Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Lộ Lê và Tần Vũ tới trang viên, phi hành khí vừa dừng lại đã nhìn thấy con trai lớn đứng ở cổng nhón chân mong chờ.

Phát hiện phi hành khí của họ, thằng bé lập tức bước đôi chân ngắn nhỏ chạy tới.

Lộ Lê xuống xe, kéo thân thể nhỏ đang nhào tới mình mà ôm vào đầy cõi lòng, “Chậm một chút.”

Soái Soái ôm cổ y, hai cánh tay nhỏ vẫn hơi mũm mĩm như cũ, nhưng màu da lại không còn trắng nõn như trước, hơi sẫm màu hơn, tuy nhiên so với đại đa số người thì vẫn trắng trẻo hơn.

Binh lính canh giữ ở cửa ngay sau đó đưa một cái ba lô đến, trong ba lô trang đều là đồ của Soái Soái.

Tần Vũ nhận ba lô ném vào không gian khấu, xoay người ngồi vào phi hành khí.

“Chúng ta không vào thăm mẫu thân sao?” Lộ Lê thấy hắn không có một chút dấu hiệu muốn đi vào trang viên, tức khắc nhắc nhở một câu “Em muốn đi vào gặp bà ấy?” Tần Vũ bình tĩnh hỏi lại.

Lộ Lê do dự một chút, nói thật ra, trước kia Tần phu nhân làm những việc đó, nói không khúc mắc là không có khả năng, y không phải thánh mẫu, muốn bây giờ y đối mặt với Tần phu nhân, làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh, y không làm được.

Y tin Tần phu nhân cũng giống như vậy, nếu không bà sẽ không để Soái Soái ở chỗ này chờ, mình lại không đi ra, nói vậy bà cũng sợ xấu hổ, nếu không thuốc Serrill chuốc cho bà đã sớm biến mất, vì sao chậm chạp không trở về Tần gia.

Mặc kệ bây giờ bà nghĩ gì, chưa quyết định chung sống hoà bình với y, hay là cảm thấy mất mặt, bọn họ đều không thể làm như không có việc gì, một khi đã như vậy, không bằng vẫn duy trì khoảng cách thì hơn.

Tần phu nhân có Tần nguyên soái ở cùng, Tần Tuyết mỗi tuần đều sẽ tới thăm bà vài lần, bà cũng sẽ không cô quạnh.

Y cự tuyệt như dự kiến của Tần Vũ.

Tần phu nhân đã nghe được tiếng phi hành khí, lại chậm chạp không có người tiến vào, nhịn không được bảo hầu gái bên người đi ra ngoài nhìn xem, hầu gái trở về nói với bà, người đã đi rồi.

“Đã đi mất rồi?” Tần phu nhân sửng sốt.

Hầu gái gật gật đầu, “Tôi đi ra ngoài đúng lúc nhìn thấy phi hành khí lái đi.”


Tần phu nhân cảm thấy mất mát, bà cho rằng bọn họ tới, ít nhất sẽ tiến vào gặp bà mới đi, tính cách Tần Vũ bà biết, đôi khi đi qua trước cửa nhà, cũng không dừng lại, vậy Lộ Lê thì sao? Hô hấp của bà không khỏi cứng lại, bà dựa vào cái gì mà cho rằng đương nhiên Lộ Lê sẽ vào gặp mình, y không hận mình đã tốt lắm rồi.

Trở lại Tần gia, Soái Soái lập tức bay người vọt vào xem em trai em gái.

Ở trang viên có ông nội nghiêm khắc, mỗi tiếng nói cử động đều cần chú ý, không giống ở nhà vô cùng tự do tự tại.

Lần này cha đón nó trở về, nó là người vui vẻ nhất.

Nhìn thấy thằng bé hoạt bát như vậy, Lộ Lê cũng rất vui.

Lúc xuất phát ngày hôm sau, Lộ Lê cố ý chọn thời điểm khi con trai nhỏ và con gái còn ở trêи lầu ngủ, bằng không bọn nó lại ồn ào cũng phải đi, y sẽ phải đau đầu lắm, không đúng, chỉ có con gái ồn ào thôi.

Trước khi xuất phát, y không quên mang bình tro cốt của cha theo, trước bình tro có một đóa hoa tươi ẩm ướt, đây là việc y làm mỗi ngày, ở thư phòng bao nhiêu ngày, là thay đổi bấy nhiêu đóa hoa.

Lần này đến hành tinh Vala, Tần Vũ không lao sư động chúng (triệu tập lực lượng), bọn họ dùng phi thuyền không gây chú ý để di chuyển.

Sáng ngày đó, phi thuyền rời khỏi Vinh Diệu tinh mà không mấy người biết, hóa thành điểm đen biến mất.

Bất luận ra ngoài vũ trụ bao nhiêu lần, vũ trụ đều vĩnh viễn đồ sộ tráng lệ như vậy.

Con trai lớn muốn ngắm sao, Lộ Lê ôm nó đến phòng có cửa sổ trong suốt, đôi tay nho nhỏ dán lên cửa sổ, nhìn không chớp mắt, thường xuyên phát ra tiếng kinh hô, có khi còn dán mặt lên.

Lộ Lê ôm đến mỏi tay, con trai lớn còn chưa nhìn chán.

Trong vũ trụ ngẫu nhiên sẽ có thiên thạch bay qua, đôi khi còn chạm vào nhau, nháy mắt nổ tung, hóa thành tro bụi biến mất.

Có khi còn có thiên thạch lớn gấp mười lần phi thuyền của họ bay qua, thiên thạch này bên ngoài mang ánh lửa hừng hực, đây chính là sao băng thỉnh thoảng xẹt qua không trung khi bọn họ ở trêи tinh cầu nhìn thấy, thật ra đều là thiên thạch.


Nơi xa còn có thể nhìn thấy tinh cầu giống pha lê lớn nhỏ, bởi vì khoảng cách quá xa.

Mỗi cảnh tượng ấy, cho dù Lộ Lê đã xem qua, đôi khi cũng sẽ ngắm không chớp mắt, đừng nói đến con trai lớn lần đầu nhìn thấy.

Khi Tần Vũ đến đây, hai cha con gần như đều bò lên cửa kính nhìn lên.

Lộ Lê ôm con trai hơi lâu, thằng bé trêи khuỷu tay đang dần dần trôi xuống, thấy sắp không nhìn thấy nữa, nó vội vàng vỗ cửa sổ “Cha ơi, con sắp rớt rồi.” Gấp không chịu nổi.

Lộ Lê vội vàng bế nó lên, một đôi tay duỗi lại nhận lấy thằng bé, quay đầu thì nhìn thấy Tần Vũ.

Cánh tay Tần Vũ nâng ʍôиɠ con trai lên.

Phụ thân xuất hiện, Soái Soái tức khắc biến thân thành chim cút, chỉ là khuôn mặt nhỏ càng ngày càng hồng hào, nó ít khi được phụ thân ôm, mỗi lần đều đặc biệt kϊƈɦ động.

“Đi ăn cơm.” Tần Vũ nói với Lộ Lê.

Hành tinh Vala ở bên mép bản đồ sao của Vôi tinh hệ, khoảng cách không đặc biệt xa, tốc độ phi thuyền kém hơn chiếm hạm Vinh Diệu, bảy tám ngày sau, phi thuyền họ mới lướt qua biên giới, chính thức rời khỏi R tinh hệ, đối ngoại thân phận phi thuyền là thương thuyền vận chuyển, cho nên không người nào phát hiện phi thuyền không thích hợp.

Ba ngày sau, phi thuyền chính thức tiến vào phạm vi Vôi tinh hệ, trêи đường gặp được một thuyền hải tặc, kí hiệu hải tặc chói lọi treo ở bên ngoài.

Ban đầu còn lo thuyền hải tặc có thể không có mắt chạy tới đánh cướp phi thuyền họ, không ngờ bọn chúng giống như không thấy, thẳng tắp bay xuyên qua.

Chờ tới khi bọn họ tiếp tục đi tới, mới biết vì sao thuyền hải tặc kia làm như không thấy bọn họ.

Bởi vì bọn chúng vừa đánh cướp thương thuyền khác, hơn nữa bị quân đội đế quốc Solo phát hiện.

Phi thuyền bọn họ đã phát hiện quân đội đế quốc Solo từ phía xa, Tần Vũ bảo thuyền trưởng trực tiếp lái qua, bị quân đội ngăn lại, đơn giản xác định thân phận xong, quân đội lại đuổi theo hướng hải tặc đào tẩu.


Một ngày sau, bọn họ đã nhìn thấy hành tinh Vala.

Hành tinh Vala rất lớn, nhìn có vẻ lớn gấp sáu bảy lần những viên tinh cầu Lộ Lê từng thấy.

Bảy phần trêи tinh cầu là nước và biển, tuy là như thế, diện tích lục địa cũng lớn đến kinh người.

Viên tinh cầu này lúc ban đầu do nhiều con lai nhập cư trái phép phát hiện, khi bọn họ đang lẩn trốn lưu lạc đến hành tinh Vala, sau đó phát hiện hoàn cảnh ở đây không tệ, vì thế định cư tiếp, chậm rãi phát triển đến bây giờ, đã có hai trăm năm lịch sử.

So với những tinh cầu tương đối thượng đẳng khác ít nhất cũng vượt qua trăm năm lịch sử mà nói, tuổi của tinh cầu Vala còn rất nhỏ.

Nơi này không có quân đội chính quy trông coi, bởi vì dân cư thưa thớt, cư dân lại đa số đều là con lai, sau đó cam chịu trở thành hành tinh hỗn huyết.

Đế quốc Solo cũng không coi trọng hành tinh hỗn, không quá để ý, chỉ phái một ít người đến đây quản lý mà thôi.

Phi thuyền ngừng ở cảng tàu của hành tinh Vara, ngoài cảng lác đác lưa thưa, rõ ràng là ban ngày, người ở đây lại rất ít, bọn họ đến chỉ khiến ít người chú ý.

Tuy nhiên nơi không có người trông coi, cũng có quy định nhất định, phi thuyền chắc chắn không thể lái thẳng vào.

Không trung xám xịt, giống như sắp mưa.

Lộ Lê nắm tay con trai xuống, nhìn toàn bộ cảng lọt vào trong tầm mắt, mới phát hiện, kinh tế nơi này tương đối lạc hậu.

“Cha ơi, bây giờ chúng ta đến nơi nào ạ?” Soái Soái ngẩn khuôn mặt nhỏ dò hỏi.

“Đi tìm quê nhà ông ngoại con.” Lộ Lê không nhận Lộ Hướng Viễn, phụ thân và cha y chỉ có một người, đó chính là cha đã qua đời, cha là đàn ông, gọi ông ngoại cũng không sai.

“Tốt quá, con muốn đi.” Soái Soái biết ông ngoại chính là cha của cha, nó thích cha, cho nên cũng thích cha của cha, tựa như nó sợ phụ thân, cũng sợ phụ thân của phụ thân vậy.

Quân nhân trêи phi thuyền sớm đã thay đi quân trang chỉnh tề sạch sẽ, mặc quần áo bình thường, trừ bỏ khí thế trêи người bộc lộ ra, thì không khác gì người thường, tuy nhiên nhiều người đứng chung một chỗ như vậy, khiến những người ngồi canh ở cảng cũng khϊế͙p͙ sợ không dám bước lên.

Những người này đều dựa vào kiếm khách ở cảng để ăn cơm, kinh tế hành tinh hỗn huyết không tốt, nhưng cũng có thể tìm được cách kiếm tiền.


Có vài người vừa thấy họ đông người, mỗi người trông đều không dễ chọc, lập tức từ bỏ, ngược lại đi tìm những người khác.

Ở tinh cầu có kinh tế hơi phát triển, mỗi cảng mỗi ngày ít nhất có thể tiếp đãi hơn mười phi thuyền.

Hành tinh Vala thì khác, mỗi ngày có thể có ba bốn chiếc phi thuyền tới đã không tệ, có khi một con thuyền cũng không thấy.

Cùng đến chung với phi thuyền họ, còn có một con thuyền dân dụng, một núi người chạy tới, sợ lạc hậu một bước, khách hàng đều bị cướp sạch.

Tuy nhiên cũng có người không đi, đó là một thanh niên ôm con nhỏ, quần áo giặt rất nhiều lần, đã trắng bệch, hai người đều trông gầy yếu. Đại khái là do mang theo con không tiện, người thanh niên không giống những người khác chạy tới phi thuyền dân dụng kia, nhưng hôm nay không làm việc, sẽ không có cơm ăn, do dự một chút, thanh niên bảo đứa con đứng tại chỗ chờ, dường như

không yên tâm, đi hai bước, quay đầu lại lại dặn dò một tiếng, sau đó mới lấy hết can đảm đi về phía bọn họ.

“Tiên sinh, các anh vừa tới hành tinh Vala tinh đúng không, tôi là người hành tinh Vala, rất quen thuộc với nơi này, nếu các anh không biết đường, tôi có thể mang các anh đi, chỉ cần các anh cho tôi một chút bánh mì làm thù lao là được.” Thanh niên hơi co quắp, đối mặt với nhiều người thân thể lực lưỡng như vậy, cả Lộ Lê trông cũng to lớn hơn cậu ta, muốn không căng thẳng cũng khó.

“Vậy cậu biết khu C ở nơi nào không?” Lộ Lê hỏi.

Khu C chính là nơi Tần Vũ điều tra được, nơi cha y ban đầu bị bắt cóc.

Tuy hành tinh Vala lớn, nhưng vì ít người, kinh tế cũng kém, cho nên quản lý trực tiếp chia nơi có nhiều người cư trú thành nhiều khu.

Khu C chính là khu dân nghèo, khu B tốt hơn một chút, người ở nơi đó có thể ấm no, còn khu A chính là nơi người giàu có cư trú.

Thanh niên không ngờ y sẽ đáp lại, sau khi sững sờ thì vui mừng gật đầu, “Tôi biết chứ, nhà tôi ở khu C.”

“Vậy thì tốt quá, có thể phiền cậu dẫn chúng tôi qua không?” Lộ Lê thấy thanh niên này cũng không có khả năng ở khu B hoặc khu A.

“Có người bắt trẻ con.”

Thanh niên đang muốn trả lời, phía sau lại truyền đến tiếng hét, nội dung làm cậu ta biến sắc, quay đầu lại thấy con trai không còn ở chỗ vừa rồi nữa.

Có người ôm con cậu ta chạy rất nhanh, sắc mặt thanh niên sợ tới mức trắng bệch, không quan tâm gì khác đuổi theo.

Cậu ta không nhờ người hỗ trợ, nhìn hướng người cướp con của cậu ta chạy trốn, trêи đường còn có vài người, khi đối phương xông tới lại tránh đi là biết, người khác có thể giúp cậu ta nhắc một tiếng đã tốt lắm rồi, tuy nhiên có người nhanh hơn nhiều so với thanh niên kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui