Từ phòng thượng khách lầu hai đi xuống đại sảnh, cảnh tượng hôm nay và hôm trước thật quá ư khác biệt. Hết thảy người chơi cổ phiếu vẻ mặt thất thần nhìn chằm chặp lên màn hình, miệng thì thầm:
-Tôi nhất định là đang nằm mơ. Tôi nhất định là đang nằm mơ.
Một vài người dường như đã chấp nhận thực tại, họ không còn phân biệt được mặt đất bẩn thỉu, cứ ngồi thất thần nhìn theo những con số trên màn hình, nước mắt vô tình chảy dàn dụa, môi mấp máy như đang nói:
- Hết rồi, hết rồi.
Bên ngoài phòng giao dịch chật ních những người không ngừng chen chúc nhau hướng đến bàn giao dịch viên. Nhưng lúc này, phiên giao dịch buổi sáng đã kết thúc, giao dịch viên cũng đã đi hết, tuy nhiên, người chơi cổ phiếu vẫn không ngừng chen lấn đến quầy giao dịch. Đó là do họ muốn chiếm vị trí tốt, hy vọng buổi mở phiên kế tiếp sẽ lập tức bán tháo cổ phiếu. Nhưng như vậy chẳng phải là ném bỏ đi sao?
Lục Thiếu Hoa thấy vậy cũng không khỏi cảm thông. Có không ít người đã dùng vốn liếng tích góp cả đời lao vào thị trường chứng khoán. Thị trường chứng khoán chao đảo, tâm huyết cả đời của họ cũng theo đó mà bị cuốn trôi theo cái động không đáy này.
- Ài! Ước vọng luôn tốt đẹp, nhưng sự thật lại luôn tàn khốc.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu.
- Đi thôi, chúng ta tìm nơi ăn gì một chút đi.
Đi ra đến cửa đại sảnh sàn giao dịch chứng khoán, có mấy chiếc xe của lực lượng cảnh sát và xe cứu thương của bệnh viện. Trên tầng thượng tòa nhà đối diện với sở giao dịch chứng khoán, có một doanh nhân có vẻ thành đạt mặc đồ tây đeo cà-vạt, hai mắt trống rỗng đứng mép tường xem chừng chuẩn bị nhảy xuống.
Lục Thiếu Hoa thầm hỏi không biết sau đợt biến động đại hạ giá cổ phiếu lần này, rốt cục có bao nhiêu người vì nó mà tự sát. Hắn tin tại thời điểm này, trên thế giới, đâu đâu cũng có cảnh tượng này mà thôi. Đặc biệt ở những nơi giá cổ phiếu giảm nhiều thì cảnh tượng này lại càng loạn…
Ba người đến một nhà hàng cách sở giao dịch chứng khoán không xa. Nhà hàng này xem chừng cũng khá sang trọng. Lục Thiếu Hoa ngồi xuống, mắt vẫn không rời đám người hỗn loạn bên ngoài, đột nhiên hắn cảm giác có một cặp mắt học hằn đang theo dõi hắn. Quay đầu lại, hóa ra lại là Trần Quốc Bang.
-Ha ha, anh Hai, anh đừng dùng ánh mắt này nhìn em chứ.
- Còn không thành thật khai báo? Anh đã lấy làm lạ khi em đột nhiên lại đến Nhật Bản du lịch.
Trần Quốc Bang không phải kẻ ngốc, y nghĩ Lưu Minh Chương có hiểu biết về thị trường chứng khoán như vậy, chắc hẳn không chỉ là người phiên dịch tầm thường. Lại xét sự việc xảy ra ở Thâm Quyến, lần đến Nhật Bản này ắt hẳn có mưu đồ gì.
Lục Thiếu Hoa biết không thể gạt được Trần Quốc Bang, hắn cũng không muốn giấu giếm thêm nữa.
-Ha ha, anh Hai. Lần này đến Nhật Bản, quả thật em là vì thị trường chứng khoán mà đến, tiện cũng đi du lịch luôn thể.
- Hừ, điều đấy anh đã sớm đoán được. Nhưng chuyện một trăm vạn Mỹ Kim kia là sao? Anh được biết cha em chỉ đưa cho em ba triệu mua phòng ở. Còn lại nhiều cũng chỉ có hai trăm vạn
Trần Quốc Bang khi mới bắt đầu nghe Lưu Minh Chương nói đến một trăm vạn Mỹ Kim đã thấy buồn bực.Nếu nói bảy, tám trăm ngàn thì còn khả dĩ, chứ một trăm vạn há chẳng bất bình thường sao.
- Ha ha, làm gì có chuyện một trăm vạn kia chứ, chắc là ngươi nghe nhầm đấy.
Lục Thiếu Hoa muốn pha trò để lấp liếm chuyện thế chấp nhà để lấy 100 vạn Mỹ Kim kia.
- Nói, đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa anh.
Quốc Bang ở cùng Lục Thiếu Hoa lâu như vậy nên thừa biết hắn pha trò để lấp láp, vì thế hắn làm bộ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói.
Lục Thiếu Hoa biết không thể gạt được anh ta, ánh mắt hung hăng liếc Lưu Minh Chương một cái ám chỉ Lưu Minh Chương bép xép. Lưu Minh Chương nhìn ánh mắt Lục Thiếu Hoa, vội vàng nhìn thực đơn, làm bộ như chuẩn bị gọi món.
- Nói, nếu em không nói, anh sẽ nói với cha em, để xem cha em sẽ trừng phạt em như thế nào.
Trần Quốc Bang biết nếu không nạt, Lục Thiếu Hoa nhất quyết sẽ không nói, vì thế mà anh ta lôi luôn gia phụ của hắn ra dọa.
- Được rồi, được rồi. Em nói là được chứ gì.
Lục Thiếu Hoa nói xong, nhâm nhi một ngụm trà.
- Một triệu Mỹ Kim kia chính là e, đã dùng biệt thự thế chấp mà có.
-A!
Trần Quốc Bang kêu lên, dùng giọng cứng rắn tiếp:
- Thật không thể nghĩ tới. Gan em cũng lớn thật đấy. Buổi chiều khai trương mau bán ngay, sau đó là theo ta quay về Hong Kong.
- Đừng, đừng, đừng anh Hai. Sáng nay anh cũng thấy đấy. Thị trường chứng khoán đang sụt giảm, giảm càng nhiều, em kiếm được càng nhiều. Hiện tại cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Trò hay còn ở lại phía sau!
Lục Thiếu Hoa liên tục nói đừng ba lần, hắn không nghĩ Trần Quốc Bang lại phản ứng dữ vậy, vẻ mặt đau khổ cầu xin.
- Hừ, trò hay còn ở phía sau, trò hay còn ở phía sau.Chẳng phải là em vẫn còn đang học dở khóa tài chính đó sao. Chẳng qua chỉ vừa tự học qua lớp 6 tháng tài chính lõm bõm, mà thị trường chứng khoán thì biến động thất thường, không phải chuyện chơi.
Trần Quốc Bang trong bụng đang bốc hỏa, ấy thế mà nói lời cuối giọng điệu lại biến thành khổ tâm của bà mẹ khuyên con.
Nghe Trần Quốc Bang nói Lục Thiếu Hoa chỉ tự học sáu tháng, Lưu Minh Chương ngồi bên cạnh thất kinh. Y nhìn Lục Thiếu Hoa với ánh mắt thần tượng, vẻ mặt sùng bái.
- Tự học… sáu tháng?
- Ôi chao, anh thật nhiều chuyện, đừng có xen vào.
Lục Thiếu Hoa lúc này trong lòng bực bội, gặp ai là cắn, không quan tâm đến kế tiếp còn muốn dựa dẫm Lưu Minh Chương. Sau khi hạ hỏa, hắn lại làm bộ mặt tươi cười hướng Trần Quốc Bang nói:
- Anh Hai, anh cho em thời gian hai ngày. Sau hai ngày, em sẽ theo anh về HongKong, thế được không?
Ngồi bên cạnh, Lưu Minh Chương trong lòng uất ức. Y biết, lúc này Lục Thiếu Hoa trong lòng đang tức giận, hơn nữa, biết được Lục Thiếu Hoa chỉ mới tự học tài chính có sáu tháng, thật đúng là thiên tài. Từ giờ phút này, y đã coi Lục Thiếu Hoa là thận tượng, cho nên trong lòng không hề trách Lục Thiếu Hoa, mà chỉ tự trách bản thân nói không đúng thời điểm.
- Không được. Ngay ngày mai phải theo ta quay về HongKong.
Trần Quốc Bang dường như kiên quyết đem Lục Thiếu Hoa về HongKong, giọng điệu kỳ thực cứng rắn, mạnh mẽ.
- Đừng mà, anh Hai. Hiện giờ đang là thời điểm mấu chốt. Cho em hai ngày là đủ, chỉ cần hai ngày thôi.
Lục Thiếu Hoa chỉ còn nước khổ sở cầu xin.
Trần Quốc Bang cân nhắc hồi lâu không bằng lòng, cũng không cự tuyệt. Trong lòng anh ta suy nghĩ rất nhiều, lại thêm vô số biểu hiện của Lục Thiếu Hoa, dường như đã đoán trước đích thực thị trường cổ phiếu Nhật Bản sẽ hạ. (Trần Quốc Bang không biết trong lúc này trị trường chứng khoán ở các nơi trên thế giới đều sụt giảm.)
- Anh Hai, em cầu xin anh mà.
Lúc Thiếu Hoa nhìn Trần Quốc Bang trầm tư, lại càng làm điệu bộ đáng thương nói.
Trần Quốc Bang dường như vẫn chưa biết nên nói gì, cách một hồi lâu, hít sâu một hơi, như thể đưa ra một quyết định.
- Hai ngày? Đúng hai ngày?
- Vâng vâng.Hai ngày, đúng hai ngày.
Lục Thiếu Hoa cuối cùng mỉm cười, tuy nhiên trong lòng lại ngấm ngầm chèn thêm một câu:
- Hai ngày sau hai ngày.
Kỳ thực, ngay từ buổi sáng Trần Quốc Bang nhìn thấy Lưu Minh Chương kia vẻ mặt hí hửng, biết rằng hắn đã kiếm được không ít tiền, lòng người không đủ rắn nuốt voi, có ai lại chê nhiều tiền. Trần Quôc Bang vốn là cô nhi, lại ở cùng Lục Thiếu Hoa lâu như vậy, trong lòng đã coi nhau như người nhà. Cho nên, Lục Thiếu Hoa ở thị trường chứng khoán kiếm được nhiều tiền, anh ta cũng thấy phấn khích, lại cũng là thuận theo lòng người, anh em tin tưởng nhau. Hơn nữa, Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc. Đi theo Lục Thiếu Hoa đến bây giờ, chưa hề thấy qua Lục Thiếu Hoa tính sai điều gì.
- Ừ, vậy cho em hai ngày. Sau hai ngày em phải theo anh quay về HongKong.
- Biết rồi. Đồ ăn đến rồi, ăn nhanh đi. Ăn xong còn phải trở về sàn giao dịch chứng khoán nữa.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu.
-Ừ , ăn nhanh đi.
-Ừ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...