Thịnh Quốc Lợi vừa dứt lời, Leo Herrick tưởng rằng mình sẽ đứng đầu thiếu chút nữa nhảy ra chất vấn, nhưng hắn ngay lập tức bị Thịnh Quốc Lợi dùng ánh mắt cảnh cáo.
Bản thân Leo Herrick cũng dần nghĩ thông, tuy không đứng đầu, nhưng hắn đã được chọn, thành công cười vào mặt Ly Lục, vẻ bất mãn liền biến thành đắc ý dào dạt.
Lộ Lê không đặc biệt để ý kết quả, nhưng cũng cảm thấy ngoài dự kiến. Y không bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Thịnh Quốc Lợi, trong lòng biết cuối cùng vẫn không tránh khỏi loại tình huống này.
Y vì ngày này mà bận bịu hai tháng, hẳn là rất mất mát mới đúng, nhưng y lại chẳng cảm thấy gì cả, cũng có chút thất vọng, nhưng cũng không mấy chờ mong.
Những thí sinh không được chọn cũng đặc biệt tiếc nuối, nhưng ba người đứng đầu xác thật có thực lực, họ cũng coi như tâm phục khẩu phục. Chỉ bất ngờ là Ly Lục không thể đứng vào top 3, người này ở Tinh Võng thành tích không tồi. Có người không nghĩ quá sâu, chỉ cho rằng năng lực ngoài đời của y không tốt.
“Tên ngốc kia đứng thứ 3? Tôi tuyệt đối không tin.” Ninh Giản Khinh vẫn luôn cho rằng Lan Linh là nơi công chính công bằng, không nghĩ thật sự có người có thể bị thu mua. Cậu ta đứng thứ 2, lại không thấy vui chút nào.
Phản ứng của cậu ta làm Lộ Lê bất ngờ, y còn tưởng rằng đối phương là người vững vàng bình tĩnh, nên nhỏ giọng nhắc nhở: “Nghĩ trong lòng là được, đừng biểu hiện quá rõ ràng. Về sau 2 người chính là đồng nghiệp, vạn nhất bị hắn ghi hận, nói không chừng sẽ làm khó dễ.”
“Tôi sợ hắn sao!” Ninh Giản Khinh lạnh lùng cười.
“Cậu xác thật không cần sợ, cậu còn trẻ, ưu thế của cậu rõ ràng nhất, nếu có thể trở thành đồ đệ của vị chế tạo sư cao cấp kia, dù đối phương có chỗ dựa cũng tuyệt không dám chọc vào.” Lộ Lê nhàn nhạt nói ra tin tức mà mình mất không ít tiền mua từ chỗ Zeus.
Ninh Giản Khinh quả nhiên cả kinh, “Thật sự?” Cậu ta tới Lan Linh khảo hạch chính là vì mong được đại sư Bùi chỉ điểm, không hề biết đại sư Bùi muốn thu đồ đệ.
Lộ Lê cảm thấy đáng tiếc vì không có cơ hội, nhưng ấn tượng với Ninh Giản Khinh không tồi nên y mới nói. Y có thể đoán được mục đích của Leo Herrick hẳn cũng là trở thành đồ đệ của đại sư Bùi, chỉ cần Ninh Giản Khinh có ý tưởng thì cơ hội của hắn sẽ rất xa vời.
“Đương nhiên là thật, nếu không thì tôi cũng không đến đây.” Lộ Lê ho nhẹ một tiếng, đột nhiên cảm thấy mình có đôi khi rất xấu xa.
Ninh Giản Khinh lập tức hai mắt sáng quắc, thiệt tình thành ý nói lời cảm tạ, “Cám ơn đã nói cho tôi tin tức này.”
“Không có gì, dù tôi không nói thì sau này cậu vẫn sẽ biết.” Lộ Lê không để bụng.
“Đó lại không giống.” Ninh Giản Khinh lắc đầu, “Leo chắc chắn cũng muốn trở thành đồ đệ của đại sư Bùi. Tôi tin tưởng thực lực của mình cao hơn hắn, nên hắn khẳng định sẽ trăm phương nghìn kế cản trở tôi, thậm chí còn có thể hãm hại tôi, như vậy tôi sẽ rơi vào bị động, bây giờ đã biết thì tôi có thể có phòng bị.”
Lộ Lê không nghĩ cậu ta suy luận nhanh như vậy.
“Ba người vừa nêu trêи có thể tiến vào phòng nghiên cứu của Lan Linh. Những người còn lại cũng đừng nản chí, còn có một cơ hội.” Thịnh Quốc Lợi cười ha hả nói.
Cái gì! Họ còn có cơ hội có thể tiến vào Lan Linh sao?
Lộ Lê nhạy bén cảm giác được có người nhìn mình, quay đầu lập tức nhìn thẳng vào mắt Thịnh Quốc Lợi, nhìn như thực hòa khí, y lại cảm thấy đối phương làm y rất không thoải mái.
Thịnh Quốc Lợi vừa lòng với phản ứng của đám đông, duy nhất tiếc nuối chính là không thể thấy vẻ mặt Lộ Lê, nói tiếp: “Chúng tôi cho rằng tác phẩm của người này rất không tồi, bởi vậy quyết định phá lệ một lần. Lan Linh chúng tôi đang thiếu một nhân viên tạp vụ, nếu cậu ta nguyện ý, với tài năng đó, ngày sau nỗ lực một chút, khẳng định có thể phát triển cao hơn.”
“Người này là ai?”
“Vận ay không khỏi quá tốt rồi, Lan Linh lại vì cậu ta mà nguyện ý phá lệ một lần.”
Không khí trong phòng lập tức náo nhiệt, có người vẻ mặt hâm mộ ghen ghét, nếu sớm biết họ sẽ phá cách thì mình cũng sẽ nỗ lực một phen. Có người cảm thấy mình có hi vọng thì nhìn chằm chằm Thịnh Quốc Lợi.
Nếu Lộ Lê là thằng nhỏ mới từ quê lên phố, nói không chừng đã bị Thịnh Quốc Lợi lừa gạt. Cái gì mà nhân viên tạp vụ, nói khó nghe thì chính là người mà kẻ nào cũng có thể sai bảo.
Hoàn toàn không phải ảo giác của y, họ Thịnh này có vẻ rất bất mãn với y, nếu y đáp ứng, đại khái chính là dê vào hang hổ, đối phương muốn làm gì y cũng có thể, nếu không muốn y tiếp xúc với phòng nghiên cứu phát minh, chỉ sợ y cả đời cũng đừng nghĩ.
Nghĩ vậy, Lộ Lê không khỏi cười lạnh, thật là người thiện bị người khinh, ngày thường có phải y biểu hiện quá thiện lương rồi?
“Mọi người nhất định muốn biết người này là ai, tôi cũng không giấu diếm thêm. Người này là Ly Lục, thành tích của cậu ta ở Tinh Võng là thứ 3, nói vậy không ai không phục chứ.” Thịnh Quốc Lợi nói xong thì quang minh chính đại nhìn về phía Lộ Lê.
Lời này nghe như khen ngợi, nhưng thực tế lại là trào phúng y chỉ giỏi lý thuyết, năng lực thực hành lại không được.
“Ly Lục, tôi cảm thấy quái quái.” Ninh Giản Khinh cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng, lại không rõ là nơi nào.
Lộ Lê liếc nhìn cậu ta, sau đó nói với Thịnh Quốc Lợi: “Cảm tạ ý tốt của ông Thịnh, nhưng không cần đâu, tôi không có hứng thú làm tạp vụ, tôi nguyện ý nhường cơ hội này cho người khác.”
Không thể không nói, Thịnh Quốc Lợi xác thật rất bất ngờ. Lão cho rằng người này nhất định sẽ mang ơn đội nghĩa tỏ vẻ cảm tạ, sắc mặt có chút không nhịn được.
Lão tự cho là rộng lượng bố thí, đối phương còn không coi ra gì, ngữ khí còn lộ vẻ khinh thường. Thịnh Quốc Lợi đương nhiên sẽ không chấp nhặt với trẻ ranh, tươi cười có chút lạnh lẽo, “Cứ nghĩ kỹ rồi nói, cơ hội chỉ có một lần.”
“Dù cơ hội có tới hai, ba hay bảy, tám lần, cũng không thay đổi được bản chất của tạp vụ. Nếu tôi không đoán sai, công việc này hẳn là mỗi ngày quét tước dọn dẹp, bưng trà đổ nước, hoàn toàn không được tiếp xúc với cơ giáp. Làm một chế tạo sư, nếu không thể tiếp xúc với cơ giáp thì còn có ý nghĩa gì nữa. Ông Thịnh không bằng trực tiếp dán giấy tuyển nhân viên cho nhanh.” Lộ Lê tự tin phản bác, khinh thường châm chọc.
Trong phòng an tĩnh như gà, mọi người nhìn sắc mặt Thịnh Quốc Lợi dần dần xanh mét, lại nhìn về phía Lộ Lê, có người giống như ngộ ra, vẻ mặt suy tư cúi đầu.
Dù gì thì họ cũng coi như là thiên chi kiêu tử, đến với Lan Linh với mong muốn được tiếp xúc với cơ giáp chân chính, mà không phải đi làm chân chạy vặt. Nói là nhân viên tạp vụ cho hay, cũng không thể che dấu được bản chất của nó.
Cũng có người cảm thấy Lộ Lê nói quá lên, đã làm việc cho Lan Linh thì muốn tiếp xúc với chế tạo cơ giáp sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Ý cậu là tôi lừa cậu? Người trẻ tuổi, nên nhớ uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.” Thịnh Quốc Lợi không chút che dấu khí thế, muốn áp bách Lộ Lê.
Người thường xác thật sẽ có áp lực, nhưng không bao gồm Lộ Lê. Mỗi ngày y đối mặt với Tần Vũ mà còn không sợ, Thịnh Quốc Lợi còn không có tư cách làm y dao động nửa phần.
Lộ Lê làm bộ kinh ngạc, “Thì ra ông Thịnh không phải muốn một công nhân quét rác châm trà đổ nước, là tôi hiểu sai rồi. Là nhân viên tạp vụ bên ngoài phòng nghiên cứu đúng không, chức vị này không tồi, nhưng tôi đã nói rồi, tôi nguyện ý nhường cơ hội thật tốt này cho người khác.”
Trước mặt công chúng, nếu Thịnh Quốc Lợi dám khẳng định, thì người được chọn sẽ có nhiều cơ hội hơn, và họ sẽ chỉ nói một câu Lộ Lê tốt bụng, cơ hội tốt như vậy đều nhường lại.
Nhưng mọi người ở đây đều biết Thịnh Quốc Lợi đang nói công nhân quét dọn bên ngoài sở nghiên cứu Lan Linh.
Thịnh Quốc Lợi không thể phủ nhận, bằng không sẽ chính là thừa nhận hắn đang hố Lộ Lê, Thịnh Quốc Lợi ngoan độc nhìn chằm chằm Lộ Lê.
“Chú Thịnh chịu tạo cho cơ hội đã không tồi, còn dám chọn nhặt.”
Leo thành công biến thành đồng đội heo.
Vừa nghe Thịnh Quốc Lợi muốn phá cách cho Ly Lục cơ hội tiến vào Lan Linh, trong lòng hắn đã rất không vui, nhưng vào Lan Linh chỉ để làm công nhân quét dọn, hắn mới hơi chút yên tâm. Nhưng không ngờ Lộ Lê lại ngay trước mặt mọi người làm xấu mặt Thịnh Quốc Lợi, lập tức nhịn không được.
Hắn cho rằng mình đứng ra có thể có chút tác dụng, lại không biết mình đã làm hỏng hình tượng của Thịnh Quốc Lợi.
“Thì ra ông Thịnh đây là chú của cậu a.” Lộ Lê nhẹ nhàng cười, ngữ khí kéo dài, làm người cảm nghĩ trong đầu hết bài này đến bài khác.
Mọi người nhìn nhau, sắc mặt cổ quái.
Thịnh Quốc Lợi tức giận đến sắc mặt xanh mét, trừng mắt nhìn Leo, hít sâu một hơi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên tôi đang nói đến công việc quét dọn ngoài phòng nghiên cứu, không phải bên ngoài toàn bộ Lan Linh, nếu đã không cần, vậy thì để cho người đứng sau đi.”
Thịnh Quốc Lợi nói xong thì phủi tay rời đi, để lại người đứng thứ năm trước khi đi còn cảm kϊƈɦ nhìn Lộ Lê.
Nhậm Sinh không nói gì cả, đứng nhìn toàn bộ sự việc, có người có thể làm Thịnh Quốc Lợi tức chết, đây là lần đầu tiên anh ta thấy, chỉ tiếc… Ban đầu anh ta còn lo lắng đối phương tính cách mềm mỏng, nhưng như vậy cũng tốt.
Nhậm Sinh than nhẹ một tiếng, lúc này mới rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...