Tư Mạn tỉnh giấc lúc chạng vạng. Giờ cơm tối là giờ mà dạ dày con người không thể chống lại được mùi vị của thức ăn do Biện Biện ra tay. Hương vị khó cưỡng kèm theo cả ngày đường không ăn uống gì khiến cho Tư Mạn ngủ do thôi miên cũng phải bật dậy.
“Đói chết rồi, đói chết rồi.”
Lao từ phòng ngủ xuống đã thấy Lex, James, Chu Mạt và Biện Biện ngồi ngay ngắn trên bàn ăn chờ cô xuống. Họ biết mùi thức ăn kiểu gì cũng có thể đánh thức được cô.
“Hôm nay tôi làm những món mà tiểu thư thích nhất đấy.” Biện Biện cười dịu dàng nói.
“Biện Biện! Có chị là tốt nhất.” Tư Mạn nhìn thấy bàn thức ăn đầy mỹ vị liền ôm chầm Biện Biện hôn tới tấp rồi ngồi vào bạn ăn mà ăn ngon lành. Sau giấc ngủ kia, cô lại trở về là Tĩnh Tĩnh của năm năm nay, không phiền lòng vì chuyện Lex có phải là ông chủ giàu có hay không nữa. Cũng chẳng để tâm đến Nghiêm Trạch nữa, chỉ coi Nghiêm Trạch là người qua đường. Thuật thôi miên này quả nhiên vẫn còn có thể áp dụng đối với cô khiến cho chúng nhân đặc biệt hài lòng.
Chỉ là trong lúc ăn cơm, Tư Mạn lại hỏi một câu mà cô luôn hỏi suốt năm năm không hề thay đổi kia:
“Khi nào anh hai và chị Biện sẽ kết hôn?”
Sau đó mặt Biện Biện sẽ cứng lại không nói nên lời, còn Lex sẽ hòa nhã đáp lại: “Chỉ cần Biện Biện đồng ý, ngày mai sẽ lập tức kết hôn.”
Và sau đó....không có sau đó nữa. Biện Biện sẽ im lặng không đáo lời tựa như một chuyện khó nói.
“Vậy khi nào em chịu kết hôn với anh?” Lần này James đặt vấn đề với Tư Mạn.
“Kết hôn ư?....Em...” Chính ngay lúc này, Tư Mạn nhớ đến cuộc đàm thoại giữa cô và Nghiêm Trạch. Hắn cũng chính là muốn kết hôn với cô vào tuần sau.
Nhớ đến chuyện này cơm trên miệng cô cũng rơi vụn xuống. Sao cô lại quên mất chuyện này được nhỉ. Cô có nên nói cho Văn Trác biết hay không?
“Tĩnh Tĩnh, tại sao không trả lời? Em có chỗ nào không vừa ý với anh sao?” James nhíu mày nói. Nếu là trước đây cô sẽ ngúng nguẩy nói khi nào James hết bị phụ nữ bám theo cô sẽ chịu kết hôn với anh nhưng bây giờ thì không. Trong mắt cô, chuyện kết hôn đó lại là với người khác. Chuyện này khiến cho lòng hắn khó chịu như kiến cắn, bàn tay khẽ bóp chặt cốc nước trong tay.
“Em thì có chỗ nào không vừa ý với anh được chứ. Chỉ là em muốn đợi anh hai kết hôn trước sau đó mới nghĩ đến...”
Đây chính là ngụy biện.
James cảm thấy cơm không còn ngon nữa liền đặt đũa xuống bình tĩnh nói: “Tôi còn có việc đi trước, xin phép.” Sau đó rời đi không thèm quay đầu.
Lex ảo não nhìn bóng James khuất dạng, cũng bó tay trước tình cảm của cả hai người. Đó là chuyện không thể nào ép buộc. Trong tiềm thức Tư Mạn đã từng yêu Nghiêm Trạch như thế nào, cho dù cô có quên đi cũng chẳng thể phát triển tình cảm đó với một người khác.
James thì mù quáng cho rằng thời gian có thể thay đổi cô, nghĩ rằng nỗ lực sẽ khiến cô chuyển hướng, thế nhưng hắn không thể nào khống chế tình yêu và lửa hận đã hòa làm một của cô dành cho Nghiêm Trạch. Cho dù James có dùng bao nhiêu nước cũng chẳng thể dập tắt. Năm năm ở bên cô, chăm sóc cô, cùng cô cười cùng cô khóc lại chẳng bù được năm ngày Nghiêm Trạch ở bên cô.
Thật nực cười.
Bữa ăn kết thúc, Chu Mạt đưa Lex lên phòng kiểm tra sức khỏe. Tư Mạn mới nhíu mi hỏi Biện Biện: “Có phải anh ấy gầy đi không? Chỉ mới mấy ngày thôi mà đã....”
Từ năm năm trước Lex đã không còn khỏe mạnh như thường, hắn không thể chạy, không thể hoạt động như người bình thường chình vì năm đó tại Bối gia đã bị bỏng nghiêm trọng, sau khi phẫu thuật hoàn toàn thì mới có thể trở thành Lex của ngày hôm nay. Chỉ là năm năm trước nhìn thấy chiếc xe của Tư Mạn rơi xuống vực, mọi nỗ lực chống chọi đau đớn đã sụp đổ, khiến hắn biến thành bạo bệnh không cách nào chống đỡ. Rồi dẫn dà suy yếu đến mức này.
“Chỉ cần không nhìn thấy tiểu thư, ngài ấy sẽ lo lắng đến như vậy....” Biện Biện rất rõ tình cảm mà Lex dành cho Tư Mạn, thứ tình thân gắn bó đó cũng khiến cho hắn đau đớn ngần ấy năm. Cũng chính là lý do khiến hắn từ bỏ gia sản mất mười năm gây dựng đó.
Tư Mạn thở dài buồn lòng nhưng lại có một điều cô buồn lòng hơn mới hỏi Biện Biện: “Chu Mạt đã dặn em không nên hỏi, nhưng thật sự tò mò. Rốt cuộc tại sao chị không chịu kết hôn với anh trai em? Hay là chị chê anh ấy bệnh tật? Không có tiền tài?”
“Không có chuyện đó, cho dù ngài ấy có bệnh tật hay không thì ngài ấy vẫn rất oai phong, là người đàn ông tuyệt vời nhất mà Biện Biện từng gặp.”
“Vậy thì tại sao chứ?”
“Chuyện cũng đã lâu rồi. Biện Biện cũng chưa từng nói cho người khác....”
“Chị là người thân của em, em chỉ muốn biết về chị thêm một chút. Nhìn hai người nhiều năm sống bên cạnh lại xa cách như vậy. Em không đành lòng.
Thấy Tư Mạn thật tâm lo lắng, Biện Biện cắn môi ái ngại nhìn Tư Mạn, hồi sau mới quyết định ngồi xuống, uống một ngụm nước đầy, cứ như rằng muốn một lần nói ra nỗi lòng của mình với người khác để khiến bản thân dễ chịu hơn một chút:
“Biện Biện và thiếu gia vốn dĩ quen biết nhau từ khi còn là vị thành niên. Hai gia đình có giao tình không nhỏ....”
Tư Mạn không biết giao tình này chính là việc liên kết gia tộc. Biện Biện là con gái duy nhất còn sống sót của tộc Louis, năm đó cùng Bối gia và Diệp gia trên cùng chiến tuyến. Khi Louis còn tại vị, gia tộc này có thể coi là một trong số cái gai trong mắt không thể nhổ tận gốc của Nghiêm gia, hoạt động mafia của tộc Louis thời điểm đó còn có thể độc chiếm nhiều thị trường hơn cả Nghiêm gia dưới thời Nghiêm Giác Siêu đó. Nếu nói Diệp gia thao túng chính trị các nước thì Louis chính là quỷ gác đền, không bất kỳ ai có thể xâm phạm đến miếng cơm mà ba gia tộc đã kiếm ra. Chính vì lẽ này, khi Biện Biện được sinh ra, là tiểu thư danh gia duy nhất của gia tộc này dưới những người anh trai quyền uy đó, cô có thể xem là nàng công chúa được người đời ngưỡng mộ, cũng khiếp sợ không dám đến gần cô. Cho nên đó là một trong những lý do người có thể cùng cô lớn lên trong tuổi thơ chỉ có Lex của Bối gia và Kỷ Thế Phàm của Kỷ gia. Hai gia tộc có sợi dây liên kết cực kỳ bền chặt.
Thế nhưng sự việc ba gia tộc bậc nhất bị lật đổ sau một đêm cũng khiến Biện Biện từ một nàng công chúa trở thành kẻ bị săn đuổi. Để loại bỏ được Diệp gia và Bối gia. Tộc Louis chính là mục tiêu bị xử trí đầu tiên, nhắm vào những người anh trai của Biện Biện, khiến cho họ bỏ mạng nơi xứ người.
“Sau khi các anh trai qua đời ngay trước mắt Biện Biện, Biện Biện cũng biết rằng bản thân mình không thể sống xót được nữa. Thế nhưng....bọn chúng lại không để Biện Biện chết đi.....” Thoáng qua một tiếng nghẹn ngào, tựa hồ ký ức kinh hoàng chợt quay về. Tư Mạn thấy bóng lưng run rẩy của Biện Biện, cô vội vã ôm lấy vỗ về. Biện Biện gạt nước mắt lấy hết can đảm nói: “Biện Biện nhớ hôm đó....có mười gã...đàn ông....Chúng thay nhau....”
Biện Biện không thể nói được nữa, ngồi gục xuống ôm lấy thân thể mình không ngừng run rẩy. Chỉ bấy nhiêu đó thôi, Tư Mạn cũng có thể tưởng tượng ra viễn cảnh ngày hôm đó, đám người xã hội đen vì muốn chiếm gia sản nhà Biện Biện đó giở trò đồi bại, cưỡng hiếp cô gái đó như thế nào. Nếu như không phải Biện Biện may mắn sống xót thì không biết nỗi đau này còn dài như thế nào.
Tư Mạn siết chặt tay, môi cắn chặt nhau đấm mạnh xuống bàn, ánh mắt không dấu sát khí. Nếu để cô nhìn thấy bọn chúng, chắc chắn cô sẽ không thể kiềm chế mà giết sạch. Nhưng chính lúc này, Tư Mạn mới phát hiện ra Biện Biện ngồi một góc, gục đầu xuống gối: “Biện Biện luôn cho rằng, bản thân mình rất bẩn thỉu....không xứng với thiếu gia...”
Bây giờ Tư Mạn mới có thể hiểu được, thì ra Biện Biện luôn bị ám ảnh bởi bản thân bị vấy bẩn. Cho nên mới sinh ra trạng thái không muốn để ai chạm vào, cũng chẳng muốn chạm vào ai. Lại là người như Lex, người dù cho cô có như thế nào, vẫn dành một thứ tình cảm thiêng liêng tuyệt đối. Vì vậy mà cô càng cho rằng, bản thân không xứng đáng có được Lex.
“Văn Trác và chị thật giống nhau.” Thay vì khuyên nhủ, Tư Mạn lại đột nhiên chuyển hướng: “Em thấy anh ấy ngoài em và chị ra không để ai chạm vào. Tuy rằng không hiểu lý do nhưng em nghĩ anh ấy chỉ làm vậy đối với người anh ấy yêu thương. Vậy tại sao chị phải hà khắc với bản thân mình như vậy? Văn Trác vốn dĩ không để tâm đến chuyện đó. Chị không nhìn thấy tình cảm của anh ấy hay sao?”
Tư Mạn không biết Lex sau khi phẫu thuật vì bị bỏng toàn thân, hắn đã trở nên vô cùng nhạy cảm nên mới không thể sống giống như người bình thường. Chuyện này Biện Biện đương nhiên biết, chỉ là cô cố ý lờ đi, không muốn công nhận tình cảm của Lex.
“Biện Biện nhìn thấy.”
Cô nhìn thấy Lex nhiều năm vất vả tìm kiếm cô rồi đưa cô về nhà chăm sóc, cô nhìn thấy Lex không hề ngán làm kẻ bất nhân tìm từng kẻ đã hãm hiếp cô năm đó khiến bọn chúng sống không bằng chết, cũng nhìn thấy rõ Lex dành bao nhiêu yêu thương sủng nịnh cho cô. Nhưng mặc cảm đó quá lớn với một cô gái lớn lên trong nhung lụa như cô, cứ mỗi lần Lex muốn chạm vào cô, cơn chấn động năm đó lại quay về, khiến cho cô vô thức gào thét. Điều này đã làm cho Lex không dám tùy tiện chạm vào cô nữa.
Tư Mạn im lặng không nói nữa, chỉ bình thản đưa Biện Biện về phòng ngủ sau đó trầm mặc nhìn về phía cửa phòng Lex, thấy rõ bóng hắn cô độc đứng bên cửa sổ. Tuy rằng ký ức trong cô rất mơ hồ, nhưng có một cảm xúc thôi thúc nào đó khiến cô biết được rằng Lex so với Nghiêm Trạch...
Cô độc và đau khổ gấp vạn lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...