Trương Khánh Vân lấy làm kỳ quái. Vì sao Lục Thiếu Hoa không về cửa hàng hoa quả trước chứ? Lục Thiếu Hoa có phải đi đến chỗ nào khác nữa đâu.
Việc Trương Khánh Vân không biết điều này cũng không thể trách y được. Y mới đi theo Lục Thiếu Hoa hơn một năm nay, vả lại đi theo Lục Thiếu Hoa cũng là từ khi đi Hong Kong, dĩ nhiên là không biết được Lục Thiếu Hoa thường xuyên đi mấy nơi ở Thâm Quyến này.
- Ừ! Rẽ trái ở ngã tư trước mặt.
Lục Thiếu Hoa từ từ nói, mắt nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài cửa xe.
Trương Khánh Vân thoáng nhìn qua kính hậu, không nói gì. Đạp chân ga, đạp thắng, đánh tay lái hướng sang phía bên trái.
- Đi thẳng, ừ, quẹo phải, rồi quẹo trái! Dừng xe ở cái nhà trước mặt.
Lục Thiếu Hoa chỉ ngôi biệt thự hai tầng nhỏ phía trước, ra hiệu với Trương Khánh Vân chỗ dừng xe.
Xe từ từ dừng lại. Lục Thiếu Hoa mở cửa xe, chạy ra phía đuôi xe mở cốp. Bên trong cốp xe lộ ra một hộp quà thật to. Cùng lúc đó, Trương Khánh Vân và Lý Thượng Khuê đã sớm đi vòng ra phía sau Lục Thiếu Hoa, mắt dõi nhìn bốn phía. Nếu nhìn kỹ vị trí của hai người bọn họ thì có thể thấy họ đã che chắn toàn bộ thân mình Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cũng tự nhiên đứng vị trí đặc biệt giữa hai người họ. Bình thường cũng đều là như vậy, đã sớm trở thành thói quen với hắn.Hắn cười ha hả nói:
- Ha ha, Anh Lý, anh Trương. Các anh không cần khẩn trương như vậy. Ở trong này không có vấn đề gì đâu.
Nói giỡn, ví mà đến nơi đây còn sinh bất trắc thì sẽ là một chuyện lớn. Nơi này lại chính là nơi ở của Chủ Tịch thành phố, trụ sở chính của Thâm Quyến. Hơn thế, Thâm Quyến là một trong năm đặc khu kinh tế lớn của Trung Quốc. Có thể tới nơi này làm Chủ tịch thành phố, cấp bậc không phải bình thường, có kẻ nào dám ra tay ở nơi này chứ.
Tuy Lục Thiếu Hoa nói rằng không có vấn đề gì, nhưng hai người Lý Thượng Khuê, thân mang trọng trách không dám thả lỏng dù là một chút, lạnh lùng chặn hết mọi thứ xung quanh. Với họ, xét về thân phận, địa vị của Lục Thiếu Hoa hiện tại đều không giống trước kia, hai người bọn họ sao dám lơi là nhiệm vụ. Sau khi theo hắn từ Nhật Bản trở về, hai người bọn họ từng thương lượng qua, chuẩn bị gọi điện thoại cho cấp trên Trần Quốc Bang, yêu cầu viện trợ tăng thêm hai người nữa bảo vệ Lục Thiếu Hoa phòng ngờ bất trắc.
Lục Thiếu Hoa biết bọn họ đang thi hành nhiệm vụ nên cũng không nói gì thêm, lắc lắc đầu nói.
- Nơi này là nơi ở của Chủ Tịch thủ phủ Thâm Quyến, không có việc gì đâu. Các anh chờ trên xe đi, tôi đi vào có chút việc.
Lục Thiếu Hoa biết nếu không nói rõ ràng thi đám người Lý Thượng Khuê sẽ tháp tùng không tha. Quả nhiên, nghe được lời nói của Lục Thiếu Hoa, hai người lúc này buông lỏng nhiều hơn, tuy nhiên cũng không hoàn toàn trầm tĩnh lại. Họ đi theo sát ngay phía sau Lục Thiếu Hoa. Hộ tống đến trước cửa, hai người trao đổi nhau ánh mắt, xoay người hướng thẳng ra phía xe vừa đi tới.
- Leng keng, leng keng
Lục Thiếu Hoa nhấn chuông cửa hai lần, lùi lại một bước, chờ người ra mở cửa.
Không lâu sau, “Cạch”, một cái đầu thò ra khỏi cổng. Một người đàn ông lạnh lùng xuất hiện trước mắt Lục Thiếu Hoa khiến hắn có phần hoảng sợ. Trong đầu hắn suy nghĩ kiếm tìm thông tin về người đàn ông trước mắt, nhưng quả thật, trong đầu không hề có thông tin gì về gã đàn ông này.
Tuy vậy, Lục Thiếu Hoa vẫn không bỏ cuộc. Trong tiềm thức hắn nhận ra gã đàn ông này rất quen thuộc, giống như là đã từng gặp qua ở nơi nào rồi. Kỹ lưỡng nhìn lại hai mắt của gã đàn ông trước mặt, Lục Thiếu Hoa lấy lại được vẻ mặt bình thản. Hóa ra không phải là đã từng gặp gã, mà là cảm thấy khí chất trên người gã thật quen thuộc. Đích thực là khí chất nam tử lính đặc chủng của Trần Quốc Bang và Lý Thượng Khuê. Khẽ mỉm cười, hắn nói.
- Xin chào! Tôi đến tìm Chủ Tịch Tăng. Xin hỏi ông ấy có nhà không?
Gã đàn ông lạnh lùng thấy Lục Thiếu Hoa là một đứa trẻ, vẻ mặt thư giãn hơn nhiều, nhưng cũng không vì thế mà bớt đi cảnh giác. Hai mắt nhìn chằm chằm Lục Thiếu Hoa, gật đầu nói.
- Cậu tên là gì? Để tôi đi xin chỉ thị Chủ Tịch Tăng mới cho cậu vào được.
Nghe thấy gã nói vậy, Lục Thiếu Hoa thầm đoán trong lòng, khả năng bên trong có một nhân vật quan trọng, bằng không thì tình huống này đã không xảy ra. Nếu đã có nhân vật cấp cao đến đây thì Lục Thiếu Hoa cũng không thể giống bình thường được.
- Tôi là Lục Thiếu Hoa, anh cứ nói với Chủ Tịch Tăng. Ngài ấy biết tôi.
Gã đàn ông lạnh lùng chỉ gật gật đầu, xoay người đóng cửa lại, không cho Lục Thiếu Hoa nhìn vào phía trong. Hình như là quay vào bên trong xin chỉ thị…
Không lâu sau, cửa lại mở ra. Vẫn gã đàn ông đó, với giọng điệu bình thản nói với Lục Thiếu Hoa.
- Chủ Tịch Lăng cho mời anh vào.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, cẩn thận đi theo vào bên trong, cũng đành phải vậy. Xem bộ dạng của gã này thì chắc hẳn hắn là bộ đội đặc chủng hiện tại những năm 1990.
Không giống tiến vào thế kỷ 21 bộ đội đặc chủng bay đầy trời, hiện tại, có vệ sĩ là bộ đội đặc chủng, ắt hẳn không phải là một nhân vật đơn giản. Lục Thiếu Hoa suy đoán, người bên trong ắt hẳn phải là người trong ban lãnh đạo cấp Trung Ương, hoặc giả là một bậc doanh nhân quan trọng, bằng không thì sao lại được bảo vệ bởi bộ đội đặc chủng được.
Đi vào đại sảnh, một vị lão gia đang ngồi trên chiếc ghế, ánh mắt có thần, nhìn Lục Thiếu Hoa cười nhạt. Ngồi bên cạnh vị lão gia đó chính là Tăng Vũ Linh. Cô thân thiết tựa vào người vị lão gia. Nhưng khi vừa nhìn Lục Thiếu Hoa bước vào, miệng phụng phịu, giống hệt như một người vợ nhỏ bị vứt bỏ vậy. Tăng Ái Dân cũng ngồi đó, thấy Lục Thiếu Hoa tới liền mỉm cười gật đầu tỏ ý chào hỏi. Lục Thiếu Hoa cũng gật gật đầu đáp lễ.
Lục Thiếu Hoa sau khi bắt tay Tăng Ái Dân, liền giơ giơ hộp quà trong tay về phía Tăng Vũ Linh nói.
- Vũ Linh. Anh có quà cho em này.
- Hừ. Ai thèm thích quà của anh tặng chứ.
Tăng Vũ Linh hờn dỗi hừ một tiếng, miệng khẽ thì thầm.
- Cũng một năm rồi không tới thăm người ta.
Câu cuối đương nhiên là Lục Thiếu Hoa không nghe thấy. Tuy nhiên vị lão gia ngồi bên cạnh nghe được rõ ràng điều Tăng Vũ Linh nói. Ông liền liếc nhìn Tăng Vũ Linh, quay đầu nhìn Lục Thiếu Hoa, day day đầu Tăng Vũ Linh, cười đắc ý.
- Đi lấy đi. Người ta đã có lòng tốt tặng quà cho con.
Tăng Vũ Linh liếc Lục Thiếu Hoa, đứng dậy tiến đến bên cạnh đón hộp quà. Nhìn vào bên trong hộp quà, khuôn mặt đang tức giận bất mãn bỗng sáng ngời thích thú liền quay sang hôn lên má Lục Thiếu Hoa một cái. Thẹn thùng, cô cầm hộp quà chạy vụt lên cầu thang, chỉ còn kịp để lại âm thanh vang vọng như chuông ngân quanh quẩn bên tai Lục Thiếu Hoa.
- Cảm ơn anh Tiểu Hoa.
Hành động vừa rồi khiến vị lão gia và Tăng Ái Dân cười ha hả. Chỉ có Lục Thiếu Hoa tràn đầy xấu hổ đứng chết trân tại chỗ không nhúc nhích, tuy là trên mặt tươi cười nhưng trông còn khó coi hơn là khóc.
Cười xong, vị lão gia ngồi trên ghế mở miệng nói với Lục Thiếu Hoa.
- Tiểu bằng hữu, ngồi xuống đi.
- Dạ!
Lục Thiếu Hoa không biết phải xưng hô với vị lão gia này như thế nào, nên tùy tiện dạ một tiếng.
Chờ sau khi Lục Thiếu Hoa ngồi vào chỗ, vị lão gia tóc bạc lại mở miệng.
- Ha ha! Tiểu bằng hữu này có phải không đoán ra ta là ai? Thân phận thế nào phải không?
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nhìn thoáng qua vị lão gia tóc bạc gật gật đầu.
- Vâng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...