Nghiêm Giác Siêu mắt đỏ như máu, nhìn đám đất cát ngổn ngang hỗn độn như một bãi chiến trường. Tim ông đánh thịch một cái, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thành công khiến mặt mày chúng nhân xanh lét, lập tức nhốn nháo, bên viện trợ cứu Nghiêm Trạch, bên chuẩn bị xe đưa Hắc Miêu và Nghiêm Giác Siêu đang gần như lịm đi.
“Tránh ra....Mau...đào lên....đào lên!!!” Nghiêm Giác Siêu bỏ mặc nỗ lực đưa ông lên xe của chúng nhân, liên tục hạ lệnh cấp tốc đào đất. Đứa con còn lại duy nhất của ông đang ở dưới đó, ông còn có tâm tư lo cho bản thân cho được.
“Lão gia, chỗ đất đó nếu đụng bừa, sẽ có thể tiếp tục lún xuống, gây nguy hiểm cho chủ thượng.” Tạ Bân đặt tay lên vai Nghiêm Giác Siêu trấn an.
Nghiêm Giác Siêu túm lấy cổ áo Tạ Bân, ánh mắt tinh anh ngày nào bây giờ đã trở nên mờ đục, đến mất lý trí, miệng vẫn không ngớt vài giọt máu, sắc xanh trên mặt ông ngày càng nghiêm trọng: “Vậy ông nói xem, phải làm sao, làm sao? Trạch là tất cả của tôi, là tất cả. Tôi từ bỏ mọi thứ để cho nó, giờ nó bị chôn dưới đó. Ông bảo tôi phải đứng đây chờ nó chết sao???”
“Không phải là không có cách, phía bên kia thành đã bị cháy, lại trải qua một cơn dư chấn, bây giờ manh động chỉ có hại không có lợi. Ngài anh minh một đời, sao có thể sai xót đến mức này?”
Tạ Bân nói xong, Nghiêm Giác Siêu coi như hạ được chút nhiệt, ông gầm gừ nhìn đống đất cát, tay siết chặt lộ từng đốt trắng, nghiến răng kêu kèn kẹt: “Lex, ta quyết phân thây ngươi!!!”
“Bối tiểu thư, cô đang làm gì vậy?” Tạ Bân vừa trấn an được Nghiêm Giác Siêu, lập tức nhìn thấy Tư Mạn ra sức ném rất nhiều đá về một đám đất, rồi lại tiếp tục nổ súng tạo lực.
Hành vi này ban đầu khiến cho chúng nhân nghi hoặc không hiểu, nhưng chỉ dám đứng nhìn. Vài tháng qua vị trí của Tư Mạn trong Nghiêm gia đã yên ổn, cho nên ngoài Nghiêm Trạch, không ai dám mở miệng ngăn cản cô.
Chỉ có Hắc Miêu và Tạ Bân đến can ngăn Tư Mạn đang nỗ lực nhắm vào một vị trí trên mặt đất:
“Cô điên rồi sao? Đất sao có thể muốn đào bằng cách đó?” Hắc Miêu vừa giữ lấy cánh tay cô, lập tức cảm nhận được điều bất thường, cánh tay Tư Mạn ướt đẫm một chất dịch đặc quánh: “Chết tiệt, cô bị thương rồi.”
Phải nói đến lúc kéo Hắc Báo, Hắc Miêu lên, cánh tay phải của cô vì chịu áp lực đã bị chấn thương, lúc nãy lại lăn một vòng, bây giờ lại bất chấp ném đá, như này chẳng khác nào muốn phế luôn cánh tay phải.
“Buông ra.” Vẻ mặt Tư Mạn rất căng thẳng, dường như trong mắt cô chỉ có một mục tiêu duy nhất.
Tư Mạn vừa nổ súng, vừa ném đá. Hết đạn lại lấy súng của Hắc Miêu tiếp tục, cứ như vậy cho đến khi máu trên cánh tay cô chảy dài, nhỏ giọt xuống nền đất khô kia.
“Tạ tiên sinh, người này....” Hắc Miêu tuy rằng không ưa gì Tư Mạn, nhưng hắn biết rõ cô gái này có tâm cứu Nghiêm Trạch, trong thâm tâm hắn tin rằng trời đất này không thể diệt được Nghiêm Trạch, cho nên mới chờ phương án hữu hiệu nhất, chẳng ngờ chính vì rơi vào cảnh ngộ này Tư Mạn lại bộc lộ ra bộ mặt hiếm có.
Không lẽ đã thực sự coi Nghiêm Trạch là chủ nhân.
Nghĩ đoạn lại nhìn thấy phía mục tiêu của Tư Mạn có dấu hiệu lún xuống, hệt như phía bên dưới có một tầng hầm nhỏ. Ánh mắt chúng nhân trở thành hy vọng hét lên:
“Mau, mau đến đó đào đất.”
Ngay lúc cơ hội mở ra thì cánh tay của Tư Mạn lại trở nên vô lực buông thõng quỳ thụp xuống đất. Đầu óc cô trở nên quay cuồng choáng váng. Mất quá nhiều máu, lại liên tục để cơ thể bị tổn hại.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt mờ đục, hơi thở gấp gáp. Tư Mạn vẫn cố lết về phía hố đen cô vừa mở ra.
“Bân, mau....mau qua kia xem...” Nghiêm Giác Siêu hết sức thở gấp, chưa nói xong Tạ Bân nhanh chân chạy đến dùng tay đào lỗ mà Tư Mạn vừa mở, đưa mắt nhìn xuống phía dưới, dùng hết sức rống lên:
“Chủ thượng!!! Anh đại ơi! Lên tiếng cho tôi nghe đi!!!”
Tất thảy chúng nhân và Tư Mạn đều nín thở, thin lặng đến mức nghe được tiếng lá rụng nhìn vào hố đen không chút ánh sáng kia chờ đợi một lời hồi đáp.
Nhưng không, bên dưới chỉ nghe tiếng đất đá vỡ tan, rơi xuống lộp độp, khoảng không gian đen đặc phía dưới như đâm vào tim chúng nhân một đường kiếm. Hoảng hốt đến mức không thể nói nên lời.
“Trạch! Trạch!!!” Nghiêm Giác Siêu dùng sức lực cuối cùng rống lên hai tiếng rồi ngất lịm đi.
Tạ Bân nắm chặt nắm đấm, tung một cú vào đất đá khiến chúng tiếp tục lún xuống. Một lần lại một lần. Bên dưới được chiếu sáng nhưng lại chứa một khoảng không gian rỗng huếch lạnh lẽo, không sinh khí.
Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu?
Tư Mạn dần thấy mắt mờ đi, đôi tai ù dần xen lẫn giữa tiếng gió gào thét qua mỏm núi, hơi thở của mặt trời không đủ để khiến cô tỉnh táo mà chậm rãi đưa cô vào một mảng tối.
Cả thân thể Tư Mạn đổ gục xuống đất, ngay khi đầu cô sắp sửa đập xuống một tảng đá gần đó thì một bàn tay to lớn cứng rắn đỡ vội lấy đầu cô.
Hơi ấm từ bàn tay kia như thức tỉnh Tư Mạn, trong một khắc, tiếng ù bên tai chợt ngưng lại, vang vọng lên tiếng gào vì vui mừng của chúng nhân nhưng cô chẳng thể nghe rõ họ đang nói gì.
Chỉ là khi ngửi được mùi hương quen thuộc, lòng cô chùn xuống, mắt khẽ khép lại. Yên tâm để cả thân thể nghỉ ngơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...