Lý Tông Ân muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, vốn anh ta muốn nói cứ làm như lúc trước, nhưng đột nhiên nhận ra rằng nếu đồng Anh rớt giá, chính phủ Anh sẽ can thiệp, vả lại còn có các nhà đầu tư quốc tế đứng ngoài xem xét rình mồi, nếu chẳng may có bất trắc, khả năng sẽ không có thặng dư, cho nên vừa mới tăng là phải bán đi luôn, cần phải suy nghĩ sâu xa hơn.
Một lúc lâu sau, Lý Tông Ân vắt trán suy nghĩ không có kết quả, chỉ có thể từ bỏ, ngẩng đầu lên nói.
- Tôi cảm thấy chuyện này nên thận trọng một chút, đầu tiên phải lập kế hoạch có toàn bộ phương hướng, sau đó phân tích lại một chút, xác định lại xem có thể chịu đựng được mức rủi ro tài chính là bao nhiêu.
- Tôi tán thành, dù sao lần này cũng khác với trước kia, chúng ta không thể đánh mà không nắm chắc chiến thắng.
Lưu Minh Chương đồng ý với đề nghị của Lý Tông Ân, có chút tán thưởng, phụ họa nói
Lục Thiếu Hoa về phương diện tài chính không chuyên sâu, không hiểu biết nhiều hắn cũng khó mà nói cái gì.
- Ừ, chuyện này giao cho các anh thảo luận đi, có kết quả rồi báo lại cho em biết.
Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân đồng thời gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nhìn bọn họ hai người cùng gật đầu, Lục Thiếu Hoa chuyển đề tài, nói
- Em không cần nói chắc các anh cũng đều biết rằng, nhất định phải giữ bí mật.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa trầm ngâm một lát, lại nói tiếp.
- Không được dùng người môi giới chứng khoán bên trong công ty tài chính Phượng Hoàn, Minh Chương anh chỉ cần làm việc với Tông Ân là tốt rồi.
Ý của Lục Thiếu Hoa đương nhiên Lưu Minh Chương hiểu rõ ràng, là phải giữ bí mật không cho mọi người biết tập đoàn Phượng Hoàng làm, giống như lần trước khủng hoảng chứng khoán Nhật Bản, đều bí mật hoạt động bên trong.
- Yên tâm, anh biết phải làm thế nào.
Lưu Minh Chương nói.
Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, các quốc gia đều như nhau. Hầu hết ghét các nhà đầu cơ quốc tế đến đất nước họ nâng giá để thao túng thị trường. Anh quốc cũng không ngoại lệ. Nếu để cho lãnh đạo cấp cao biết được tập đoàn Phượng Hoàng cũng ở bên trong giữ một chân, đảm bảo sẽ căm ghét tập đoàn Phượng Hoàng, như vậy sau này muốn đem sản phẩm của mình tiến vào thị trường Anh quốc khẳng định sẽ gặp nhiều chướng ngại vật.
Cái gì gọi là kinh tế đế quốc? Có thể xưng là đế quốc kinh tế tức là lĩnh vực nào cũng phải đặt chân vào, và ở các lĩnh vực đều có được những thành tích nổi trội xuất sắc, đó là phong cách, mà thực ra công nghiệp chính là một lĩnh vực, cũng được coi là trọng yếu, cho nên Lục Thiếu Hoa tương lai chính mình phải đem sản phẩm mình sản xuất đưa ra các quốc gia trên thế giới. Anh quốc chính là một trong số đó. Cũng là một trong những thị trường quan trọng. Đắc tội với quốc gia mà mình sẽ tiến công vào thị trường đất nước đó trong tương lai không phải là điều khôn ngoan, cho nên Lục Thiếu hoa lựa chọn phương thức ẩn núp, ngầm ra tay, buồn cho tiếng đại tài.
- Ừ! Lần này Minh Chương, anh và Tông Ân liên kết, hai người phải chú ý phối hợp ra tay ngầm.
Lục Thiếu Hoa không quên dặn dò một lần.
Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương liếc nhìn nhau cười, dường như truyền cho nhau tín hiệu nào đó, sau đó mới quay đầu nhìn Lục Thiếu Hoa với một ánh mắt yên tâm.
- Tốt lắm, cũng không có việc gì khác, các anh nếu có việc thì liền trở về đi, nếu không có việc gì thì ở lại uống chén trà.
Lục Thiếu hoa phẩy phẩy tay nói.
- Anh phải đi thôi, bên kia còn có chút việc.
Lý Tông Ân nói xong liền đứng dậy, bước ra ngoài cửa.
Lưu Minh Chương cũng thế, đứng lên tỏ vẻ có việc muốn đi, những vừa đi được hai bước lại ngừng lại, quay đầu nhỏ giọng hỏi.
- Tiểu Hoa, lần này anh có thể mang theo bà xã đi cùng hay không?
- Hả?
Lục Thiếu Hoa nhíu mày, hơi giận, dù sao lần này cũng là Lưu Minh Chương đi làm chuyện lớn, mà lại đưa cả vợ theo thì tính làm chuyện gì đây.
Nhìn thấy vẻ mặt Lục Thiếu Hoa có chút giận dữ, Lưu Minh Chương khẩn trương giải thích nói.
- Bà xã anh là sinh viên nước ngoài tốt nghiệp hệ tài chính, hiện tại ở công ty đang đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm, anh muốn đưa cô ấy theo là muốn cô ấy có kinh nghiệm, cũng không đơn thuần là đi chơi.
Nghe vậy, nếp nhăn của Lục Thiếu Hoa mới trùng xuống, sắc mặt giận dữ cũng biến mất. Nếu hôm nay Lưu Minh Chương không nói bà xã anh đảm nhiệm chức vụ trong công ty tài chính Phượng Hoàng, thì Lục Thiếu Hoa cũng không biết.
- Được, đi đi nhưng lần này hành động tạm thời không cần phải lộ ra, đợi qua bên đó nói sau.
Lục Thiếu Hoa đồng ý sau khi lại nhấn mạnh thêm lần nữa.
Tục ngữ nói, đàn bà phần lớn là nhiều chuyện, Lục Thiếu Hoa không dám cam đoan là bà xã Lưu Minh Chương có thể giữ bí mật, nếu chẳng may tiết lộ ra ngoài, phiền toái có thể rất lớn, cho nên để an toàn, Lục Thiếu Hoa một lần nữa nhắc lại.
Lưu Minh Chương làm dáng vẻ thủ thế, giả trang làm trò hề, lòng bàn chân giống như là quết dầu mỡ, mau hướng ra ngoài cửa chạy đi.
Nhìn động tác của Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa cười gượng lắc đầu, thầm nghĩ Lưu Minh Chương chẳng có chút nào giống như người đã kết hôn, vẫn giống như trước, không đứng đắn chút nào.
Thời gian trôi đi rất nhanh, lập tức ba ngày liền trôi qua. Trong thời gian ba ngày này, Lục Thiếu Hoa cũng không đi đâu mà vẫn ở bên trong biệt thự. Không có việc gì, nên có thời gian học tiếng Anh, thuộc được một số từ, sau đó mới mời một giáo viên tiếng Anh đến để nắm vững thứ ngôn ngữ này.
Nói đến cũng lạ, trong khoảng thời gian ba ngày này cũng không có việc gì, bên tập đoàn gần như không có công văn nào cần Lục Thiếu Hoa xử lý, Lưu Minh Chương cũng không có thông báo tin tức gì, xem ra hai người bọn họ còn không có làm gì mà chờ yêu cầu của Lục Thiếu Hoa, hắn cũng không nóng nảy, dù sao cũng dư thời gian hơn mười ngày nữa.
Buổi sáng ngày thứ tư, Lưu Minh Chương rốt cục gọi điện thoại tới.
- Anh và Lý Tông Ân đã thảo luận rồi, hai người cùng thống nhất. Chuẩn bị mang 20 tỷ đô la Mỹ đi, anh phụ trách 10 tỷ, Tông ân phụ trách 10 tỷ, cậu thấy thế nào?
Đầu điện thoại bên kia Lưu Minh Chương hỏi sau khi nói ra con số.
- Tổng cộng 20 tỷ đô la?
Lục Thiếu Hoa cầm ống nghe, nhíu mày hỏi ngược lại.
- 20 tỷ có ít quá không?
- Hả?
- Theo em ước tính, George Soros ít nhất sẽ dự kiến cất kho 10 tỷ đô la Mỹ, mà chúng ta lại chỉ có chuẩn bị 20 tỷ đô la, liệu có phải ít quá hay không?
Lục Thiếu Hoa không để ý tới nghi vấn của Lưu Minh Chương, mở miệng nói
Dựa vào trí nhớ, George Soros dự trữ 10 tỷ đô la Mỹ để chặn đồng bảng Anh, đương nhiên đây là con số công bố ra bên ngoài, còn con số ngầm là bao nhiêu cũng chỉ có bản thân George Soros mới biết, cũng là bí mật tài chính ngầm, Lục Thiếu Hoa không dám xác định, mới nói ra.
- Ít nhất sẽ dự trữ 10 tỷ đô la Mỹ.
- Mười tỷ đô là Mỹ?
Trong điện thoại im lặng một lát, Lưu Minh Chương mới nói tiếp, George Soros không có khả năng có tài chính mười tỷ đô la Mỹ.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười ha hả. Tiếp theo còn nói thêm.
- Mọi việc không thể nhìn bề ngoài, George Soros là dân cờ bạc điển hình, tuy lão ta không có nhiều tài chính như vậy, nhưng với danh tiếng hiện tại, tìm mượn một chút tiền là không có vấn đề gì.
- Rất có lý. À, cậu chờ một chút, tôi và Tông Ân cùng bàn bạc lại một lát.
Điện thoại Lưu Minh Chương truyền đến một câu cuối cùng, tiếp theo không có âm thanh, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa tai thính, có thể từ đầu dây bên kia một chút âm thanh, hiển nhiên là Lý Tông Ân ngồi ngay cạnh Lưu Minh Chương, lúc này đang thảo luận vấn đề, về phần thảo luận cái gì, thì Lục Thiếu Hoa không thể biết được.
Không lâu, âm thanh Lưu Minh Chương lại từ bên trong ống nghe truyền đến.
- Vừa rồi tôi cùng Tông Ân bàn bạc một chút. Có lẽ lần này không thể đầu tư nhiều tài chính như lúc trước, mà căn cứ theo cậu nói, George Soros mới có thể dự trữ trong kho 10 tỷ đô la Mỹ, cho nên chúng ta cảm thấy chúng ta đầu tư nhiều nhất là 30 tỷ đô la Mỹ là cùng.
Giọng nói Lưu Minh Chương trở nên rất nghiêm túc.
- Ba mươi tỷ đô la Mỹ?
Nghe vậy, trong đầu Lục Thiếu Hoa xoay quanh ba chữ ba mươi tỷ đô la này, không lâu sau liền nói.
- Ba mươi tỷ đô la, hai người có phân phối tốt số định mức hay không.
- Đã phân bổ tốt rồi, tôi phụ trách 20 tỷ, Tông Ân phụ trách 10 tỷ.
Lưu Minh Chương nói.
- Được rồi, cứ quyết định như vậy
Lục Thiếu Hoa cuối cùng đồng ý như thế.
- Ừ, đúng rồi, cậu tính toán xem khi nào chúng ta ra tay.
Lưu Minh Chương lại hỏi.
Hôm nay đã là ngày 18 tháng 8, George Soros chính thức ra tay từ ngày 15 tháng 9, tức thời gian còn có hơn 20 ngày nữa, nhưng theo Lục Thiếu Hoa thông thường phải có thời gian chuẩn bị, vì thế Lục Thiếu Hoa trầm ngâm một lúc rồi nói trên điện thoại.
- Ngày cuối cùng của tháng sau sẽ lên đường, còn về thời gian cụ thể anh tự mình quyết định.
- Tốt, tôi sẽ sắp xếp thời gian.
- Ừ, vẫn là câu nói kia, nhất định phải giữ bí mật.
Nói xong Lục Thiếu Hoa cảm thấy không còn có việc gi, liền lập tức gác máy.
Việc chặn đồng bảng Anh chính thức được xác định sau cuộc điện thoại của Lưu Minh Chương. Những chuyện tiếp theo hắn sẽ không trực tiếp quản lý, hắn tin tưởng Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân, hai người đó có thể làm rất tốt chuyện này.
Ngày qua ngày trôi qua, rất nhanh tháng tám đã kết thúc, lịch mở sang trang mới, tháng chính là bắt đầu, ngày đầu tiên của tháng chín, Lục Thiếu Hoa nhận được điện thoại từ quê nhà, đó là Lục Gia Diệu gọi tới, nội dung điện thoại nói rằng chị gái Lục Thiếu Hoa là Lục Hiểu Nhàn chuẩn bị xuống dưới Thâm Quyến, hỏi xem Lục Thiếu Hoa bố trí như thế nào.
Lẽ ra Lục Hiểu Nhàn mấy tháng trước định xuống Thâm Quyến làm, nhưng bị Lục Thiếu Hoa ngăn cản bởi vì cách đây vài tháng còn chưa có cơ sở sản xuất chính thức, cho dù Lục Hiểu Nhàn xuống cũng chưa có việc gì để làm, cho nên Lục Thiếu Hoa muốn Lục Hiểu Nhàn ở nhà nghỉ mấy tháng, giúp mẹ việc nhà.
Về việc sắp xếp cho Lục Hiểu Nhàn, Lục Thiếu Hoa trong lòng sớm đã để ý, cho nên Lục Gia Diệu gọi điện vào thời điểm này, Lục Thiếu Hoa cũng không có nói với ông là sắp xếp thế nào, chỉ có điều sẽ nói nhân viên lái xe về nhà đưa Lục Hiểu Nhàn xuống, sau đó sẽ sắp xếp.
Lục Gia Diệu còn có thể nói gì, chỉ có thể nói một câu.
- Con tự bố trí đi, chuyện của con cha không can thiệp.
Sau đó ngay lập tức liền kết thúc cuộc gọi.
Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Sau đó cầm lấy điện thoại gọi gấp cho Trần Quốc Bang nhờ anh ta lái xe về nhà trước đón Lục Hiểu Nhàn xuống Thâm Quyến, sau khi gác máy ngồi suy nghĩ sâu xa trên ghế tựa.
Ban đầu, Lục Thiếu Hoa tính toán là sắp xếp cho Lục Hiểu Nhàn làm việc như một thư ký kiêm trợ lý cho Chử Lỗi, nhưng hiện tại với tình hình ở Thâm Quyến, Chử Lỗi nhất định rất bận rộn, nếu đem Lục Hiểu Nhàn không có chút kinh nghiệm nào vào làm bên cạnh anh ta chẳng khác nào là tạo cho anh ta thêm phiền phức, cho nên Lục Thiếu Hoa không thể không do dự, lần nữa đưa ra quyết định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...