Chương 40
Edit: Ichikazumi
“Linh Lung, cuối cùng nàng đã trở lại.”
Hắn biết tên của ta!
Ta kinh ngạc khôn xiết, nhìn dung nhan hoàn toàn xa lạ này, ta chắc chắn mình chưa từng nhìn thấy hắn, dù rằng trong ta có cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Nhưng ánh mắt và giọng nói của hắn, rõ ràng là biết ta.
Xung quanh tĩnh lặng vô cùng, tựa như có thể nghe được tiếng hô hấp khẽ khàng của hắn, hắn như đang đắm chìm trong trầm tiên mộng, mà ta, là người xông vào giấc mộng ấy.
“Nàng vẫn không hề thay đổi.” Hắn vươn tay ra, ngón tay khẽ run muốn vuốt ve gò má ta.
Ta lùi về sau một bướt, tránh khỏi sự đụng chạm của hắn, nghi ngờ hỏi: “Ngài biết ta?”
“Ta là Nguyệt Trọng Quang, nàng quên rồi ư?”
Hắn có một giọng nói trầm thấp êm tai, có một đôi mắt nâu sắc bén sáng suốt, bên trong sóng ngầm mãnh liệt.
“Ta chưa từng gặp ngài.” Nguyệt Trọng Quang, ta chắc chắn mình chưa từng nghe thấy cái tên này.
“Sao có thể?” Hắn kích động vén tay áo lên, trên cánh tay có một vết sẹo đã nhạt màu, rất rõ ràng, đây là một vết thương rất xưa.
“Hai mươi năm trước nàng đã cứu ta dưới vách Lạc Nguyệt, đã trị thương cho ta, nàng quên hết rồi ư? Nàng xem, vết thương vẫn còn đây.” Hắn thiết tha nhìn ta, ánh lửa trong mắt hồ như muốn đốt cháy gương mặt ta.
“Ngài nhận nhầm người rồi. Ta thật sự không nhận ra ngài. Vết thương này hẳn không phải do ta gây nên.” Ta học y từ nhỏ, nhưng thực sự bắt đầu hành y mới được khoảng bốn năm, cứu chữa cho vô số người, mặc dù không đến nỗi gặp qua là không quên được, nhưng vết thương này hiển nhiên là đã từ rất xưa, tuyệt đối không có khả năng là do ta gây nên.
Ống tay áo thêu ảnh mây hoa mỹ trượt xuống, che lại vết thương đã nhạt màu kia, trong mắt hắn thoáng qua vẻ bi thương, cực kỳ thất vọng: “Linh Lung, tại sao nàng lại không còn nhớ ta, là bởi vì đã ăn cỏ linh chi dưỡng thần nên quên hết những gì nơi trần thế ư?”
“Cỏ linh chi dưỡng thần?”
“Nhất định là do nó.” Hắn như tự nói với chính mình, si ngốc nhìn ta: “Thấy Dung Sâm là ta biết ngay nàng nhất định vẫn còn sống, nhất định đang ở cùng với hắn.”
Hắn vì sao xem ta như cố nhân, vì sao biết tên của ta? Thập Châu Tam Đảo, cỏ linh chi dưỡng thần, Dung Sâm, tất cả tạo thành một màn sương mù, đáp án mơ hồ tựa như đang ở ngay trước mắt, chỉ còn thiếu một chỉ dẫn nữa để phá vỡ.
“Bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn tìm nàng, hai mươi năm, ta chưa từng từ bỏ.”
“Ngài đã tìm ta hai mươi năm?”
“Đúng vậy. Những năm này ta đã phái ra vô số Vũ nhân tìm kiếm tin tức của nàng khắp nơi, từng có một Vũ nhân không ngại xa xôi bay đến trung thổ, đáng tiếc biển người mênh mông, hắn chưa tìm được tung tích của nàng thì đã bị người ta đánh trọng thương, bất hạnh qua đời.”
Trong lòng ta khẽ động, chẳng hay Vũ nhân đó chính là cha của Mị Sinh?
“Người ấy đi trung thổ khoảng tám năm trước?”
“Ừ.”
Nghe đến đó, trong lòng ta đã tin chắc không thể nghi ngờ, Vũ nhân ấy nhất định là cha của Mị Sinh.
“Trời cao rối cuộc đã bị ta làm cho cảm động, đưa nàng về trước mặt ta.” Hắn xúc động vô cùng, trong mắt loáng thoáng ánh nước.
Hai mươi năm chờ đợi và tìm kiếm, phần thâm tình này quả khiến người ta cảm động. Nhưng ta biết rõ, người hắn tìm nhất định không phải là ta.
Ta thở dài, cười lấy làm tiếc: “Đây là lần đầu tiên ta ra biển, lần đầu tiên tới Vũ Nhân quốc, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ngài. Năm nay ta mới mười bảy tuổi, không thể đã từng đến đây từ hai mươi năm trước. Cho nên nhất định là ngài đã nhận nhầm người rồi.”
Nhìn vào đôi mắt đầy thiết tha mong ngóng ấy nói ra những lời này, lòng ta ngập tràn áy náy, tựa như mình đang phá hủy ảo mộng đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của một người vậy.
Hắn ngẩn ra, nhìn ta chằm chằm, ánh mắt họa lên từng tấc trên gương mặt ta. Ta chưa từng thấy ánh mắt một người nghiêm túc chuyên chú như thế, tựa như đang ngắm nhìn bảo vật trân quý nhất thế gian.
“Không thể nào, thế gian này không thể có ai có bề ngoài giống một người đến vậy.”
Ta rất không đành, nói khẽ: “Ta nói thật. Ta không hề biết ngài.”
Hắn cau mày: “Nàng thật sự không phải nàng ấy?”
“Thật sự không phải.”
Sau lưng vang lên một tiếng nói nhẹ nhàng bay bổng, tựa như một cơn gió nhẹ rong chơi trong bóng đêm.
Ta quay đầu lại, Dung Sâm đang đứng ngoài cửa cung, áo trắng như tuyết.
Ánh trăng cùng ánh nến đan trên người chàng, trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, chàng đạp sen khoan thai bước tới, đóa đóa hoa sen nở rộ dưới chân chàng, tựa như dòng chảy tự nhiên.
Gương mặt chàng có vẻ hơi mệt mỏi, tựa như vừa bôn ba qua trăm ngàn núi sông, bước qua dòng thời gian kiếp trước kiếp này, nhìn thấu nhân gian muôn sắc thế tình, hồng trần buồn vui, nhưng cuối cùng lại không bỏ được tất cả trần thế này, đành quay người lại.
Nhìn thấy chàng vẫn bình yên vô sự, ta rốt cuộc yên lòng, song lại dự cảm, sự xuất hiện của chàng nhất định sẽ tháo bỏ ra đáp án.
Nguyệt Trọng Quang cất cao giọng: “Dung Sâm, ngươi nhất định đang gạt ta, ta không tin nàng đã chết, nhất định là ngươi đã tìm được Thập Châu Tam Đảo, tìm được cỏ linh chi dưỡng thần.”
“Ta chưa từng lừa gạt ngài.”
Dung Sâm bình tĩnh đi tới, nhẹ nhàng nhấc tay phải của ta lên: “Trên ngón trỏ của Linh Lung có một nốt ruồi đen, nàng không có. Nàng chỉ có bề ngoài giống Linh Lung, chỉ có tên gọi cũng là Linh Lung, nhưng nàng thật sự không phải là Linh Lung hai mươi năm trước.”
Những lời này cực kỳ trúc trắc, nhưng ta lại vừa nghe đã hiểu. Chân tướng ta vẫn muốn tìm kiếm rốt cuộc đã thẳng thắn lộ ra trước mặt, nhưng đây không phải là đáp án ta muốn, ta tình nguyện không cần biết cái đáp án này. Hèn chi chàng một lòng muốn ta xóa vầng phong ấn giữa trán, hèn chi chàng không chịu để ta đi cùng chàng đến Vũ Nhân quốc, chàng sợ Nguyệt Trọng Quang nhìn thấy ta, chàng vẫn muốn gạt ta bí mật này.
Ta như bỗng rơi vào trong một hầm băng, cái lạnh thấu xương vây kín toàn thân.
Thì ra, chẳng qua là do ta có bề ngoài giống nàng ấy. Thì ra, bức họa chàng vẽ thật ra là vẽ cho nàng ấy. Thì ra, người chàng thích căn bản không phải ta.
Vậy còn ta?
Từ đầu đến cuối, ta chỉ là một thế thân thôi sao?
Đáp án này khiến lòng ta vô cùng hỗn loạn, vào giờ phút này, ta chỉ mong thời gian có thể trôi ngược lại, để ta chưa từng tới đây, chưa từng gặp Nguyệt Trọng Quang, không biết mảnh quá khứ này.
Sắc mặt Dung Sâm vẫn bình tĩnh, giơ ngón trỏ ta lên, nói với Nguyệt Trọng Quang: “Lúc Linh Lung cự tuyệt ngài, ngài đã từng nói, ngài tình nguyện làm một nốt ruồi nho nhỏ trên ngón tay nàng ấy, để được làm bạn với nàng ấy một đời một kiếp. Mong ngài hãy nhớ lại những lời ngài đã nói.”
“Ta đương nhiên vẫn nhớ.” Nguyệt Trọng Quang kích động: “Ngươi giỏi dịch dung, nhất định là ngươi đã xóa nốt ruồi ấy đi rồi.”
Dung Sâm cười nhạt: “Ta không hề biết ngài sẽ nhìn thấy bức họa trong tay Mị Sinh, ta cũng không biết ngài sẽ gặp nàng, làm sao biết trước mà xóa nốt ruồi kia đi được?” Chàng dừng một chút, dịu dàng nói: “Nàng không phải là Linh Lung hai mươi năm trước, nàng là hôn thê của ta.” Chàng nghiêng đầu nhìn ta đưa tình, đáy mắt dịu dàng quyến luyến sâu tĩnh như biển, nhưng trái tim của ta lúc này rất lạnh, càng lúc càng lạnh.
Ánh mắt này, phần thâm tình này, vốn là thuộc về Linh Lung hai mươi năm trước, mà không phải ta.
Đèn quang rực rỡ, ánh sáng của dạ mình châu êm dịu ấm áp, như ánh mắt chăm chú nhìn người yêu.
Gương mặt tĩnh lặng của Nguyệt Trọng Quang ngập tràn vẻ nghi ngờ và thất vọng không tả nổi. Hắn chậm rãi lắc đầu: “Ta không tin. Trên đời này làm sao có thể có hai người giống nhau đến thế được.”
“Nếu như ngài nhìn thấy Sưởng đế, ngài sẽ phát hiện ra, ngài ta và Mạc Quy hai mươi năm trước giống nhau như đúc. Thiên hạ rộng lớn không thiếu điều lạ, tìm được hai người vẻ ngoài giống hệt nhau cũng không phải việc khó.”
Ánh mắt Nguyệt Trọng Quang vẫn tràn đầy hoài nghi.
Ta không biết là hắn thật sự không tin, hay là trong lòng không muốn tin.
Nếu như hắn tin Dung Sâm, hắn sẽ phải hoàn toàn từ bỏ hy vọng suốt hai mươi năm trời. Hy vọng này là thứ chống đỡ tinh thần suốt hai mươi năm qua của hắn, phải dứt bỏ chắc chắn sẽ đau triệt nội tâm.
Dung Sâm thở dài: “Ta chưa bao giờ dối gạt ngài, nếu như không thể nói ra chân tướng, ta thà im lặng cũng sẽ không gạt ngài.”
Cung điện yên tĩnh không một tiếng động, trên đá san hô cao ngang người nở ra một loài hoa không biết tên, cánh hoa xanh thẳm, huyền bí tĩnh mịch, tựa như bàng quan với bí mật đã biết bao năm tháng. Ta nhìn khóm hoa ấy, khóe mắt vẫn có thể cảm thấy được cái nhìn đầy chăm chú của Dung Sâm.
Lòng ta mùi vị lẫn lộn, thẫn thờ tránh ánh mắt của chàng. Tất cả đau thương đều ngấm vào trong lòng, từ một nơi nho nhỏ rồi dần mặc sức bành trướng ra khắp nơi, đau không tả nổi.
Một cánh hoa lặng lẽ rơi xuống, tựa như một người giật mình tỉnh mộng.
Ở bên chàng, ta vẫn luôn cảm thấy đó chính là trầm tiên mộng cảnh trong hiện thực của ta, và giờ đây chính là lúc ta phải tỉnh mộng, giống như cánh hoa kia, cuối cùng cũng phải rời khỏi cành lá.
Trong đôi mắt mơ hồ của Nguyệt Trong Quang dâng lên một màn sương mù: “Dung Sâm, ta tin tưởng cách làm người của ngươi, nhưng ta dù sao vẫn ôm một tia ảo tưởng, hy vọng nàng còn sống, còn có thể quay trở lại. Cho dù người nàng yêu không phải là ta cũng không sao, ta chỉ mong nàng còn sống.” Giọng của hắn khẽ run, hơi nghẹn ngào.
“Ta hiểu, nàng ấy là người khiến người ta khó quên nhất. Nhưng ta hy vọng ngài có thể quên nàng ấy đi, nếu như nàng ấy còn sống, nhất định cũng sẽ hy vọng như vậy. Nàng ấy là người lương thiện nhất trên đời này, nàng ấy hy vọng mỗi người đều có thể sống vui vẻ thoải mái, nếu như nàng ấy biết ngài vẫn chìm đắm trong quá khứ mà không thể quên được, nhất định sẽ khổ sở.”
“Ta không cách nào quên được nàng.”
“Đó là bởi vì ngài không muốn làm như vậy. Hai mươi năm qua ngài luôn phái người tìm kiếm tung tích của nàng ấy khắp nơi, chưa từng từ bỏ hy vọng, có ý nghĩ quên quá khứ đi.”
Nguyệt Trọng Quang lạnh lùng nói: “Đó là bởi vì ta không thể tuyệt tình như ngươi. Nàng thích ngươi như vậy, sau khi nàng mất ngươi lại muốn đi cưới người khác.” Hắn chỉ vào ta: “Cho dù vẻ ngoài nàng ta giống Linh Lung như đúc, ngươi vẫn đã phụ lòng nàng.”
Cung điện mênh mông dội lại tiếng nói vang vọng, bốn bề đánh tới, tựa như một cuộc khảo tra của người trung thành đối với kẻ thay lòng.
Trên gương mặt tuấn mỹ thanh nhàn của Dung Sâm thoáng qua nét khổ sở không nói thành lời.
Ta chán nản cười khổ, lòng đau như cắt, ta nên hy vọng chàng là kẻ tuyệt tình, hay nên mong muốn chàng là người chung tình đây?
“Ta không hề có lỗi với nàng ấy. Việc ta đã đồng ý với nàng ấy, đời này nhất định sẽ làm được.”
Dung Sâm nhìn Nguyệt Trọng Quang, nói từng chữ một, giọng điệu khí phách, tiếng vọng trong trẻo ngân nga trong gió.
Nguyệt Trọng Quang cười lạnh: “Vậy ư?”
“Đúng. Còn ngài, việc ngài đã đồng ý với nàng ấy, ngài làm được chưa? Nàng ấy vẫn hy vọng ngài làm một minh quân đầy hứa hẹn. Nhưng nhìn xem, Vũ Nhân quốc bây giờ với hai mươi năm trước ta tới giống nhau như đúc, cung đình thậm chí còn vắng vẻ hiu quạnh hơn cả khi đó. Ngài vì nước vì dân đã làm được những gì? Ngài không chịu chấp nhận sự thật nàng ấy đã không còn nữa. Không ngừng phái người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của nàng ấy. Cha của Mị Sinh từng là trợ thủ đắc lực nhất của ngài, là huynh đệ thân thiết nhất, vậy mà lại chết ở nơi đất khách quê người. Ngài còn muốn tiếp tục thế này nữa ư?”
Nguyệt Trọng Quang im lặng.
Dung Sâm nói nhẹ đi: “Đừng quên, ngài không chỉ là Nguyệt Trọng Quang mà còn là Quốc vương của Vũ Nhân, đừng quên trách nhiệm của ngài, đừng để nàng ấy thất vọng.”
Nguyệt Trọng Quang nheo mắt, ánh sáng trong đôi mắt màu nâu lúc mờ lúc tỏ, tựa như ý nghĩ phập phồng bất định.
Dung Sâm lẳng lặng nhìn hắn: “Nàng ấy thật sự đã không còn nữa. Bỏ xuống, cũng không phải là phản bội. Bởi vì quá khứ là không thể trở lại, nhưng tương lai thì còn chờ ở phía trước.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...