Hạo Hiên ngồi trước cửa phòng cấp cứu, đôi tay dính đầy máu tươi đang run rẩy kịch liệt. Anh trải qua rất nhiều chuyện, từng bị thương, từng mất đi chiến hữu nhưng anh luôn có thể kiên cường, vậy mà hiện tại anh lại không thể khống chế bản thân. Anh muốn giết chết Thi Lâm.
Nhưng khi đó Thi Lâm đã nhanh chóng chạy trốn mất dạng. Hạo Hiên ước gì người cô ta đụng trúng là anh chứ không phải là Mộng Dao, nếu như thế thì anh có thể chịu đựng nỗi đau thay cô.
“Thượng tướng, cô chủ…”
Quản gia tức tốc chạy đến, muốn hỏi tình hình nhưng nhìn tình trạng của Hạo Hiên thì không dám mở miệng. Trên người anh toàn là máu của cô, anh không dám đoán thử cô đã mất bao nhiêu lít máu, chỉ điên cuồng cầu nguyện ông trời đừng mang cô đi.
Đèn cấp cứu tối lại khiến Hạo Hiên nhanh chóng đứng lên. Đầu óc anh choáng váng nhưng cố không để thân hình lung lay.
“Bác sĩ, em ấy không sao chứ?”
“Ca phẫu thuật diễn ra thành công.”
Còn chưa đợi Hạo Hiên thở phào nhẹ nhõm thì bác sĩ đã thở dài.
“Nhưng do thân thể bệnh nhân đã quá yếu, còn bị bệnh tim nên chúng tôi không chắc bệnh nhân có thể tỉnh lại hay không. Nếu bệnh nhân có thể tỉnh lại trong ba ngày này thì sẽ vượt qua được nguy hiểm, còn nếu không…”
Hạo Hiên không còn đứng vững, đôi chân ngã nghiêng rồi ngồi phịch xuống ghế. Quản gia bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy anh.
“Thượng tướng!”
Ông bà Ngô hay tin cũng nhanh chóng dừng cuộc công tác lấy danh nghĩa vui chơi mà quay về. Khi tới bệnh viện, cảnh tượng đập vào mặt hai người chính là Mộng Dao nằm trên giường hôn mê với các vết thương băng bó khắp nơi, bên cạnh là Hạo Hiên đầu tóc rối bời, râu mọc lia chia đang nắm lấy tay cô.
[Mộng Dao, em bảo em có thể nghe thấy suy nghĩ của anh mà. Em mau tỉnh lại có được không?]
[Anh sẽ không giận dỗi với em nữa. Anh còn chưa kịp nói anh yêu em nhiều bao nhiêu mà.]
[Nếu em không tỉnh lại, anh biết phải làm sao đây? Anh thật sự sẽ hóa điên mất.]
Bả vai anh cứ liên tục rung lên khiến mọi thứ trầm xuống, ngập tràn tang thương.
Ngày hôm sau, A Mã đột nhiên đến đồn cảnh sát tự thú, cũng dẫn theo Thi Lâm. Ông ta nhìn thấy tin tức trên ti vi, ân nhân lại bị trả thù khiến ông ta lập tức dùng các mối quan hệ của mình tìm kiếm nơi trốn của cô ta.
Mà Thi Lâm lúc này đã hóa điên dại. Cô ta cứ bảo cô ta mới là nữ chính, cô ta sẽ là vị phu nhân đầy quyền quý, không một ai được chạm vào cô ta. Khi chiếc còng số tám đeo vào tay, cô ta sững người rồi bật khóc. Có lẽ chính cô ta cũng không còn nhận ra bản thân nữa.
“Mộng Dao, những kẻ có tội đều bị trừng phạt cả rồi. Vì sao em vẫn chưa tỉnh lại?”
Hạo Hiên lau mặt cho Mộng Dao, âm trầm lên tiếng. Đây đã là ngày thứ ba, anh không dám nghĩ tới viễn cảnh cô vẫn nhắm mắt như thế này mãi mãi.
“Hạo Hiên, cậu cũng nên ăn chút gì đi nếu không sẽ mất sức đấy. Mộng Dao không muốn thấy cậu như thế đâu.” Ông bà Ngô đành lên tiếng khuyên can.
“Mộng Dao, em ngủ nhiều rồi đó. Em có đói không? Tỉnh dậy đi, anh nấu cho em ăn nhé. Anh làm lẩu cay cho em nhé, hay thịt nướng, em thích cái nào?”
“Xin em, đừng rời bỏ anh… Em muốn gì cũng được, chỉ cần tỉnh dậy thôi… Xin em…”
Nước mắt Hạo Hiên thấm đẫm bàn tay Mộng Dao. Trong cơn mê, cô cảm nhận rõ sự ấm nóng của nó, cũng nghe rõ tiếng kêu gọi tên mình của anh. Nhưng dù cô có cố gắng cỡ nào, mắt vẫn nhất quyết đóng chặt theo ý của nó. Cô không muốn thấy anh khổ tâm như thế.
“Nhìn kìa, Mộng Dao rơi nước mắt.”
Bà Ngô lập tức phản ứng, la lớn thu hút sự chú ý của mọi người. Hạo Hiên lập tức siết chặt tay Mộng Dao, giọng nói có phần hấp tấp.
“Anh biết em có thể nghe thấy lời anh nói.” Anh vươn tay lau nước mắt trên mặt cô: “Chúng ta vẫn còn buổi lễ kết hôn nữa. Làm sao anh có thể tổ chức một mình nếu không có cô dâu chứ.”
Hạo Hiên đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ lúc Mộng Dao ở bên anh. Anh lấy trong túi áo ra chiếc nhẫn chuẩn bị cầu hôn cô, nhẹ nhàng đeo lên tay cô.
“Chỉ cần em tỉnh, việc nhà anh làm, nấu ăn anh làm, đi chợ anh làm, em muốn gì anh cũng nghe hết. Tiền lương cũng giao cho em. Nhẫn đã đeo rồi, em mau tỉnh dậy đi Mộng Dao.”
Nhưng mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Mộng Dao vẫn nằm im không có động tĩnh khiến mọi người đau đớn, chẳng dám ngẩng đầu tiếp nhận sự thật rằng cô thật sự sẽ ra đi.
“Anh… nói lời… phải giữ lời…”
Giọng nói khàn đặc nhẹ tênh vang lên khiến trái tim mọi người thổn thức. Mộng Dao mở mắt từ lúc nào, hướng về phía Hạo Hiên mà lên tiếng.
“Tiền lương… không được… đưa thiếu…”
Anh bật cười, nước mắt chực chờ rơi xuống:
“Được thưa bà xã.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...