Từ này vốn dĩ không hề lạ, chỉ là lần đầu xuất hiện trong cuộc sống của Nghiêm Trạch nghiễm nhiên mà lạ, nghĩa của nó rất rộng, rất bao quát.
Một chữ “Yêu” này có thể thay đổi mọi thứ, những thứ tồn tại xung quanh con người dùng năng lực trí tuệ để quyết định mọi thứ cũng chẳng thể qua được chữ yêu này. Cho dù có là con người sắt đá đến mức nào, một khi đã bị yêu che mờ mắt, thì sỏi đá cũng phải hao mòn.
Bởi một chữ yêu cũng có thể làm cơ sở để thay đổi mọi vật trên thế gian này.
Vì yêu mà hận thù.
Vì yêu mà thương nhớ bằng cả sinh mệnh.
Vì yêu mà hi sinh tất cả.
Vì yêu mà đau đớn đến tột cùng.
Nghiêm Trạch trải qua ba mươi mốt năm sống trên đời, đã từng nhìn thấy hai người vì yêu mà sẵn sàng chết cùng nhau, cũng đã thấy người ta vì yêu mà tranh dành, khi kết liễu cuộc đời, người mà họ muốn nhìn thấy nhất cũng chính là người họ yêu.
Bây giờ có lẽ hơi chậm một chút, Nghiêm Trạch có thể nhận ra chữ yêu này đang che mờ mắt hắn, cũng không hề có ý định gạt bỏ đi. Bởi vì hắn trước nay không có người muốn chờ đợi, không có người ngăn bước hắn trước hiểm nguy, không có người một thương tích nhỏ cũng khiến hắn nhíu mày không yên, không có người rời khỏi tầm mắt liền hốt hoảng đi tìm, càng không có người lúc nguy hiểm muốn được nhìn thấy người đó an toàn.
À thì ra là vậy.
Trong đầu Nghiêm Trạch, mọi thứ dường như được khai thông, thì ra hắn yêu người phụ nữ đang đứng trước mặt ngơ ngác nhìn hắn này.
“Nghiêm Trạch...sao anh nhìn tôi chằm chằm vậy? Đừng làm tôi sợ, tôi quả thực không phải gián điệp.” Tư Mạn huơ tay trước mặt Nghiêm Trạch, đang tản bộ dạo mát thì hắn đột nhiên lù lù đứng sau lưng, lúc quay lại suýt thì bị hắn dọa cho mất hồn.
“Nói cho tôi biết, em muốn gì?” Đôi mắt lạnh của Nghiêm Trạch bây giờ có chút dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng ấm áp hơn ngày thường, khiến cho Tư Mạn có chút bất an, trước nay đây là lần đầu cô thấy biểu hiện này của hắn, lại còn hỏi cô muốn gì.
“Tôi hiện tại cái gì cũng muốn, nhưng đặc biệt muốn lâu nay vẫn không hề thay đổi. Tự do.”
Nếu bây giờ hắn cho cô đi, chính là chứng thực hắn không tin tưởng cô.
Mi tâm Nghiêm Trạch nhíu lại, lập tức từ chối: “Không được. Cái khác!”
“Rõ ràng anh hỏi là tôi muốn gì mà, tôi ở đây cũng có làm cái gì đâu, các người lại chả xem tôi là tay chân của Lex.”
Nghiêm Trạch bước tới, vươn tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên bụng cô, dịu dàng xoa: “Nhiệm vụ của em là sinh con cho tôi, làm người phụ nữ của Nghiêm Trạch này, làm chủ mẫu của Nghiêm phủ này, cuộc sống của tôi, chỉ cần một mình em là đủ, ngoài việc rời xa tôi, bất cứ thứ gì em muốn, đều có thể. Công việc của em là thập toàn thập ý dành hết tất cả cho tôi, để tôi cả đời này bảo hộ mẹ con em.”
Mỗi câu nói của Nghiêm Trạch đều mang theo không ít tâm ý, dịu dàng mà cương trực, muốn bao nhiêu ý tứ có đầy đủ bấy nhiêu.
Câu nói này vượt xa ngoài tưởng tượng của Tư Mạn, khiến cô trong lòng bất chợt run rẩy, trái tim bình ổn thổn thức đập liên hồi, còn nghĩ rằng mình chưa tỉnh ngủ, cô níu lấy áo Nghiêm Trạch, ngước mặt nhìn hắn:
“Anh đang tỏ tình đấy ư?”
Cô không thể ngờ đến sẽ có ngày Nghiêm Trạch dùng điệu bộ này, khuôn mặt tuấn tú này cùng lời lẽ ngọt ngào đó để tỏ tình với cô, đúng là cô sống đủ lâu rồi.
Khóe môi Nghiêm Trạch khẽ dãn ra một nụ cười, hắn nâng cằm cô, hạ xuống một nụ hôn: “Từ giây phút em gặp anh, cả đời này chỉ có thể ở bên anh, cho đến khi anh rời khỏi thế gian này, em bắt buộc phải yêu anh nhiệt thành, bằng cả tim gan, sinh mệnh để đáp lại anh, không được khước từ, không được kém hơn, người đàn ông của em chỉ có một mình anh.”
Toàn bộ cơ thể Tư Mạn muốn rụng rời, cả khuôn mặt đỏ lên như trái cà chua. Một loại hạnh phúc nào đó tiềm ẩn suốt mười lăm năm cô độc bộc phát, chuỗi hành trình nguy hiểm, những đau đớn đã trải qua giúp cô dễ dàng nhận ra. Đôi với người đàn ông đó, cô đã lỡ yêu mất rồi.
Phản ứng của cơ thể cô chính là câu trả lời xác đáng nhất. Cô vứt bỏ hết bộ mặt giả tạo của mình, nhón chân ôm lấy cổ hắn, nụ cười kéo dài đến mang tai bật cười:
“Là anh nói đấy nhé, đừng hối hận đấy. Em sẽ bám lấy anh không buông, có đuổi cũng không đi. Em sẽ sinh cho anh một đội bóng, anh muốn bao nhiêu, em sinh bấy nhiêu. Cho dù làm heo nái em cũng sẵn sàng.”
Phản ứng của Tư Mạn nằm ngoài mong đợi, sự chân thành của cô khiến hắn bật cười, nụ cười thật sự.
“Đừng có nhảy, em đang yếu.” Hắn dịu dàng nhắc nhở cô, bế bổng cô lên tay như ẵm một đứa trẻ, hắn ngồi xuống bãi cỏ xanh mượt bên cạnh hồ nước lặng ngắt, đặt lên tóc cô một nụ hôn ấm áp.
Nhìn mà xem hôm nay thời tiết đẹp biết bao, mây trắng vờn quanh bầu trời xanh mượt, đóa hoa trắng xinh đẹp tỏa hương thơm ngát, từng chiếc lá theo tiếng gọi của gió mà bay đi, trong mắt hai người họ, bây giờ nhìn cái gì cũng đẹp, cái gì cũng vui mắt.
Thì ra đây chính là cảm giác hạnh phúc. Thật bình an. Thật đơn giản, có thể ở bên cạnh cô, cùng ngắm cảnh, cùng yêu thương là loại cảm giác khó tả nhất trên thế gian này.
Tư Mạn không ngậm được miệng, cứ liên tục cười như một kẻ ngốc, đan từng ngón tay vào bàn tay to lớn của Nghiêm Trạch, ngồi trong lòng hắn nghịch cúc áo:
“Mười lăm năm nay em không có nhà, tứ phương tám hướng đều có thể đi, mỗi lần đi đều để lại tiếng xấu, cho nên bây giờ ở đâu cũng bị truy nã. Không ngờ bây giờ lại thành người của tổ chức truy nã em hàng đầu. Ha ha, nếu người ngoài biết, không biết sẽ nói thành cái gì?”
“Bọn họ sẽ nghĩ kẻ lừa đảo như em đã lừa được anh.” Nghiêm Trạch đáp.
“Em không có lừa nha, là ai cắp em trong miệng tha về đây?” Tư Mạn trề môi nói. Cô ôm lấy cổ hắn đung đưa: “Vậy em muốn gì anh cũng làm thật nhé.”
Nghiêm Trạch nhẹ cười gật đầu.
“Vậy anh có thể dành cho em một ngày, để em độc chiếm anh không?”
Nghiêm Trạch suy nghĩ một chút mới đáp: “Ba ngày tới anh bận, ngay tiếp theo sẽ là của em.”
Câu trả lời quá mức thỏa đáng, Tư Mạn cười lớn, lộ hàm răng trắng và đôi mắt híp lại như lưỡi liềm, hôn chụt một cái lên môi hắn nói:
“Cảm ơn anh.”
Hai người dùng ánh mắt vị tình nhìn nhau, nụ cười cứ vương vấn trên gương mặt họ, mọi thứ xung quanh dường như đang nhảy múa, ngay cả cỏ cây cũng vui vẻ đung đưa, nắng mặt trời ca hát trên bờ vai của họ.
Trải qua hoạn nạn, vì những cảm xúc nhất thời mà không nhận ra tình cảm, thế nhưng cho dù đối phương có làm gì ngoài tầm mắt đều không an tâm mà nhớ mong. Có được nhau rồi, sự nhớ mong này mới được khóa lại, an toàn giữ gìn.
Nghiêm Trạch ôm Tư Mạn thật chặt, tận hưởng từng giây phút hạnh phúc này, cho dù sau này cô đối với hắn như thế nào, hắn cũng có thể chịu đựng vì ngày hôm nay cô đã xây dựng thế giới này cho hắn.
Chỉ cần biết rằng, trái tim cô ngày hôm nay là của hắn.
Sam đứng đằng xa, vui vẻ bật cười.
“Thủ phủ Nghiêm gia cũng có ngày nhìn thấy mặt trời.”
----
Buổi tối ăn cơm, Tư Mạn nghe nói Hắc Báo, Hắc Miêu bị Nghiêm Trạch phạt đi huấn luyện NOT vì che dấu chuyện cô có thai, cả một ngày hai người buồn rầu không nói nên lời, cơ bản cơm cũng nuốt không trôi.
Bình thường lúc ăn cơm, Tư Mạn và Hắc Miêu đều có vài trận đấu khẩu, hôm nay lại ăn như có thuốc độc, cực kỳ thê lương. Tư Mạn liếc nhìn Nghiêm Trạch đang ngồi trên ghế thượng dùng bữa, hắng giọng nói:
“Trạch! Dạo trước em từng trúng độc, loại độc này có ảnh hưởng đến con hay không chưa biết trước được, có chăng nên khám lại không?”
“Em thấy chỗ nào không khỏe sao?” Nghiêm Trạch đang dùng bữa, nghe cô nói liền nhíu mày không an tâm.
“À thì....trong người không có sao cả, thỉnh thoảng thấy chóng mặt này nọ...” Tư Mạn vừa nói, bên dưới bàn ăn liên tục đá vào chân Hắc Miêu ra hiệu.
Hắc Báo, Hắc Miêu đang thê lương dùng bữa, kịp hiểu ra ý Tư Mạn, Hắc Miêu cả mặt sáng bừng liền mở miệng:
“Độc tố lần trước ngấm sâu vào cơ thể cô ấy có thể không gây cho cô ấy bất kỳ tổn thương nào, nhưng thai nhi là tế bào non nớt, có thể vì điều này mà ảnh hưởng, cần phải có người quan sát kỹ lưỡng suốt những tháng thai kỳ để kịp thời ứng phó.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Nghiêm Trạch nhìn hai người Báo, Miêu chưa hết lạnh lẽo: “Ngày mai điều Chris sang đây, anh ta so với cậu cũng chẳng kém hơn.”
Bị Nghiêm Trạch nhìn ra chân tướng, Tư Mạn và Hắc Miêu chột dạ.
Hắc Miêu đẩy mắt sang Tư Mạn lần nữa cầu cứu, cô nhún vai tỏ ý bất lực, cô đã mở miệng đến nước này cũng chẳng thể cứu vãn được.
Hắc Báo, Hắc Miêu nhìn nhau đau thương. Phải đi thật sao?
Bữa tối trước khi đi ngủ, Tư Mạn chờ Nghiêm Trạch xong việc trở về liền vùi vào ngực hắn hít hà mùi hương nam tính mê hoặc của hắn, nhịn không được há miệng cắn một miếng.
“Đừng làm vậy, sức chịu đựng của anh trước em có hạn, giai đoạn này không thể làm càn.” Đây chính là giai đoạn khổ sở nhất của những ông chồng, ba tháng ăn kiêng, phải tụng kinh niệm phật xóa bỏ dục vọng, thật khổ sở.
Nhìn thấy dáng vẻ nuốt xuống dục vọng của Nghiêm Trạch, Tư Mạn càng khoái chí hôn lên khắp mặt hắn: “Lâu nay anh bắt nạt em không ít, chí ít cũng để em bắt nạt anh một lần, như vậy mới công bằng.”
Tư Mạn leo hẳn lên người hắn, kéo toạc áo của hắn xuống, đặt lên thân thể cường tráng kia những nụ hôn ướt át. Kéo dài từ trán hắn xuống cơ bụng săn chắc.
Nghiêm Trạch cũng quá nhún nhường cho hành vi càn quấy này của cô, chỉ nằm im nhìn lên trần nhà, tuy vẻ mặt điềm nhiên nhưng cả cơ thể đã cứng ngắc, bàn tay cũng cuộn lại.
Nhịn lắm rồi.
“Ha ha, anh vất vả rồi.” Tư Mạn biết cô làm càn, sẽ lại hại đứa trẻ, cho nên dừng lại, mặc đồ cho hắn, vùi vào lòng hắn, nở nụ cười hạnh phúc.
“Phải rồi, trước nay em đều không dám hỏi. Tại sao anh lại biết em là Bối Tĩnh, trong tất cả hồ sơ đều đã chứng nhận cái chết của em, ngôi mộ ở Canada vẫn có xác, cho nên không có ai nghi ngờ cả, anh sao lại tìm ra?” Đây vốn dĩ là nghi vấn lâu nay của cô nhưng lại e sợ quyền uy của hắn mà không dám hỏi.
Ánh mắt Nghiêm Trạch thoáng qua sương lạnh, hắn không nhìn cô, mà nhìn ra khung cảnh đẹp đẽ trước mặt, âm trầm đáp:
“Ngày đầu em về Nghiêm gia, anh đã điều tra được em có thân thích với Bối gia, cho nên mới cố ý để em gặp Kỷ Thế Phàm xác minh. Năm đó cả nhà Bối Doãn Phi đều đã chết, nhưng thân thích bên ngoài vẫn còn sống, anh đã nghĩ em là họ hàng của Bối Doãn Phi, cho đến khi nhìn thấy bức ảnh của em lúc nhỏ và Bối phu nhân, anh đã biết em là con gái của Bối Doãn Phi – Bối Tĩnh.”
Tư Mạn à một tiếng như hiểu ra, nhiều người đều nói cô rất giống mẹ cô – Diệp Liên lúc còn trẻ, ắt hẳn đó cũng là lý do Lex nhận ra cô sau ngần ấy năm xa cách.
“Cái tên Bối Tư Mạn của em, sao Kỷ Thế Phàm lại biết?” Đó vẫn là nghi vấn của Nghiêm Trạch, thời điểm Kỷ Thế Phàm gặp Tư Mạn không phải cô vẫn là Bối Tĩnh sao?
“Tư Mạn là tên mà Trác Văn đặt cho em.” Tư Mạn cười buồn đáp, Lex của mười lăm năm trước là một Trác Văn hiền lành, là anh trai yêu thương cô hết mực, là toàn bộ niềm sống của cô.
----
Thế Ninh: Chân thành xin lỗi cặp đôi Trạch – Mạn, vì Ninh mà đến giờ hai người mới đến được với nhau. Chỉ vì N ko thể viết ra được những dòng yêu đương. Bây giờ đọc giả chuẩn bị đi nha sĩ nha, sắp bị sâu răng rồi. >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...