Một ngày tháng bảy ảm đạm đưa tiễn linh hồn người khốn khổ, để người đó được một lần an nhàn tự tại.
Ôm lấy hủ đựng tro cốt, để mặc cho con thuyền đưa mình trôi dạt trên dòng sông yên bình. Biện Biện lặng ngắm nơi mặt trời đang đùa giỡn cùng mây gió, ánh mắt không có một chút gợn sóng, khiến cho lòng người không tránh khỏi xót xa.
Lúc này mọi thủ tục hỏa táng đã xong xuôi, những huynh đệ hào môn đáng quý tận tâm đưa tiễn Lex cũng đã ra về, chỉ còn lại Tư Mạn, Biện Biện và Chu Mạt ngâm mình trong nỗi nhớ da diết không ngôn từ nào có thể diễn tả.
“Chị có thể ở lại được không?” Tư Mạn nắm lấy bàn tay lạnh tanh của Biện Biện nghẹn ngào.
Biện Biện quay đầu, nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt tóc Tư Mạn hệt như lúc nhỏ: “Tư Mạn, em đã trưởng thành rồi, cũng đã nhớ lại mọi thứ, đối với chị không còn vướng bận gì nữa. Lâu nay chị luôn chỉ nhìn thấy Văn Trác, trong mắt chị ngoài anh ấy ra không có gì khác, bây giờ chỉ cần thở thôi chị cũng nhớ anh ấy. Chị muốn đi, cùng anh ấy đến những con đường mà bọn chị đã mơ ước được cùng đi với nhau cho đến khi già nua.”
Tư Mạn vẫn níu chặt lấy tay Biện Biện, bàn tay thoáng run rẩy như lo sợ điều gì đó.
Biện Biện hiểu được Tư Mạn lo sợ chuyện gì liền nhẹ nhàng xoa đầu cô an ủi: “Đừng có lo, chị sẽ không làm chuyện gì dại dột đâu, Văn Trác sẽ buồn nếu chị làm như vậy. Chị không muốn anh ấy phải lo lắng. Em đừng lo chị không có ai bảo vệ, chẳng phải Chu Mạt luôn bên cạnh đó sao? Những thứ mà Văn Trác để lại cho chị, em hãy lấy và dùng đi. Chị chỉ muốn khuây khỏa một chút. Ngày nào đó mọi thứ đi qua, chị sẽ lại về tìm em....”
Tư Mạn nhớ rõ ngày hôm đó, bóng lưng cô độc của Biện Biện và Chu Mạt xa khuất khỏi tầm mắt cùng di ảnh của Lex dần dà bị ánh dương hút mất. Trong mơ hồ, cô như nhìn thấy ảo ảnh của Lex nắm lấy tay Biện Biện, cùng nhau song hành trên những nẻo đường kia.
Nơi khóe mi Tư Mạn vương một giọt lệ cay đắng: “Thà rằng chị khóc một chút, như vậy sẽ đỡ đau lòng hơn. Louis Biện Biện, cho dù có như thế nào cũng phải hạnh phúc đấy.”
Nỗi đau quá lớn khi đưa tiễn người anh trai yêu thương và chấp nhận một sự sống vô tri vô giác của Nghiêm Trạch đã khiến Tư Mạn dần dần trưởng thành, càng làm cho lồng ngực cô chất chứa nhiều tâm tư, lâu ngày lại hóa thành khó thở. Cô mệt nhọc đi về bệnh viện, muốn tìm đến Nghiêm Trạch, nắm lấy bàn tay lạnh tanh bất động, cho cô chút an ủi nào đó.
Thế nhưng khi cô vừa bước chân xuống cổng bệnh viện Nghiêm gia thì biến cố lần nữa ập đến.
Toàn bộ cảnh vệ Nghiêm gia thuộc những người lạ mặt không dưới trướng của Hắc Báo, Hắc Miêu bủa vây cổng, ngăn chặn mọi sự xâm nhập không đáng có và đặc biệt là ngăn chặn bước chân của Tư Mạn.
Cô nhìn qua một chút liền hiểu ra được đám người này là của các vị trưởng bối nhà họ Nghiêm cũng chính là ba vị em trai của Nghiêm Giác Siêu, những người có vị trí cao và quyền lực không kém Nghiêm Trạch tại Nghiêm gia đó cuối cùng cũng chịu xuất hiện. Coi chừng là chờ cho Hắc Báo, Hắc Miêu không còn Nghiêm Trạch làm trụ đỡ nữa mà lập tức trấn áp Tư Mạn.
Vị nhị lão gia Nghiêm Tần sóng bước cùng tam lão gia Nghiêm Phong và tứ lão giao Nghiêm Hoàn oai phong lẫm lẫm với bộ mặt trung niên không che dấu sự gian xảo chặn đứng bước chân Tư Mạn, khuôn mặt vô cùng không hài lòng.
“Họ Bối kia, cô còn dám vác mặt về đây?” Nghiêm Tần liếc đôi mắt chim ưng quét một lượt qua người Tư Mạn nói.
“Nhị lão gia, tam lão gia, tứ lão gia. Lần đầu gặp mặt, xin nhận của tôi một lễ.” Tư Mạn chớp mắt một cái liền đưa gương mặt của mình về lại trạng thái tĩnh, chậm rãi bước về phía ba người kia kính cẩn cúi chào.
“Không dám, lễ từ Bối gia, lão nhận lại thêm tổn thọ mất.” Nghiêm Hoàn hừ mũi khinh bỉ nói.
“Tứ lão gia quá lời rồi. Lễ này là ở vị trí cháu dâu tương lai dành cho các vị trưởng bối. Trước là mong chư vị phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn. Sau là mong các vị bỏ qua những chuyện của quá khứ, xem xét chuyện của tương lai.” Tư Mạn mỉm cười, tư thế ngẩng cao đầu nói. Ý tứ vô cùng rõ ràng. Đủ khiến cho ba vị lão gia nhẹ giọng hơn một chút, xem xét người này không quá xấu xa, biết nhận lỗi của quá khứ.
“Bối tiểu thư, chúng tôi không muốn để thêm mạng của Bối gia vấy máu lên danh dự Nghiêm gia, nhưng cô đừng quên, anh trai cô chính là kẻ đã giết đại lão gia nhà chúng tôi. Tuy rằng hắn đã chết nhưng oan có đầu nợ có chủ. Nghiêm gia không thể nào chấp nhận dòng máu họ Bối trong gia phả, mong cô đi cho.” Nghiêm Phong là một người lễ độ hiểu chuyện. Có thể thấy được qua dáng vẻ phong nhã đĩnh đạc, ngôn từ dễ nghe, giọng điệu lại không khiến cho người khác chướng tai. Đủ để tránh những sự tàn sát không cần thiết.
Đôi với Nghiêm Phong, Tư Mạn lại có thái độ cung kính hơn cả, biết rằng trong ba người, ông ta là người duy nhất có thiện chí bảo vệ mạng của cô liền cúi thấp đầu đáp:
“Nếu như nói oan có đầu nợ có chủ, vậy Tư Mạn xin thất lễ với tam lão gia khi nói điều này. Năm xưa Nghiêm Giác Siêu chính là người hại chết toàn bộ Bối gia, nay anh hai tôi trả lại nợ cũ chẳng phải là hòa nhau đó sao? Tại sao các vị cho rằng chúng tôi nợ Bối gia? Một mạng đổi lấy hơn năm mươi mạng. Là ai mới có tư cách ngăn bước tôi vào Nghiêm gia?”
“Im miệng ngay. Ranh con mà đòi lấy chuyện mạng sống của chủ Nghiêm gia ra trả treo ư? Ngươi xứng sao?” Nghiêm Tần nóng nảy quát.
“Tôi không xứng ư? Là ai cứu cho đòn bẩy tài chính trở về vị trí cũ? Là ai có thể khiến Nghiêm Trạch yêu đến từ bỏ tính mạng? Là ai đã sinh ra thiếu chủ nhà các người nối dõi tông đường? Chẳng phải chính là tôi đây sao? Thử hỏi có chỗ nào không xứng?”
Nhìn dáng vẻ tác oai tác quái của Tư Mạn không hề e sợ trước thế lực của họ, ba người kia tức giận trong lòng không khỏi thấy bị xỉ nhục trước đám cảnh vệ Nghiêm gia liền quát lớn lên:
“Hoặc là ngươi chết dưới họng súng của bọn ta, hoặc là chết trong túng quẫn. Dám hạ sát Nghiêm gia. Ngươi chỉ có hai sự lựa chọn đó mà thôi.” Thật tâm muốn diệt trừ hậu họa trước khi Nghiem Trạch tỉnh lại một ngày nào đó. Nghiêm Hoàn nghiến răng kiên quyết nói.
“Từ khi nào các người có quyền đặt ra sự lựa chọn cho tôi vậy?” Tư Mạn cười khẩy nói: “Đứng trên đất khách, không phải đất của Nghiêm gia mà các người dám nổ súng khi không có sự cho phép của Nghiêm Trạch, ai sẽ hộ tống các người về quê nhà chứ?”
Tư Mạn biết rõ nguyên tắc vàng này của Nghiêm gia, chỉ cần là Nghiêm Trạch thì mọi chuyện đều được hắn giải quyết ổn thỏa, nhưng nếu không có hắn mở miệng, các quốc gia có người bị giết đều sẽ không để yên.
Ba người kia không ngờ đến Tư Mạn lại thuộc làu đống nguyên tắc của Nghiêm gia, nghiến răng kêu kèn kẹt. Là họ quá khinh địch, để loại trừ đám cảnh vệ của Hắc Báo, Hắc Miêu mà phải chặn ở tận cửa. Vừa hay ngoài này lại không thiếu người của Chính phủ Nhật Bản đang lui tới, quả thật đặt họ lên bàn cân.
Nghiêm Phong vẫn giữ thái độ hòa bình, nhưng ngữ khí lại lạnh lùng nói: “Nghiêm Trạch chọn cô không ai có thể ngăn cản. Nhưng đừng lấy đó làm oai vũ. Cái giá mà cô phải trả để đền đáp lại tình yêu của Nghiêm Trạch dành cho cô không hề nhỏ. Hãy nhìn mà xem năm năm qua đã xảy ra chuyện gì? Nhìn mà xem Nghiêm Trạch vì ai mà bất động nằm đó? Chẳng phải là vì cứu cô đó sao? Cô có nghĩ đến nếu không phải nhờ Nghiêm Trạch bảo vệ cô, để cô được sống thì bây giờ người đưa tang không chỉ là Lex mà còn là cô đấy.”
Coi như lời nói này có hiệu quả khiến cho Tư Mạn tắt ngúm nụ cười. Là Nghiêm Phong đã nói trúng điều cô không muốn nghe nhất. Tất cả điều đó đều ám chỉ Nghiêm Trạch vì cô mà không một ngày yên ổn phải trở thành người thực vật. Cũng vì cô mà từ bỏ tính mạng.
“Nhân lúc nhị gia và tứ gia còn đang nhân từ. Cô mau đi đi!”
Coi như Nghiêm Phong giỏi thuyết phục người khác, trước đó cũng đã khiến cho Nghiêm Tần và Nghiêm Hoàn chịu tha cho Tư Mạn mới chỉ im lặng gầm gừ không hạ sát.
“Thật xin lỗi tam gia. Tôi thật tình không thể từ bỏ được Nghiêm Trạch.” Tư Mạn dương đôi mắt lấp lánh của mình quả quyết nói: “Tôi sẽ đường đường chính chính gả vào Nghiêm gia bởi Bối gia.”
“Haha, xem cô ta nói gì kìa!” Nghiêm Hoàn bật cười ha hả nói: “Bối gia bây giờ chỉ là tro tàn, cô dựa vào cái gì mà đòi gả vào Nghiêm gia? Lại nói cô có thể chờ Nghiêm Trạch bao lâu? Ba năm? Năm năm? Hay mười năm? Nếu như Nghiêm Trạch không thể tỉnh lại nữa thì sao? Cô sẽ cưới ai đây? Đám trẻ như các cô một ngày còn không đợi được, đừng mạnh mồm tỏ vẻ cao thượng ở đây. Muốn làm chủ mẫu Nghiêm gia ư? Còn lâu!”
Bàn tay Tư Mạn siết chặt lại, cắn chặt môi.
Phải! Nghiêm Trạch giờ chỉ còn là một khúc gỗ. Hắn nằm xuống đồng nghĩa với tất cả quyền lực đều bị gác lại, ngay cả Hắc Báo và Hắc Miêu cũng chỉ có thể tức giận đứng nhìn cô bị bao vây. Nếu thật sự không tỉnh dậy nữa. Cô càng chẳng có giá trị. Lại tính bây giờ Bối gia chỉ là một đống tro tàn. Ngoài số tiền khổng lồ Lex để lại ra Tư Mạn không có gì cả. Muốn gả vào Nghiêm gia. À không, muốn chi phối được Nghiêm gia kể cả khi không có Nghiêm Trạch, loại trừ toàn bộ hận thù kia, cô phải đạt được vị trí cao hơn cả Nghiêm gia.
Nhưng....bằng cách nào?
“Không lâu chút nào đâu các vị lão gia đại nhân. Các vị sẽ được thấy ngày Nghiêm gia trải thảm đỏ mời Bối tiểu thư đây về phủ sớm thôi.”
Giọng nói lanh lảnh cất lên phía sau lưng làm gián đoạn cuộc hội thoại căng thẳng kia. Khi chúng nhân quay đầu phát hiện ra có bốn người lạ mặt đang tao nhã bước về phía họ. Trong đó có ba người đàn ông và một người phụ nữ. Trên mình ba người đàn ông khoác ple không chỉnh chu, có dáng vẻ lười biếng khi không mang vest mà chỉ cầm trên tay đong đưa lủng lẳng. Người phụ nữ không quá kiều diễm nhưng lại có ánh mắt rất hút hồn, gương mặt sáng lạng thông minh điển hình phụ nữ hiện đại. Tóm lại bốn người bốn vẻ khác nhau nhưng chung quy đều toát lên khí chất riêng biệt tượng trưng cho bốn sắc thái khác nhau.
Sự xuất hiện của bốn người kia lại khiến cho Hắc Báo, Hắc Miêu trong kia dập tắt lo lắng, không khỏi thở phào.
Khi nhìn thấy họ, mắt Tư Mạn đột nhiên phát ra tia sáng mừng rỡ hô lớn:
“Đại Doanh, Nhị Doanh, Tam Doanh, Tứ Doanh. Trời ơi các người đã ở đâu vậy hả???”
Mở trọn vòng tay chạy ào đến ôm chầm lấy Tư Mạn, bốn người kia tươi cười xoa đầu cô đáp:
“Tiểu thư. Sáu năm rồi đó. Lâu lắm rồi đấy có biết không? Có biết là lúc nghe tin tiểu thư qua đời, chúng Doanh....Hức...Tại sao còn sống lại không tìm đến chúng tôi? Có phải tiểu thư không cần chúng tôi nữa?” Cô gái duy nhất trong bộ tứ đó có tên là Tứ Doanh nghẹn ngào nói.
“Bậy nào. Tôi làm sao có thể không cần Tứ trụ của mình được chứ?”
Nghe Tư Mạn nói, ba người họ Nghiêm kia mới sực nhớ ra bốn kẻ lạ mặt kia là ai. Chính là Tứ trụ trong tay Tư Mạn năm năm trước đã dùng đòn bẩy tài chính khống chế Nghiêm Giác Siêu, đẩy Nghiêm gia vào hố lớn. Nếu không phải có Nghiêm Trạch đã dự liệu từ trước thì e rằng sai lầm đó sẽ kéo Nghiêm gia xuống dốc không phanh.
“Hừ. Lũ nhãi nhép các ngươi dám vác mặt đến đây. Được. Xem hôm nay lão đây xử các ngươi như thế nào.” Nghiêm Hoàn càng nhớ lại lúc đó càng tức. Chỉ vì Tứ trụ đó bắt chẹt đi ba ngành mà họ cai quản khiến họ khốn đốn. Ông ta liền rút súng từ cảnh vệ nhắm về phía họ toan nổ súng.
“Lão tứ, dừng tay! Có biết đây là đâu không? Nguyên tắc Nghiêm gia không lẽ lại phá hủy ngay tại đây? Còn đâu uy danh của tứ gia hả?” Nghiêm Phong đoạt lấy khẩu súng quát.
“Nhưng....Bọn chúng....” Nghiêm Hoàn tức lắm nhưng bị Nghiêm Phong làm cho sợ hãi lại không dám nói thêm nữa.
Lúc này đã đoán được tình hình. Đại Doanh, người đứng đầu mới bước tới, vô cùng bình tĩnh nói:
“Lần đầu gặp chư vị, xin được chào hỏi một chút. Chúng tôi là cảnh vệ của Bối tiểu thư. Cũng chính là người sẵn sàng bỏ mạng vì tiểu thư. Hôm nay mạo muội đến đây là để thỉnh cô ấy về Bối gia chứ không có ý gì khác. Hi vọng chư vị hiểu cho.”
Người của Nghiêm gia biết dưới thời Tư Mạn còn mang danh Ephemera luôn có một người tên Doanh giúp cô cai quản số tiền mà cô có và điều hành tất cả ngành kinh tế mà cô nhúng tay vào. Chỉ không ngờ đến lại có bốn người tên Doanh. Chẳng trách công việc ăn cắp vặt thông tin lại thuận lợi đến thế.
Lại nói sớm không đến, muộn không đến lại đến ngay lúc này chính là đang dọa dẫm người của Nghiêm gia. Một khi đã có Tứ trụ làm bia đỡ, Bối gia coi như đã có xương sườn.
“Chỉ nhờ vào các người lại muốn giúp cô ta ư? Các người xem thường Nghiêm gia quá.” Nghiêm Tần hừ mũi khinh bỉ nói.
“Không chỉ nhờ vào bốn người họ đâu. Còn có chúng tôi nữa.”
Lúc này từ phía cổng bệnh viện xuất hiện bóng dáng của Nghiêm Chính và Hiểu Khiên đang từ tốn bước về phía Tư Mạn. Hiểu Khiên nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy sự tin tưởng.
“Nghiêm Chính! Cậu tuy rằng mang họ Nghiêm nhưng chưa từng được Đại lão gia công nhận là dòng dõi Nghiêm gia. Trong người lại mang dòng máu họ Bối, cậu lấy tư cách gì mà đứng đây nói chuyện với chúng ta.” Nghiêm Hoàn quát ầm lên tỏ vẻ bực tức khi mà chính người nhà họ Nghiêm cũng đứng về phía Tư Mạn.
“Các vị nhầm rồi, tôi mang họ Nghiêm nhưng không phải người Nghiêm gia. Nghiêm Chính mà các vị nói đến đã chết từ lâu rồi. Tôi bây giờ chỉ là người qua đường với chúng kiến thức eo hẹp mà anh hai Nghiêm Trạch truyền cho để giúp Bối tiểu thư đây mà thôi.” Nghiêm Chính nắm chặt tay Hiểu Khiên nói: “Thật không phải khi bên cạnh tôi còn có cháu gái của Vivian, người mà Nghiêm gia mạn phép không được đụng tới.”
Câu nói này khiến tất thảy từ đám Nghiêm gia cho đến Tư Mạn đều kinh ngạc. Hiểu Khiên là cháu gái Vivian lẫy lừng từng khiến Nghiêm Giác Siêu sợ cong đít đó sao?
Lại nhìn huy hiệu hàng thật giá thật kia trên áo Hiểu Khiên, chúng nhân mới biết cô kín miệng như thế nào.
Đám người Nghiêm gia bắt đầu xanh mặt, Tư Mạn xem ra có hậu thuẫn không ít.
“Nếu như các vị thấy ít quá thì để chúng tôi giúp Bối Tư Mạn một tay vậy.” Hai bóng người cao lớn với gương mặt yêu nghiệt mạnh mẽ bước về phía Tư Mạn, như che chắn cho cô mỉm cười cao ngạo với đám người Nghiêm gia nói:
“Chắc các vị không lạ gì với tôi. Kyle Parker. Nghị sĩ Thượng viện Hoa Kỳ.”
“Tôi thì có vẻ lạ mặt một chút đấy. Xin giới thiệu, James Khải Huân. Đặc vụ FBI.”
Hai người Kyle và James uy nghi như hai cây cột lừng lững như muốn chống lại cả thế giới đứng trước mặt Tư Mạn càng khiến cho mọi thứ trở nên hùng tráng.
“Các....các người.”
“Chưa hết đâu. Còn chúng tôi nữa.” Lúc này Hắc Báo và Hắc Miêu mới bước qua đám cảnh vệ oai phong đứng về phía Tư Mạn nói: “Trong mắt chúng tôi, Bối Tư Mạn là chủ mẫu duy nhất và cuối cùng.”
Đám Nghiêm gia kinh hồn bạt vía khi mới chỉ lúc nãy thôi Tư Mạn còn đơn phương độc mã, ấy vậy mà bây giờ không chỉ có Tứ trụ kinh tế trong tay, còn có Nghiêm Chính, Hiểu Khiên, Nghị sĩ Thượng viện, đặc vụ FBI và hai nghi trượng của Nghiêm gia chống lưng. Sức mạnh tinh thần đã được nhân lên gấp mười.
“Ta không tin Bối gia lụi tàn làm được trò trống gì.” Nghiêm Hoàn sắc mặt đã trắng bệch nói.
“Chỉ cần chúng tôi còn sống một ngày, sẽ bảo hộ Bối Tư Mạn thêm một ngày.” Nghiêm Chính dõng dạc nói.
Tình thế đã bị áp đảo, Nghiêm Hoàn và Nghiêm Tần xem chừng không tìm thấy cách để trừng phạt Tư Mạn được nữa. Chỉ có Nghiêm Phong vẫn bình tĩnh đứng đó.
“Nếu đã như vậy, xin mời mọi người đưa cô ấy đi về cẩn thận. Chúng tôi đây không tiễn.” Nghiêm Phong độ lượng nói. Bình tĩnh quay đầu kéo hai người Nghiêm Tần và Nghiêm Phong vẫn muốn đấu khẩu kia vào.
Trước khi cánh cổng cao lớn của bệnh viện khép lại, cũng chính là ngăn cách Tư Mạn chạm đến Nghiêm Trạch, Tư Mạn nhìn thấy Nghiêm Phong quay đầu, dành tặng cô một nụ cười thật sự. Nụ cười đó như chứa một ẩn ý, âm thầm chờ một điều gì đó từ cô.
Khi đám người đó đã lùi đi hết, Tư Mạn mới nhíu mày nói: “Sao lại đưa tôi về? Tôi phải vào đó chăm sóc Nghiêm Trạch, tôi không thể một ngày không nhìn thấy anh ấy.”
Nhị Doanh kéo tay Tư Mạn nói: “Đừng lo, tiểu thư. Chuyện ngày hôm nay đều là Nghiêm chủ thượng đã có sự sắp xếp.”
“Cậu nói gì cơ?” Tư Mạn ngây người không hiểu.
“Sau năm năm giam cầm tại Nghiêm gia. Khi tìm ra tiểu thư, ngài ấy đã lập tức trả tự do cho chúng tôi. Còn dặn dò nếu có biến cố lập tức tìm đến trợ giúp tiểu thư.” Tam Doanh búng điếu thuốc sang một bên nói.
“Nghiêm chủ thượng biết chúng tôi được tiểu thư cưu mang, được hưởng vinh hoa phú quý nhờ tiểu thư cho nên sẽ tuyệt đối không phản bội người. Vì vậy mà chịu thả chúng tôi ra. Ngoài ra trong thời gian năm năm tại Nghiêm gia đã dạy chúng tôi không ít chiêu trò bới móc kinh tế. Có thể rằng ngài ấy đã dự liệu đến chuyện dạy chúng tôi cách làm đòn bẩy cho tiểu thư gầy dựng Bối gia lại từ đầu.” Đại Doanh từ tốn giải thích.
“Lần đầu tiên tôi gặp một người đàn ông như vậy. Dùng toàn bộ tâm trí và thời gian cho tiểu thư. Cho dù không tìm được tiểu thư cũng luôn tin chắc tiểu thư còn sống. Không một giây lơ là, còn có thể lường trước đến hôm nay khiến chúng tôi vô cùng nể phục.” Tứ Doanh nghiêng mình với thái độ kính trọng nói.
“Tôi và Hiểu Khiên bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phục tùng cô.” Nghiêm Chính quay đầu đầy quyết tâm nói.
“Anh thì không cần phải nói nhé. Anh đã bảo vệ em suốt năm năm rồi đấy.” James xoa đầu cô nói.
“Tôi đã từng gây lỗi làm với cô, những gì tôi làm sau này đều là chuộc lỗi.” Kyle mỉm cười thân thiện nói.
“Cô nhìn thấy không Tư Mạn. Tất cả những gì cô có được đều là sự an bài của Chủ thượng.” Hắc Miêu đóng chốt hội thoại khiến cho Tư Mạn ngộ ra chân ý.
Lúc này Tư Mạn mới kinh ngạc trơ mắt nhìn về phía trên tầng cao kia, nơi Nghiêm Trạch đang an yên nằm đó. Trong lòng là vô số cảm xúc dâng trào.
Con người thâm sâu thủ đoạn đó lại dùng tất cả những gì mình có để che chở bảo vệ cô ngay cả khi hắn đã nằm xuống, không còn động đậy được nữa. Lường trước tất cả tình huống xấu nhất, dùng bàn tay to lớn kia bảo hộ cô khỏi bão táp phong ba.
Tư Mạn đau nhói trong lồng ngực quỳ thụp xuống gào lên:
“Nghiêm Trạch! Em đã nợ anh quá nhiều.” Rồi đột nhiên ánh mắt cô ánh lên vẻ kiên quyết: “Nghiêm Trạch. Chờ em. Sẽ sớm thôi.”
Ánh dương chói lóa phủ trên vai tất cả những người đó. Những người sẵn sàng bảo vệ tình yêu của Nghiêm Trạch và Tư Mạn. Tất cả họ hòa chung một nhịp đập, mong mỏi một ngày Bối gia lừng lẫy xuất hiện thêm một lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...