩnh ăn cơm, mặc Tần phu nhân nói cho đã miệng. Tần nguyên soái nói một lần, Tần phu nhân không để ý tới ông, còn nói bà chỉ muốn tốt cho con, ông cũng không nói gì nữa.
Trêи bàn cơm chỉ còn Tần phu nhân lải nhải, hai cha con mắt điếc tai ngơ, đến khi bà nói đến miệng khô lưỡi khô, phát hiện con trai căn bản không liếc bà lấy một cái là biết nó nhất định không được chữ nào vào đầu, không khỏi đập bàn.
“Con có nghe mẫu thân nói không?”
Tần Vũ vừa lúc ăn xong, đứng lên nói vớ người hầu đứng đó: “Chuẩn bị chút cháo mang lên phòng tôi, đại thiếu phu nhân muốn ăn.”
Sắc mặt Tần phu nhân tức khắc biến thành màu gan heo, người hầu cũng không dám nhìn bà.
Khi Tần Vũ đi, Tần phu nhân tức giận ném thìa lại chén, phát ra tiếng không nhỏ, thở phì phò nói với Tần nguyên soái: “Có phải nó cố ý chọc tức mẫu thân nó không?”
“Tôi đã sớm nói bà đừng nhúng mũi vào chuyện vợ chồng chúng nó, bà còn không nghe, giờ mới biết nan kham.” Tần nguyên soái lắc lắc đầu, buông đũa đứng lên, ông cũng no rồi.
“Cả hai cha con đều bất mãn với tôi, có phải ghét bỏ tôi không!” Tần phu nhân hô to về phía Tần nguyên soái.
Tần nguyên soái không quay đầu lại đi vào thư phòng. Ông vốn muốn đến phòng khách ngồi một lát, nhưng nghĩ đến Tần phu nhân khẳng định sẽ nói không ngừng nên bỏ luôn ý định này.
Tần Vũ trở lại phòng. Lộ Lê mới tỉnh không lâu, ngủ hai giờ, tinh thần đã gần như khôi phục, nhưng thể lực vẫn không được, tứ chi bủn rủn, dùng cả hai tay đều không nâng người dậy nổi. Có bóng người che trước mặt, Tần Vũ ngồi xuống, nâng y dậy.
“Cảm giác thế nào?”
Lộ Lê dựa vào gối, tức giận dùng hết sức trừng hắn, “Biết thân thể em không chịu nổi rồi mà còn làm lâu như vậy, anh cố ý.” Không cần nhìn cũng biết thân thể y bây giờ nhất định là nơi nơi đều lưu lại dấu vết xanh tím, càng quá phận chính là, trêи cổ cũng có không ít, máy trị liệu cũng không thể làm mờ, thế này thì bảo y ra cửa thế nào.
“Anh đã tận lực.” Tần Vũ không thành tâm hứa hẹn.
“Lần nào anh cũng nói vậy.” Lộ Lê oán giận, hoàn toàn không tin hứa hẹn của hắn ở phương diện này, chỉ cần vừa lên giường, hắn sẽ ném sạch sẽ mọi hứa hẹn như chứng mất trí nhớ có chọn lọc.
Khóe miệng Tần Vũ nhẹ nhàng cong lên một chút.
Lộ Lê nhìn có chút dại ra. Đây là lần đầu tiên y thấy Tần Vũ chân chính cười, tim đập thình thịch.
Hình dung thế nào đây… Lúc thường Tần Vũ rất ít có biểu cảm, đều là mặt không có cảm xúc. Tướng mạo hắn thành thục anh tuấn đấy, nhưng bởi vì khí thế quá mạnh, còn tràn ngập lệ khí, nên người khác chỉ dám đứng xa xa nhìn. Cái nhếch khóe miệng rồi, cảm giác ngột ngạt trong nháy mắt tan biến, đông đi xuân về, chỉ một khoảnh khắc nhưng cũng đủ quý giá.
Lộ Lê đột nhiên rất vui mừng. Tần Vũ như vậy chỉ có một mình y nhìn thấy, không thì y nhất định sẽ có càng nhiều tình địch, mặc dù bây giờ cũng không thiếu.
Người hầu đưa cháo tới, Tần Vũ đi ra mở cửa.
Người hầu cẩn thận ghé mắt nhìn vào bên trong, bởi tầm mắt có hạn mà không thấy được Lộ Lê đang ngồi trêи giường, nhưng có thể cảm giác được trong phòng có người.
Xuống lầu, Tần phu nhân hỏi cô có thấy ai không, người hầu do dự trả lời có. Thấy phu nhân tuy không vui nhưng không làm ầm mĩ, người hầu thở phào nhẹ nhõm.
Đại thiếu phu nhân thực ra rất tốt, tính cách bình dị gần gũi, sẽ không vô duyên vô cớ lên mặt. Mọi người ngoài miệng không nói, tâm lý thực ra đã tiếp thu. Cũng không biết phu nhân nghĩ thế nào, so với công chúa Barbara điêu ngoa tùy hứng, rõ ràng đại thiếu phu nhân càng dễ gần hơn, có con dâu tốt cũng không biết quý trọng.
Người hầu hiện tại chỉ hy vọng quản gia đang nghỉ phép mau chóng trở về, họ sắp không chịu nổi rồi.
Lộ Lê uống liền ba chén cháo mới hết cảm giác đói bụng, Tần Vũ cầm khăn giấy đưa cho y.
“Anh từ nãy đến bây giờ đang xem cái gì vậy?” Lộ Lê lau miệng, tò mò hỏi.
Tần Vũ quay màn hình cho y xem, một chiếc huyền phù uy phong xuất hiện trước mặt.
“Xe huyền phù? Anh xem cái này làm gì, trong nhà không phải cũng có sao, hơn nữa anh thường dùng phi hành khí, cần gì tới xe huyền phù.” Lộ Lê nhìn y.
“Là cho em.” Tần Vũ bình tĩnh nói.
“Em?” Lộ Lê kinh ngạc chỉ mình, lắc đầu, “Em không cần đâu, em dùng chiếc trong nhà là được, hơn nữa em cũng không mấy khi ra ngoài.”
“Em không phải rất thích lái xe sao?”
Lộ Lê ngơ ngác nhìn hắn, không nghĩ Tần Vũ cũng có để ý như thế, y chỉ lái được mấy phút mà đã biết yêu thích của y. Cần có bao nhiêu quan tâm mới có thể để ý cả chi tiết nhỏ, trong lòng không khỏi vui rạo rực.
“Nhưng em thích tốc độ cao, lại muốn có cả tính năng tốt thì cũng phải mấy chục triệu tinh tệ hoặc hơn nữa.”
Lộ Lê nhìn chiếc huyền phù trêи màn hình. Y không tìm hiểu gì về xe huyền phù, nhưng nhìn ra được mấy chiếc huyền phù này đều rất đắt. Tính năng khá khả quan nhưng vẫn không bằng chiếc ngày hôm nay. Chiếc kia hẳn đã được cải tạo, có loại cảm giác đang lái phi hành khí.
“Tinh tệ không là vấn đề, chọn một chiếc mà em thích.”
Ngữ khí thật giống như chọn rau cải trắng, Lộ Lê nghe vậy bật cười, “Cứ như vậy chọn?”
Tần Vũ rũ mắt nhìn y, sâu trong đáy mắt có tình cảm thâm trầm không dễ nhìn ra, “Bằng không thì sao?”
Thật là tên ngốc không rõ phong tình, nhưng tính cách của hắn vốn là như vậy, có thể nhìn ra y yêu thích xe đã nằm ngoài dự liệu, nghĩ vậy, Lộ Lê tươi cười càng thêm xán lạn.
“Đương nhiên là đến phòng trưng bày nhìn rồi, xem qua màn hình có thể nhìn ra cái gì.”
Từ khi đến Vinh Diệu tinh, y chưa từng cùng Tần Vũ đi đâu, lần này cơ hội đặt ngay trước mặt thì đương nhiên phải nắm chắc, tới một lần hẹn hò cũng tốt, trong lòng tràn ngập mong đợi.
Chiến tranh với đế quốc Solo đã kết thúc, chuyện kế tiếp đã không cần hắn xử lý, sẽ có một thời gian nhàn rỗi, Tần Vũ đáp ứng.
Lộ Lê vui vẻ ôm lấy cổ hắn, hôn cằm hắn.
Tần Vũ vuốt lên mái tóc mềm mại.
Gian phòng yên tĩnh lại tràn ngập dịu dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...