Dưới gốc cây cổ thụ rợp bóng, chiếc ghế lớn được phủ lớp lông trắng tinh đẹp đẽ, bóng hai người một nam một nữ an yên tận hưởng khung cảnh đẹp ban sớm. Nằm dài trên ghế giữa hậu hoa viên mát trời, Tư Mạn ngủ vùi trong lòng ngực Nghiêm Trạch đến quên ngày tháng, tiết xuân đẹp đẽ bao phủ vạn vật đưa hương hoa lên mũi chúng nhân, đem dịu mát tưới lên nơi quanh năm lạnh lẽo tối tăm này. Kể từ khi cô hòa thuận sống với Nghiêm Trạch, mỗi ngày chúng nhân đều có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, có thể cảm nhận được thì ra cuộc sống bình yên cũng không đến mức nhàm chán.
Hơn một tháng sau khi Hắc Báo, Hắc Miêu đi huấn luyện, Tư Mạn cũng nhanh chóng quên đi buồn chán mà tăng cân đến chóng mặt bởi vì bên cạnh cô có một Nghiêm Trạch thúc ép cô ăn uống. Nhìn cơ thể gầy yếu của cô không thuận mắt, mỗi ngày đều đưa người đến cân đo dinh dưỡng bồi bổ hợp lý. Cũng chỉ một thời gian ngắn đó mà giữa bụng cô đã hiện lên mỏm núi đáng yêu, có thể từ từ cảm nhận được sự sống của đứa trẻ trong bụng, và với một tháng này Tư Mạn nhận ra, cứ cách một ngày số lượng người bảo vệ cô lại tăng thêm một chút, mỗi bước chân của cô đều có người trông chừng, thức ăn nước uống đều là Nghiêm Trạch trực tiếp bồi cô ăn.
Mặc dù người trong thủ phủ này đều là của Nghiêm Trạch, thế nhưng chuyện cô mang thai sớm muộn Nghiêm Giác Siêu cũng phát hiện ra hoặc giả ông ta đã biết nhưng lại dùng kế hoãn binh chờ thời cơ, cho nên Nghiêm Trạch và Tư Mạn luôn cảnh giác bất kể sự tấn công nào.
Nghiêm Trạch nhìn Tư Mạn ngủ ngon trong lòng dù chỉ mới thức dậy vào lúc sáng, hắn nhéo lên đôi má căng tròn thay thế đôi má gầy lúc trước lại đáng yêu vạn phần đó làm cho người ta muốn cắn yêu.
“Ưm....”
Tư Mạn gạt tay hắn ra, rúc mình trong lòng hắn muốn ngủ tiếp liền bị Nghiêm Trạch kéo dậy, hắn cắn lên vành tai cô thở một hơi nóng lên đôi tai ửng đỏ khiến cho Tư Mạn đang ngái ngủ lập tức nhộn nhạo:
“Dậy ăn trưa.”
Giọng nói trầm thấp dụ người đi vào tai đánh một tiếng lên đầu não Tư Mạn khiến toàn thân cô lập tức bốc hỏa, hai mắt mở trợn tỉnh như sáo:
“Đừng có làm vậy, sức chịu đựng của em có hạn!!!”
“Không chịu đựng được?” Nghiêm Trạch khép hờ đôi mắt lạnh, khóe môi hơi nhếch lên: “Vậy em định làm gì?”
Vì sự quan trọng của đứa trẻ, những chuyện người lớn về đêm cả hai đều phải hạn chế hết mức có thể. Nằm bên cạnh nhau lại không thể giải tỏa, cả hai dường như đã phải đi đến cực hạn nhưng vì đứa trẻ đành dùng cách khác hạ nhiệt.
Tư Mạn nhẹ chớp mi mắt, bàn tay thon gọn trượt từ đôi mắt hắn trượt thẳng xuống đôi ngực săn chắc đó miên man nói: “Em sẽ nếm từ từ chứ không ăn, để xem anh hay em chịu đựng tốt hơn.”
Nghiêm Trạch chụp lấy bàn tay càn quấy của cô, nhịn không được cúi đầu ngậm lấy môi cô, cưỡng ép cô đón nhận một nụ hôn nồng nhiệt, đôi lưỡi quấn lấy nhau, toàn bộ hơi thở của cả hai chan hòa làm một. Bàn tay cô dịu dàng ôm lấy cổ hắn nhẹ nhàng theo cánh tay của hắn nằm xuống ghế dài. Luồn vào trong áo cô, từng ngón tay của Nghiêm Trạch hệt như những con rắn nhỏ trườn bò trên từng tấc da thịt của cô, uyển chuyển xoa nặn gò bồng đảo đầy đặn kia rồi đi đến núi nhỏ ở bụng dịu dàng xoa.
Tất cả những người có mặt ở đó đều lập tức quay đầu đi tự biến mình thành không khí, cảnh tượng này họ nhìn cũng đã quen mắt, không còn ngại ngùng như lần đầu nhìn thấy. Tự hiểu được chủ thượng của họ thích đụng chạm Tư Mạn, mỗi lần nhìn thấy nhau, cả hai đều quấn quýt như vậy đến nửa ngày hoặc tay trong tay cùng làm việc không cần để ý đến bất kỳ ai.
Chúng nhân ở Nghiêm gia đặc biệt hoan nghênh cảnh tượng này để họ có thể xem phim tình cảm miễn phí lại được tặng combo đãi ngộ của Nghiêm Trạch. Khi hắn ở bên cạnh Tư Mạn, tính khí đều đặc biệt hòa hoãn, tuy thái độ vẫn lãnh đạm nhưng không còn gay gắt như trước, có thể làm cho một người như Nghiêm Trạch trở nên lành tính cũng chỉ có Tư Mạn mới có thể làm được. Cho nên mặc kệ Tư Mạn và Nghiêm Trạch quấn quýt từ bàn ăn, bàn làm việc cho đến hậu hoa viên, mặc kệ ngoại trừ lúc Nghiêm Trạch ra ngoài thì mọi lúc đều ở bên Tư Mạn, chúng nhân đều rất tích cực bày biện cho họ cảnh vật hữu tình, khiến hai người yêu càng thêm kích thích. Để cho Nghiêm phủ mỗi ngày đều là nắng ấm.
Chỉ là Nghiêm gia không chỉ có một mình Nghiêm Trạch làm chủ. Nghiêm Giác Siêu ở bên kia đại dương sau vài chuyện làm ăn liền sang Pháp tìm đến Nghiêm Trạch.
“Lão gia đang đợi ở trước cổng.”
Nghe cảnh vệ báo cáo, Nghiêm Trạch liền nhíu mi rời khỏi môi Tư Mạn hôn lên đôi mày nhíu lại vì lo lắng của cô, khẽ cất giọng trấn án:
“Em ở yên đây, không có lệnh của anh không được ra ngoài. Có anh ở đây, không ai có thể làm hại em.”
Bóng Nghiêm Trạch vừa khuất, Sam cũng vừa lúc mang một ly sữa ấm đến cho Tư Mạn kèm theo một ít trái cây, nhìn thấy sắc mặt Tư Mạn khá tự nhiên, còn có tâm mở nhạc đọc sách liền nói:
“Lão gia đang ở bên ngoài, cô không sợ ngài ấy trực tiếp xông vào đây sao?” Tuy rằng tin tưởng Nghiêm Trạch là hàng phòng ngự vững chắc nhưng chí ít cô cũng nên tỏ ra lo lắng chứ.
Tư Mạn ngáp dài ngồi dậy vươn mình, nhớ lại từng lời dặn dò trước khi đi tu của Hắc Miêu, không chắc chắn là đùa hay thật nhưng cô vẫn nhớ chính xác:
“Hắc Miêu đã dặn không được nhăn mặt, con sinh ra mặt sẽ như khỉ. Không ăn thịt thỏ, con sinh ra sẽ bị sứt môi. Không ăn thịt dê, con sẽ bị động kinh. Không ăn thịt chó, con sẽ thích cắn người, ăn thịt vịt con sẽ bị lắc đầu. Phụ nữ có thai nằm không nghiêng, ngồi không lệch, đứng không kiểng vòng, thức ăn cong không ăn, chiếu lệch không nằm, ghế không ngay ngắn không ngồi, mắt không nhìn việc xấu, tai không nghe thứ dâm uế. Như vậy con sinh ra mặt mày đoan trang phúc hậu. Con ở đây bình phẩm cảm nhận của mẹ là rất quan trọng, cho nên tâm thanh tịnh tránh thị phi là tất yếu.”
Nghe Tư Mạn sổ một tràng, Sam mặt mày xám xịt không ngờ đến vị đệ tam kia lại nhồi nhét trong đầu Tư Mạn ba cái thứ mê tín này. Ắt hẳn biết rằng phụ nữ phương Đông rất tin vào thiên cổ mới đem những chuyện này ra dọa cô. Thật là đã đi rồi vẫn không tiếc dằn vặt cô, chắc là vẫn còn nuôi thù cô lấy mất tòa soạn của hắn đây mà.
“Hy vọng đứa trẻ có được khuôn mặt của chủ thượng và khí chất hiếm có của ngài ấy, như vậy mới có thể gánh vác được Nghiêm gia.”
Tư Mạn nhận lấy cốc sữa, uống hết một hơi lại thư thả nằm xuống, nhẹ nhàng xoa bụng:
“Cho nên tôi mới phải luôn nhìn mặt anh ấy mỗi ngày, quá trình tạo người này tuy có mệt mỏi, nhưng sự lớn lên của nó quá thần kỳ, khiến cho tôi không thể ngừng yêu thương.”
Nhìn thấy Nghiêm Trạch có thể an yên sống như một người bên thường bên cạnh Tư Mạn, lòng Sam nhẹ nhõm đi mấy phần. Chứng kiến hắn lớn lên trong đau đớn, thù hận chất chứa nuôi lớn hắn, mỗi ngày đều là khuôn mặt sắt đá không cảm xúc, tàn nhẫn xuống tay bất kỳ kẻ trái lời. Trong thâm tâm ông chỉ hi vọng cuộc sống bình an này có thể kéo dài thêm.
Đang thư thái thưởng cảnh, đằng sau bỗng dưng xuất hiện một đám người mặc đồ đen tiến về phía Tư Mạn, hàng rào người của cô lập tức dàn trận chặn đứng. Chốc sau phía đám người áo đen lộ ra bộ dáng tứ tuần điềm đạm mà lạnh lẽo, ánh mắt sắc lạnh của Nghiêm Giác Siêu quét thẳng về phía Tư Mạn, nheo mắt bởi cái nhìn đáp lại hoàn toàn bình thản của cô.
“Chủ thượng, lão gia!”
Sam nhìn thấy Nghiêm Trạch trực tiếp dẫn Nghiêm Giác Siêu vào thì không khỏi bất ngờ. Nghiêm Giác Siêu đã nói gì khiến cho Nghiêm Trạch chịu để ông ta vào đây như thế này?
Nghiêm Trạch khoát tay cho đám người bảo vệ cô lùi ra ngoài, hăn bước đến bên Tư Mạn, đỡ cô đứng dậy, vuốt lọn tóc rối của cô ra sau dịu dàng nói:
“Đến chào đi, ông già sau này sẽ là ông nội của Bánh bao, nó cần được biết.”
Trong lòng có chút nhộn nhạo không nghĩ đến Nghiêm Trạch sẽ để cô trực tiếp đối diện Nghiêm Giác Siêu, nhưng cô tin vào hắn, hắn có cách để bảo vệ cô khỏi Nghiêm Giác Siêu.
“Lão gia. Ngài vừa về không kịp tiếp đón, thật ngại quá.”
Nghiêm Giác Siêu lướt mắt đến bụng cô, ánh mắt trầm lạnh. Một tháng trước nhận được điện của Kate, cô gái ở nhà máy điện hạt nhân về cái thai của cô gái bên cạnh Nghiêm Trạch ông đã không dấu bất ngờ. Đứa con trai này của ông lại chịu tiếp nhận phụ nữ, còn để cho cô ta mang thai là chuyện không dễ dàng gì. Tuy rằng quy tắc làm việc của ông ta rất muốn trực tiếp loại bỏ đứa trẻ, cô ả đối với ông không thuận mắt không đáng được sinh đứa con của Nghiêm gia, nhưng khó có thể có ai khiến Nghiêm Trạch chịu phát tiết và nếu như ông trực tiếp xuống tay, Nghiêm Trạch có khi sẽ không còn coi ông là cha mà đối đầu. Quá nguy hiểm.
“Không cần phải khách sáo, cứ tự nhiên. Ta chủ yếu là đến xem hai mẹ con, không có ý gì cả.” Nghiêm Giác Siêu nhận ra vẻ mặt căng thẳng của chúng nhân, vẻ mặt bày tỏ thành ý mà nói. Ông còn chưa ra tay, ai cũng sớm biết ông không chấp nhận đứa trẻ chứ chưa nói đến Ngiêm Trạch.
Ông ngồi xuống ghế được gia nhân đưa tới, nhìn Tư Mạn ngồi trong lòng Nghiêm Trạch và dáng vẻ thân mật của cả hai coi như lời đồn kia quả không hề sai, Nghiêm Trạch rất coi trọng người đàn bà kia, muốn dứt cô ra để thay thế một cô gái khác chỉ e tạm thời là không thể.
Nhưng không phải là không có cách.
“Ta đã bàn với Trạch, sau khi cô sinh xong sẽ làm đám cưới, chiếu cáo danh phận cô với thiên hạ, không biết ý cô thế nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...