_"Chuyện gì thế này? A! Song Mộng?" - Âm thanh ngạc nhiên vang lên phá tan câu mắng đã dâng lên tận đầu lưỡi của Song Mộng.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, không ngừng tự an ủi bản thân rằng: thiếu niên đó còn nhỏ, vẫn còn nhỏ, khoảng mười bốn mười lăm thôi mà, ha ha.
Mẹ nó! Nhỏ cũng không có quyền chơi cô như vậy! Hơn nữa còn là một thằng nhóc ranh ma có dị năng thôn phệ hiếm hoi! Cho dù có cơ hội cô vẫn không dám mắng chửi thằng nhóc này mà rước thêm phiền phức cho anh cô.
Song Dục chạy lại đỡ Song Mộng dậy, lo lắng xoay qua xoay lại người cô xem xét, xoay đến mức Song Mộng chóng mặt không thôi, cau có đẩy anh ra, anh mới chịu dừng lại.
_"Tiểu Mộng, em không ở trên xếp hàng hóa, nhảy xuống dưới này làm gì?" - Song Dục nhíu chặt mày, không vui lên tiếng.
Em gái nhỏ của anh được yêu thương từ bé, cơ thể lại ốm yếu dễ sinh bệnh, đương nhiên không thể để em ấy tham gia vào việc đánh tang thi.
Chỉ cần một ngày anh còn sống, anh tuyệt đối sẽ bảo vệ Tiểu Mộng của mình sống vui vẻ hạnh phúc nhất.
Song Mộng không thể nào nói rằng bản thân bị một thằng nhóc thoạt nhìn còn ốm yếu hơn cả cô quăng xuống, ngượng ngùng chết mất.
Cô đành giả chết nói dối, hơi hất cằm, kiêu ngạo đáp:
_"Em tự trèo xuống đánh tang thi đấy!"
Song Dục chau mày, không đồng ý:
_"Không phải đã nói với em tang thi rất nguy hiểm sao? Ngoan ngoãn trên thùng xe kiểm tra hàng không được à? Còn loi nhoi xuống đây làm gì?"
Song Mộng hừ một tiếng, bướng bỉnh quay mặt đi.
Có chết cô cũng không nói là cô bị một thằng nhóc nhỏ hơn mình gần mười tuổi quăng xuống đâu.
Anh sẽ cười chê cô cho xem.
Diệp Du đứng đằng sau Song Mộng, thu hút vẻ mặt của cô vào trong mắt, thấp giọng cười khe khẽ một tiếng.
Sau đó cậu hơi nghiêng đầu, một bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, ngây thơ cười:
_"Anh ơi, chị đánh tang thi rất rất ngầu luôn á! Rất rất ngầu luôn!" - Nói đến đây, cậu khẽ chớp mắt, giọng điệu lộ ra chút tủi thân - "Thật hâm mộ, em cũng muốn giỏi như chị Song Mộng...!Nhưng em yếu ớt thế này, chú hông cho em làm gì hớt á."
Nói rồi còn giơ ngón cái khen ngợi với Song Mộng.
Khóe môi Song Mộng thoáng chốc run rẩy, lùi vài bước cách xa Diệp Du nhất có thể.
Nếu không phải cô đã thấy được vẻ mặt thay đổi nhanh còn hơn lật bánh tráng của thiếu niên này, cô chắc chắn sẽ lầm tưởng rằng cậu thật sự đang ngưỡng mộ cô.
Cái vẻ ngoài đáng yêu trong sáng chết tiệt!
Song Dục cứ luyên thuyên dặn dò răn dạy mãi khiến Song Mộng thực sự chịu không nổi.
Song Mộng cắn môi, kiềm chế tim vẫn còn đập nhanh, xung quanh lại như xoay mòng mòng, chóng mặt đến mức cô muốn nổi điên lên.
_"Song Dục, anh đừng cằn nhằn nữa được không???"
Cuối cùng, cô vẫn nhịn không được nổi cáu với anh.
Song Mộng rất mệt, chịu đựng căng thẳng nãy giờ khiến cô oải không thôi.
Song Dục bị dọa cho ngẩn người.
Hình tượng cô công chúa nhỏ kiêu ngạo trong anh nháy mắt vỡ vụn.
Anh nhìn em gái cố gắng hít thở sâu, sắc mặt vô cùng tệ lại không biết nên nói gì.
Có lẽ đây cũng là lần thứ hai anh không biết phải trò chuyện thế nào với công chúa nhỏ nhà mình.
Bao nhiêu năm rồi nhỉ, chắc cũng gần mười mấy năm.
Lần thứ nhất là khi em gái nhỏ không biết nói, lần thứ hai là hiện tại.
Cảm xúc ngổn ngang trong lòng khiến anh nhận ra, cô công chúa bé bỏng ngày nào nũng nịu gọi anh hai, nay thật sự đã lớn rồi.
Anh không quản nổi nữa.
_"Anh xin lỗi." - Song Dục thở dài một hơi, cuối cùng nói một câu.
Anh muốn theo thói quen đưa tay xoa đầu em gái, nhưng cuối cùng vẫn ngập ngừng bỏ qua.
Song Mộng mấp máy môi.
Cô không muốn lớn tiếng với anh trai, càng không nghĩ đến việc tổn thương anh.
Hành vi khi nãy bộc phát chính cô cũng không kiềm chế được.
Song Mộng có chút hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch, tệ đến mức như người bệnh.
Song Dục cũng không làm khó em gái mình, anh dịu dàng an ủi cô, sau đó dỗ cô vào xe, song lại quay ra xin lỗi Sở Mặc.
Dù gì cũng là lỗi em gái anh, quấy phá lôi kéo tang thi đến đây thì thôi, còn không làm tròn nhiệm vụ.
Thế nhưng anh cũng sẽ không để em gái làm chuyện hạ thấp mình như vậy.
Em gái lớn, có chủ kiến của mình, anh sẽ không đứng trước che chở nữa, anh sẽ lùi về sau, dọn dẹp và thay mặt em gái giải quyết mọi thứ.
_"Xin lỗi Sở đội trưởng, em gái tôi gây phiền toái cho anh rồi."
Song Dục chấp nhận hạ mình, cúi đầu trước người này, nói lời xin lỗi.
Sở Mặc cũng không phải kẻ chấp nhặt, hắn không tính toán chi li những chuyện này.
Tang thi có kéo đến hắn cũng không sợ, ai mà biết được trong đội ngũ này của hắn tồn tại một tang thi cao cấp chứ.
Chuyện Song Mộng đột ngột đánh tang thi thế này, người ngoài nghĩ rằng là do Song Mộng tùy hứng, nhưng hắn hiểu là còn một nguyên nhân khác nữa.
Sở Mặc ngẩng đầu, đối diện với hắn là hai mắt cong như trăng khuyết, môi tủm tỉm cười.
Aww, người yêu nhỏ bé đáng yêu quá!
Diệp Du phủi phủi hai tay dính bụi trên thùng hàng, sau đó tùy ý nhảy xuống.
Chào đón Diệp Du chính là vòng tay cứng rắn của người nào đó.
Cậu cười hì hì hai tiếng, tay chân đều quấn hết lên người Sở Mặc, vui vẻ cọ cọ vào cổ hắn.
_"Ừm, ba ba về rồi ~"
Hai tay đỡ mông Diệp Du hơi cứng lại, Sở Mặc ho khan một tiếng, đáp:
_"Bảo bối, đang ở ngoài..."
Hắn vừa nói được một nữa thì liền ngậm miệng trước con ngươi bạc phủ hơi nước của người yêu nhỏ.
Mặc dù rõ ràng hiểu được người yêu nhỏ nghiện diễn xuất này đang trêu hắn, thế nhưng hắn vẫn nhịn không được đau lòng.
Sở Mặc hôn hôn lên trán Diệp Du, rốt cuộc vẫn theo ý cậu:
_"Ừ, ba ba về."
Diệp Du nghe xong liền ngẩn người, xoa xoa tai mình.
Tai hình như có chút nóng...!thiệt kì quái.
Diệp tiểu bảo bối chưa từng nghĩ đến việc giả tạo như vậy sẽ mang đến bối rối cho mình, giờ thì xảy ra rồi nè, Diệp tiểu bảo bối vẫn không ý thức được rằng bản thân đây là đang ngượng ngùng nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...