- Binh binh binh.
Ánh nắng buổi sớm chiếu rọi, toàn bộ máy móc công trường xây dựng bắt đầu hoạt động, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh “Binh binh”.
-Ôi ầm ĩ chết mất!
Bên trong cửa hàng, bên đường lớn vang lên một tiếng hét. Người cất tiếng hét đó không ai khác ngoài Lục Thiếu Hoa.
Vừa tới Thâm Quyến , Ông Văn Đức nhiệt tình đón tiếp thể hiện mình là chủ nhà. Vì thế sau khi đem chỗ vải về, hắn phải vào nhà hàng ăn cơm, cơm nước xong lại ngồi lại tán gẫu mãi đến đêm khuya, hơn nữa cũng ngồi hơn mười mấy tiếng, mệt vô cùng, trở lại cửa hàng mới thuê ngả lưng ngủ, nhưng chưa ngủ được bao lâu thì đã bị máy móc ở công trường đánh thức.
Lục Thiếu Hoa kêu lên rồi lại ngủ tiếp, nhưng không được bao lâu lại vang lên tiếng ‘Binh binh’, cho dù hắn có lấy chăn trùm lên thì âm thanh đó vẫn truyền được đến lỗ tai hắn.
Bị quấy rầy giấc ngủ, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể mở to mắt rồi lầm bầm nói:
- Ôi, đây là thành phố có khác, ngủ một giấc mà cũng không yên, thôi không ngủ nữa vậy.
Đánh răng rửa mặt xong Lục Thiếu Hoa mới ngó mặt ra cửa. Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt, lúc này hắn mới phát hiện ra là trời đã sáng rồi, đường cái người đi lại đông đúc, náo nhiệt không diễn tả thành lời. Lục Thiếu Hoa nhìn đường lớn rồi lại quay đầu nhìn trong phòng. Lục Gia Thành và Lục Gia Huy cứ như là không nghe thấy tiếng động gì, vẫn cứ ngủ say. Lục Thiếu Hoa cố lay lay, bọn họ vẫn không tỉnh, đành lấy một tấm bìa cứng và một chiếc bút đầu to viết lên mặt giấy hai chữ thật to “ BÁN VẢI”.
Tối hôm qua, lúc ngồi nói chuyện phiếm với Ông Văn Đức, Lục Thiếu Hoa biết, Ông Văn Đức đã chuẩn bị cho họ rất chu đáo, từ giấy, bút, sinh hoạt ăn ở đều rất tốt. Điều này làm Lục Thiếu Hoa thấy rất cảm động. Dù sao hai nhà cũng không phải quan hệ thân thích, nhưng người ta lại vì bọn họ mà chuẩn bị đâu vào đấy, đồ dùng sinh hoạt đều tốt. Nếu đổi lại là người khác, nếu giúp thuê một cửa hàng đã là một công lao lớn rồi, lại còn chuẩn bị mấy thứ này nữa, có lẽ bởi vì Ông Văn Đức thật tâm trợ giúp họ.Trong tương lai không xa Ông gia sẽ trợ giúp Lục Thiếu Hoa rất nhiều, tuy nhiên điều đó để nói sau, tạm thời không đề cập đến.
Chuẩn bị xong xuôi, Lục Thiếu Hoa đang định gọi Lục Gia Huy và Lục Gia Thành dậy thì Ông Văn Đức từ bên ngoài đi đến, nhìn Lục Thiếu Hoa có chút kỳ quái hỏi:
- Tiểu Hoa, chú Ba và chú Tư đâu rồi?
- Ồ! Là anh Văn Đức.
Lục Thiếu Hoa nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy hóa ra là Ông Văn Đức, hắn kêu lên một tiếng, đầu hất về phía trong phòng, ý nói Lục Gia Huy và Lục Gia Thành đang ở trong phòng ngủ.
Thấy hai người này còn đang ngủ, Ông Văn Đức nhìn đồng hồ trên tay rồi nói:
- Ai da, đã chín giờ rồi mà chú Ba và chú Tư còn chưa dậy sao, thật là. Tiểu Hoa em đi gọi chú Ba và chú Tư dậy, anh đến nhà hàng gọi thêm vài người đến giúp, dù sao bây giờ họ cũng chẳng có việc gì làm.
Nói xong Ông Văn Đức bước ra cửa nhưng đột ngột quay lại hỏi Lục Thiếu Hoa:
- Tiểu Hoa em đã cùng chú Ba và chú Tư bàn bạc về giá cả chưa ?
Lục Thiếu Hoa cũng có chút đau đầu về vấn đề này, nếu định giá cao cũng không ổn, còn định giá thấp bọn họ sẽ không thể kiếm được nhiều tiền. Lục Thiếu Hoa lắc lắc đầu tỏ vẻ không bàn bạc, nói tiếp;
- Anh Văn Đức, anh ở Thâm Quyến cũng lâu rồi, giá cả thị trường chắc cũng có hiểu biết, anh thấy một cân nên định giá là bao nhiêu tiền?
Bị Lục Thiếu Hoa hỏi như vậy, Ông Văn Đức nhíu mày, trầm tư một hồi rồi mới nói:
- Trước tiên ta nên định giá mười tệ một cân đi, nếu thấy đắt chúng ta sẽ hạ giá xuống, nếu không ai thấy đắt, chúng ta bán một ít sau đó nói hết hàng, rồi sẽ tăng giá lên.
Ông Văn Đức nói xong, trong đầu Lục Thiếu Hoa xuất hiện một chữ, chữ “ Tinh”, rất tinh. Trước tiên định một giá, nếu bán chạy thì tăng giá, bán không được thì hạ giá, còn cái “ Hết hàng”, cách nói này rất hữu ích, khiến người mua không thể phản bác.
- Vâng, vậy thì nghe theo anh Văn Đức định giá là mười tệ một cân đi.
Lục Thiếu Hoa tỏ vẻ đồng ý nói.
- Vậy là tốt rồi, em đi kêu chú Ba với chú Tư dậy đi, anh quay về nhà hàng tìm người giúp đỡ.
Ông Văn Đức vừa nói vừa vội vàng bước ra cửa…
Sau khi Lục Gia Huy và Lục Gia Thành tỉnh táo hẳn thì Ông Văn Đức đã đem theo vài người đến đây.
- Chú Ba , chú Tư.
Ông Văn Đức chào hỏi xong thì đích thân động tay động chân đi theo đám người để trợ giúp.
Lục Thiếu Hoa thấy vậy, trong lòng càng thêm bái phục. Thử nghĩ mà xem, một người mở ra nhà hàng lớn như vậy mà lại đồng ý hỗ trợ, cũng không phải là miễn cưỡng mà là thật tâm giúp đỡ.Vốn là một ông chủ chỉ cần đứng bên ngoài chỉ huy, không nhất thiết phải động vào.
- Lại đây, đem mấy cái sọt này vào trong.
Ông Văn Đức vừa treo mấy cái sọt tre lên vừagọi người làm.
- Đến đây , đến đây.
Một tên người làm nhìn qua chưa đến hai mươi tuổi đáp lại Ông Văn Đức…
Không đến một tiếng, rốt cục cũng mang được chỗ vải thu xếp lại ổn thỏa, năm sọt cất vào trong phòng, các sọt còn lại đều mang đặt ở gần cửa ra vào của cửa hàng. Lục Thiếu Hoa đem tấm bìa đã viết treo lên cửa, tiếp theo vào phía trong lấy ra khoảng mười cân rồi gọi mấy người làm của nhà hàng:
- Mọi người lại đây, nhân lúc vải chưa khai trương các anh thử nếm trước đi.
Người ta đến giúp, vả lại là nghĩa vụ phải giúp, nhưng Lục Thiếu Hoa không phải loại người keo kiệt, hơn mười cân vải cũng đến cả trăm tệ, hắn cũng không để ý tới. Nếu không có họ thì bây giờ hắn còn chưa khởi động được kế hoạch, cho dù là mấy chục tệ cũng chỉ là chín con trâu mất một sợi lông, không đáng kể, cho nên Lục Thiếu Hoa lấy hơn mười cân ra cho người làm ăn.
- Hahaha, còn đứng ngây ra đấy làm gì, ăn đi, đây là của nhà trồng được, mọi người ăn xem có ngọt không.
Ông Văn Đức nói xong liền bóc mấy quả ăn.
Nhìn thấy Ông Văn Đức ăn, mấy người làm lúc này mới dám ăn theo, những người này ở Thâm Quyến này thật thà quá, đương nhiên biết quả vải giá trị. Thấy người ta lấy ra hơn mười cân cho bọn họ ăn, thực làm họ hoảng sợ, nó có giá trị đến cả trăm tệ, có phải là mấy tệ hay mấy chục tệ đâu…
- Ông chủ, vải này là trồng ở đâu đấy?
Khi mọi người đang khen ngợi vải ngọt thì một người đàn bà trung niên tầm hơn 40 tuổi lớn tiếng hỏi.
Lục Thiếu Hoa nghe người khách này mở miệng hỏi không phải giá cả mà là nơi trồng, biết người này là người hiểu biết về vải, vì không phải vải ở đâu cũng ngọt, có nơi cho quả chua, mà ở quê hắn không có gì đột ngột xảy ra, nhất định là ngọt.
- Cô à, vải này là vải khu bên Triều Sán kia.
- Thật hay giả?
Người đàn bà trung niên có vẻ không tin nhìn Lục Thiếu Hoa hỏi một câu
- Cô cứ nếm thử, không ngọt không lấy tiền.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười nói, tay hái một quả vải to đưa cho vị khách trung niên.
Người đàn bà bán tín bán nghi cầm lấy quả vải, bóc vỏ đưa vào tận trong miệng, vừa vào đến miệng, còn có chút khàn khàn hỏi:
- Này bao nhiêu tiền một cân?
Lục Thiếu Hoa biết bởi vì vải ngọt nên vị khách này vừa đưa quả vải vào miệng đã mở miệng hỏi giá.
- Cô à, nếu cô mua, bán cho cô mười tệ một cân.
- Mười tệ, được, bán cho ta mười cân.
Vị khách hàng nghe thấy mười tệ một cân, không chần chừ, thò tay vào túi lấy ra 10 tờ tiền giấy mười tệ đưa cho Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa nhận tiền, Lục Gia Thành đem mười cân vải gói lại định đưa cho người đàn bà kia, nhưng Lục Thiếu Hoa giữ lại, mở túi ra, bỏ vào đấy thêm vài quả rồi mới đưa cho bà ta.
Lục Thiếu Hoa làm như vậy rõ ràng là có chủ đích, bỏ thêm vải vào cũng có chỗ tốt, như vậy người ta cũng sẽ giúp mình tuyên truyền, truyền miệng đại chúng mãi mãi là hùng mạnh nhất, chỉ cần ưu đãi một chút, người ta sẽ khen mình lên đến trời. Được ưu đãi như vậy người phụ nữ trong lòng thoải mái, gặp người quen sẽ nói ở đây đó có vải đặc biệt ngon, vân vân, cứ thế truyền ra ngoài, một đồn trăm, trăm đồn nghìn, không đến hai ngày là bọn họ có thể bán xong.
Quả nhiên một hồi sau, một đám cụ ông và cụ bà vây đầy hàng vải của Lục Thiếu Hoa, làm cho lỗ tai hắn ù hết. Tuy nhiên trong lòng rất thoải mái, kể cả có người không mua nhưng do hiếu kỳ đến xem, nhiều người xem vây lại, một số người đi qua cũng nhập vào, cửa hàng vây chặt như nêm cối, tranh cãi ầm ĩ.
Lúc này Lục Gia Thành liền tay, chốc chốc lại lấy ra mấy cân, Lục Gia Huy ngồi một bên gói lại vải mà Lục Gia Thành đưa cho, cũng may Ông Văn Đức và đám người làm ở lại hỗ trợ, mặc dù bận bịu, nhưng mọi người vẫn vui không nói nên lời.
Có khởi đầu tốt đẹp, kế tiếp là kinh doanh tốt, thấy đông người như vậy, Lục Thiếu Hoa tính nâng giá lên, nhưng nghĩ một chút lại thôi. Mười tệ một cân cũng không tồi, kiếm tiền trong nước hắn cũng rất thỏa mãn, nếu nói là ở nước ngoài, giá cả khả năng không phải là một tệ hai tệ một cân , khả năng bốn tệ b tệ cũng có thể.
Náo nhiệt được hơn một tiếng thì bán bắt đầu chậm lại. Đến mười một giờ, mặt trời đã lên cao, nhiệt độ ngoài trời tăng lên, trên đường vắng người, Lục Thiếu Hoa biết, tiếp theo xem như không bán được nữa, phải đợi buổi tối, mặt trời lặn, mọi người ăn cơm chiều xong ra ngoài dạo phố, mua đồ này nọ, khi đó mới kinh doanh được.
Lục Thiếu Hoa thấy Ông Văn Đức đang hỗ trợ thu dọn lại chỗ vải liền mở miệng nói.
- Anh Văn Đức, anh mau mau về nhà hàng đi, hiện tại không bán nữa, bên kia có khách đến ăn cơm trưa kìa.
- Không sao anh đã kêu người làm về rồi, không có anh vẫn kinh doanh được bình thường.
Ông Văn Đức cười cười đáp trả, nói xong lại cắm đầu thu dọn vải.
- Tên tiểu tử này, trở về bên kia đi, bên này không sao, chúng ta ba người thu dọn là được rồi.
Lục Gia Huy lúc này mới nhớ tới Ông Văn Đức, nhìn thấy hắn đang còn cặm cụi, liền khẩn trương nói.
- Vậy được rồi, vậy thì giữa trưa tôi gọi người làm mang cơm sang đây.
Ông Văn Đức vừa nói, lấy từ trong sọt ra mấy quả vải, cất vào túi tiền rồi chạy ra cửa, được dịp làm chú cháu Lục Thiếu Hoa cười ha hả.
- Tên tiểu tử này, muốn lấy thì bỏ túi to bỏ vào đấy để bẩn hết quần áo à.
- Hahaha, chú Ba, ai bảo vải rất ngọt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...