Hai ngày, Lục Thiếu Hoa giống như bình thường, mười giờ mới xuống giường. Hắn ăn mặc hôm nay cũng khác so với ngày thường, bình thường ăn mặc thoải mái nhưng hôm nay bận bộ tây phục mà ngày thường rất ít mặc, chân mang một đôi giày da màu đen, nhìn từ đầu đến chân trông giống như một doanh nhân thành công.
Không cần Lục Thiếu Hoa phải chỉ đạo, bọn Lý Thượng Khuê biết hôm nay là một ngày không bình thường, toàn bộ cũng chuẩn bị đợi. Nhưng không biết vì sao, Lục Thiếu Hoa xuống dưới lầu một ăn sáng xong cũng không có ý kiến gì, quay ngược lại phòng khách, ánh mắt trống rỗng, không biết suy nghĩ điều gì.
Thật ra, nói Lục Thiếu Hoa không khẩn trương là không đúng, dù sao cũng là gặp lãnh đạo quốc gia, Lục Thiếu Hoa lúc này đang suy xét xem khi gặp mặt thì nên cư xử như thế nào.
Có thể lên đến chức lãnh đạo quốc gia hẳn không phải là một người bình thường, đặc biệt hắn lại ngồi trước mặt vị lãnh đạo cao nhất không hề đơn giản, vậy nên Lục Thiếu phải cẩn thận vạn lần, không thể có chút sai lầm nào, đặc biệt lúc nói chuyện.
Tục ngữ đã có câu nói chuyện là một môn nghệ thuật, mà nghệ thuật này chủ yếu thể hiện ở giọng điệu cử, giọng điệu cứng rắn, lúc cương lúc nhu đều khiến cho ý tứ của câu nói thay đổi. Cái gọi là người nói vô tình, người nghe cố ý, vốn để chỉ một câu nói lẽ ra dễ nghe, lại chọn giọng cứng rắn, mạnh mẽ mà nói, khiến câu nói trở nên thay đổi, khiến người nghe cảm thấy không vừa ý. Ngược lại, rõ ràng là một câu khó nghe, nhưng lại được nói bằng một giọng dịu dàng, như vậy sẽ lấy được sự đồngc ảm của người nghe.
Mà Lục Thiếu Hoa lúc này đã khác, thân phận đã thay đổi rất nhiều, đã là ông chủ trong tay nắm giữ cả trăm tỷ, dù là đối mặt với người có địa vị cao hơn hắn thì hắn cũng không thể ăn nói khép nép, đồng thời cũng không lấy giọng cứng rắn, mạnh mẽ mà nói được, chỉ có thể vừa phải.
Vừa phải, hai từ đơn giảm nhưng là một sự khó khăn đối với Lục Thiếu Hoa, việc sử dụng giọng điệu cứng rắn mạnh mẽ đối với hắn không thành vấn đề, về phần mềm mỏng, từ khi tái sinh đến nay hắn không còn ăn nói khép nép quá nên với chữ vừa phải này đối với Lục Thiếu Hoa cũng có điểm hạn chế.
- Hô.
Thở phào một hơi, Lục Thiếu Hoa cũng không nghĩ nhiều, vẫy vẫy tay, nói:
- Anh Lý, chúng ta đi đi, cũng không còn sớm nữa.
- Được rồi.
Lý Thượng Khuê đứng lên, hướng về phía bọn Trương Khánh Vân đánh mắt rồi bước đến bên cạnh Lục Thiếu Hoa.
Lý Thượng Khuê và đám người Trương Khánh Vân đi theo Lục Thiếu Hoa cũng có một khoảng thời gian bên nhau nên phối hợp rất ăn ý. Lý Thượng Khuê ra lệnh, Trương Khánh Vân và Dương Dương đi lấy xe, hai người Lý Vũ Sinh và Lý Thượng Khuê đi hai bên Lục Thiếu Hoa, hộ tống Lục Thiếu Hoa đi ra cửa lên xe.
Ngồi trên xe, Lục Thiếu Hoa bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, vô tình ngủ luôn, đến tận khi xe đã đỗ hẳn ở phía trước nhà máy, Lý Thượng Khuê mới gọi Lục Thiếu Hoa dậy.
- Tới rồi à?
Lục Thiếu Hoa tỉnh hẳn nói câu đầu tiên.
- Dạ.
Lý Thượng Khuê thản nhiên nói một câu.
Lục Thiếu Hoa không nhiều lời, xoa xoa con mắt chờ Lý Thượng Khuê mở cửa xe cho hắn, sao đó hắn xuống xe.
Xuống xe, Lục Thiếu Hoa liền đi về hướng văn phòng Chữ Lỗi, ngày hôm qua hắn tiết lộ tin tức cho Chữ Lỗi nhưng có một chút tình tiết cần được nói rõ hơn một chút, nếu không thì sợ là có chuyện không hay.
Đến văn phòng Chữ Lỗi, Lục Thiếu Hoa nhận thấy đầu tiên là Chữ Lỗi đang rất khẩn trương, nhìn thấy Lục Thiếu Hoa đến, hai mắt anh ta lập tức sáng lên, nở nụ cười có vẻ kích động, ý là anh ta đã chờ Lục Thiếu Hoa lâu rồi.
- Anh đã đến rồi.
Chữ Lỗi nói.
- Ừ.
Vừa nói Lục Thiếu Hoa vừa liếc nhìn Chữ Lỗi một cái, thấy ánh mắt anh ta có vằn lên những tia đỏ, giống như đêm qua không ngủ, liền hỏi:
-Tối qua anh ngủ không ngon à?
- Ha ha.
Chữ Lỗi ngượng ngùng gãi gãi đầu, trong lòng thầm nhủ:
- Chuyện lớn như vậy tôi có thể ngủ ngon sao?
Nhìn thấy vẻ mặt anh ta như vậy, Lục Thiếu Hoa khẳng định mình đoán không sai, cũng không nói tiếp chuyện này, liền gợi chuyện:
- Ngồi xuống đi, tôi có vài chuyện muốn nói rõ với anh.
Chữ Lỗi gật đầu, ngồi xuống bàn làm việc, tay cầm lấy một ngòi bút và một quyển vở, hình như chuẩn bị ghi chép lại lời Lục Thiếu Hoa nói.
Đối với chuyện này, Lục Thiếu Hoa không nói gì thêm, hắn liền thẳng vào chuyện:
- Ngày hôm qua trong điện thoại tôi đã nói với anh, hôm nay công việc tiếp đãi anh trực tiếp làm, tôi không ra mặt.
Chữ Lỗi ngẩng đầu, liếc nhìn Lục Thiếu Hoa thật sâu, môi giật giật như muốn nói gì, nhưng không đợi hắn mở miệng, Lục Thiếu Hoa nói tiếp.
- Tôi biết anh muốn nói gì.
Lục Thiếu Hoa phất phất tay không để ý đến sự kinh ngạc của Chữ Lỗi, tiếp tục nói:
- Thân phận của tôi phải được giữ bí mật, người chúng ta sẽ gặp rất có thân thế, tôi không nghĩ là nên xuất đầu lộ diện.
Nghe Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Chữ Lỗi liền bình thường trở lại.
- Tôi hiểu rồi.
- Tốt lắm, chuyện công việc tôi không nói nhiều, nói sang chuyện khác đi.
Dừng một lát Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp:
- Hôm trước anh gọi điện thoại cho tôi nói là công ty đã sản xuất được bao nhiêu với xe con?
Chữ Lỗi không nói gì, gật đầu để trả lời cho Lục Thiếu Hoa.
- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười to, vẻ mặt biểu lộ chút nham hiểm, nói:
- Đây là một cơ hội để tuyên truyền, đến lúc đó đưa ông ta đến đây, cũng để giới thiệu cho ông ta loại ô tô thượng hạng nhất của chúng ta.
Chữ Lỗi vốn là người có tài cao, trí lực hiển nhiên không thấp, lập tức hiểu ngay ý định của Lục Thiếu Hoa, trong lòng không khỏi phục hắn, thầmnói một tiếng.
- Giỏi.
Đúng là công ty sản xuất ra loại xe con thượng hạng, vào lúc này đưa ra công chúng, không thể nghi ngờ đây là lúc tốt nhất để phát huy tác dụng của tuyên truyền, vả lại hiệu quả không phải bình thường. Đặc biệt đi theo Đặng lão thị sát chắc chắn sẽ có đài truyền hình trung ương, ảnh hưởng của quảng cáo không nhỏ.
Phải biết rằng bình thường mời truyền thông đưa tin quảng cáo phải tốn chi phí quảng cáo, đôi khi còn phải trả tiền thù lao cho việc đưa tin. Lần quảng cáo này chẳng những không phải trả tiền mà còn có lực ảnh hưởng rất lớn mà không hề phải dùng sức gì cả.
Chưa xong, Lục Thiếu Hoa còn dường như vô ý thức nói:
-Đến lúc đó phải cho ngài Đặng đi thử nghiệm một chút sẽ rất tốt.
Nham hiểm, đúng vậy, Lục Thiếu Hoa quả là nham hiểm. Một vị lãnh đạo cấp cao của nhà nước đi xe gì cũng rất được để ý, Lục Thiếu Hoa đã nghĩ ra để cho ngài Đặng “khai quang’ như vậy sẽ có hiệu quả tuyên truyền rất lớn, nếu ông ta đi thử xe một lát, sau khi xuống xe chỉ cần ông ta khen vài tiếng, như vậy thương hiệu ô tô Phượng Hoàng xem như đã có thanh danh tốt.
Tới lúc này, Chữ Lỗi đã cảm nhận được chỗ lợi hại của Lục Thiếu Hoa, đồng thời cũng có thể hiểu được vì sao Lục Thiếu Hoa có thể kinh doanh lớn như vậy được. Tuy nhiên, Chữ Lỗi cũng chỉ mới lý giải phiến diện mà thôi, những chuyện liên quan đến quá khứ của Lục Thiếu Hoa chỉ có Ông Văn Đức biết được.
Mà Ông Văn Đức cũng biết không nhiều, chỉ biết là Lục Thiếu Hoa nhà có trăm triệu đô la, con số cụ thể cũng không biết, về phần Lục Thiếu Hoa ở Hong Kong có bao nhiêu sản nghiệp, Ông Văn Đức càng không biết, cho nên rất nhiều chuyện Chữ Lỗi chỉ biết từ miệng Ông Văn Đức mà thôi.
- Rõ rồi, tôi sẽ cố gắng sắp xếp.
Chữ Lỗi nghiêm túc nói.
- Ừ, ô tô là thứ quan trọng nhất của công ty chúng ta, nhất định phải khai hỏa, tương lai mới có thể dễ dàng được.
Lục Thiếu Hoa nói bằng giọng xúc động.
Quả thật, mục đích Lục Thiếu Hoa đúng là bắn phát súng đầu tiên, chỉ cần lần đầu thành công, làm cho thương hiệu Phượng Hoàng trở nên nổi tiếng thì về sau nếu xuất hiện trên thị trường mới dễ dàng có chỗ đứng, đây là chỗ đáng sợ của hiệu ứng con bướm.
- Vâng.
Chữ Lỗi gật đầu, hỏi:
- Tôi sợ rằng ngài Đặng đến đây khả năng sẽ yêu cầu đi thăm các phòng, chúng ta nghiên cứu lại bên trong các phòng một chút.
Nói được một nửa, Chữ Lỗi dừng lại, hắn biết Lục Thiếu Hoa hiểu được ý mình.
Quả nhiên, Lục Thiếu Hoa rõ cả, hắn nói:
- Tùy cơ nghiên cứu các phòng, tìm mấy gian phòng trống bố trí một chút để ứng phó.
Nói đùa, đi thăm các phòng, thứ nhất sẽ có rất nhiều người đi theo, như vậy không phải là đem bí mật lộ ra cho người ngoài lúc này sao?
- Tôi hiểu.
Chữ Lỗi trả lời Lục Thiếu Hoa bằng hai chữ vô cùng đơn giản.
Khẽ mỉm cười, Lục Thiếu hoa tiếp tục đề tài:
- Trước mắt để lại vài người Liên Xô chuyên về thiết bị kỹ thuật, còn lại đưa đi chỗ khác.
Lục Thiếu Hoa đúng là táo bạo mang một số người mới từ Liên Xô đến, nhưng mọi người bên ngoài còn không biết Lục Thiếu Hoa sẽ không bày hiện tượng này ra, còn nữa, đúng lúc cùng Tăng Kiến Quốc giao dịch người Liên Xô lại đang nắm giữ quyền lực ở Trung Quốc, thủ đoạn cũng rất nhiều, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn để người khác làm không đúng.
Chữ Lỗi giống như đọc được ý đồ của Lục Thiếu Hoa, trầm ngâm một lát nói:
- Cá nhân tôi cảm thấy nên giấu toàn bộ những người đó đi.
- Sao?
Lục Thiếu Hoa nhíu mày, hỏi:
- Nếu đến lúc giới thiệu trang thiết bị kỹ thuật thì làm thế nào bây giờ, chúng ta không thể xấu mặt được.
- Không sao, một khoảng thời gian trước đó, chúng ta sử dụng một số người từ nước ngoài về để giới thiệu thì không sao cả.
Chữ Lỗi cười nói.
Lục Thiếu Hoa sửng sốt, cũng khó trách, hắn không biết là nảy sinh ra chuyện này, căn bản là không biết có tuyển mộ một số nhân tài về kỹ thuật từ nước ngoài về nên mới hỏi như vậy. Hắn liếc mắt nhìn Chữ Lỗi đầy thâm ý, cười nói:
- Vậy cứ thế mà làm.
Nói tới đây, đã dặn dò xong, cũng đã giải quyết xong khúc mắc của Chữ Lỗi , tiếp theo là sắp xếp một số việc vặt vãnh khác, hắn trầm tư một lúc rồi nói:
- Lầu chính có giống phòng họp không?
Chữ Lỗi được một phen nghẹn lời:
- Phòng họp thật ra chỉ có một gian, bên trong không có đồ vật gì nhiều. Này, anh có biết, bên này đến bây giờ chưa chính thức vận chuyển gì qua cả, rất nhiều đồ vật cần thiết cũng chưa có.
- Vậy giờ thu xếp đi, đừng để đến lúc đó đến chỗ ngồi tọa đàm cũng không có.
Lục Thiếu Hoa không có chút trách móc Chữ Lỗi, thản nhiên nói.
- Được rồi, tôi phải đi thu xếp mọi việc.
Nói xong, Chữ Lỗi vội vàng dựa ghế đứng lên, xem ra chuẩn bị đi nghĩ ra biện pháp giải quyết, đứng lên rồi, Chữ Lỗi lại phải trở về chỗ ngồi bởi vì đúng lúc này có người gõ cửa nên hắn không thể không ngồi trở lại, hắn nói một tiếng:
- Mời vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...