Thượng Tiên


Chương 9
Edit: ichikazumi
“Nếu bị Sưởng đế phát hiện ra, ta sẽ uống thuốc giả chết, giả vờ sợ tội tự vẫn. Đến lúc đó Mi Vũ chắc chắn sẽ khóc đến bất tỉnh nhân sự, huynh nhất định phải nhanh chóng đưa hai bọn ta xuất cung, sau đó cho ta uống viên thuốc này để ta tỉnh lại.”
Ta đặt viên tỉnh dược vào tay hắn: “Làm ơn.”
Hắn mỉm cười: “Ừ. Nhưng nhỡ may Sưởng đế thấy cô chết vẫn chưa hết hận, muốn hành hạ cô tiếp thì làm thế nào?”
“Ta nhổ vào, đồ miệng quạ đen nhà huynh.”
Người này quả nhiên chẳng có chút xíu đồng cảm nào, ta thở phì phì bưng nồi thuốc định đổ vào chậu hoa, chợt giật mình, quay đầu lại hỏi: “Thế này thì phí quá, huynh cần uống không?”. Hắn thường xuyên trêu chọc ta, ta cũng muốn trêu lại hắn một bận.
Lông mày hắn run lên, đoạn cười cười: “Một chén lớn vậy mình ta cũng không uống hết được, hay là chúng ta cùng chia sẻ?”
Ta nhanh chóng đổ sạch nồi thuốc, trình độ trêu chọc của ta quả nhiên không phải đối thủ của hắn.
“Vừa rồi đùa cô chút thôi, có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không để cô chết.” Ta vừa quay đầu lại, phát hiện Dung Sâm đã lặng lẽ tới sau lưng ta tự bao giờ. Hắn thôi cười đùa, lẳng lặng nhìn ta, trong mắt là cả sa mạc lắng sâu vô bờ.
Ta hơi động lòng, đột nhiên cảm thấy câu nói này sao mà quen thuộc quá, dường như hắn đã từng nói với ta. Tuy nhiên, ta lại cực kỳ chắc chắn, từ khi quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nói với ta như vậy. Loại cảm giác này giống như đi đến một nơi, ngắm nhìn cảnh vật bỗng thấy cực kỳ quen thuộc, nhưng thực ra lại là lần đầu tiên đặt chân đến, người đời truyền gọi đây là hình ảnh kiếp trước. Chẳng lẽ hắn là cố nhân kiếp trước của ta? Ta nhớ lại lần đầu tiên thấy hắn bên bờ biển ấy, cũng là cảm giác như được gặp lại người thân ruột thịt, cố nhân của mình vậy.
“Cô nhìn ta lâu vậy, nên niệm kinh đi.” Hắn nhếch môi cười như xuân đến tuyết tan, vạn vật đâm chồi, khoảnh khắc ấy, ánh sáng như chiếu rọi cả căn phòng. Ta đứng dưới ánh sáng chói lòa đôi mắt, nhỏ giọng hỏi lại: “Kinh gì cơ?”
“Sắc tức là không.”

Ta không nhịn được liền bật cười. Khi nào ta mới có thể được như hắn, thoải mái thong dong, chuyện trò vui vẻ, chẳng cần lo lắng gì trong lòng?
Tuy nhiên, tất cả những điều này đều cần có một điều kiện tiên quyết, đó là còn sống.
Ta mở cửa phòng đưa một viên dịu hương cho Hướng Quân, giọng nghiêm trọng: “Viên thuốc này có công hiệu thần kỳ, tối nay bệ hạ thử một lần sẽ biết ngay.”
Mặt Hướng Tả sứ lúc này đã đỏ bừng, ánh mắt lại vẫn như chính nhân quân tử không hề xấu hổ sắc bén liếc ta.
Ta bất đắc dĩ đáp: “Ta cũng đâu muốn bỉ ổi như vậy, nhưng ta càng không muốn chết.” Ánh mắt vô tội.
Nhân lúc Hướng Quân đang đi dâng thuốc cho Sưởng đế, ta vội vàng đến Cúc Nguyệt uyển báo tin.
Minh Tuệ cả người muôn hồng nghìn tía, đầu đầy vàng bạc châu báu, khiến mi mắt phải của ta giật liên hồi.
Ta nhìn nàng ta nháy mắt vài cái, nàng ta hiểu ta có lời muốn nói, nhanh chóng quát đám cung nữ thái giám lui ra.
“Bệ hạ vừa tìm ta yêu cầu phối một thang thuốc.”
Minh Tuệ chẳng thèm động mắt lấy một cái, hiển nhiên không hiểu ta muốn nói gì, tất nhiên cũng không biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề.
Ta gãi gãi đầu, nhắm mắt nói: “Đại khái là… là… muốn cùng cô nương song tu.”
Ngoài dự liệu của ta, nàng ta lại vẫn mặt không đổi sắc. Ta phát hiện ra phấn son bôi dày cũng có cái hay, đó chính là biểu cảm gì trên mặt cũng không nhìn ra được, lúc nào cũng chỉ là khuôn mặt xinh đẹp cứng đơ bất động.
Mãi lâu sau nàng ta mới bình thản ừ một tiếng, gẩy gẩy móng tay đầy bùn, nói: “Cái này thì có gì lạ, mục đích cuối cùng của đám nam nhân chẳng phải là cái này sao?”

Ta: “…”
Nàng ta nâng mí mắt: “Ta tìm mọi cách giày vò hắn, khiến hắn ghê tởm, hắn đều có thể nhịn, ta cũng phục hắn rồi. Ngươi nói xem, hắn ngu ngốc thật hay là giả ngu?”
Ta: “…”
“Chắc là bệ hạ yêu cô nương sâu đậm đến mức không chút oán hận chăng.”
Nàng ta cười khẩy: “Sâu đậm cái nỗi gì, mắt to giả mù thôi.”
“…”
Cô nương quả nhiên sắc bén.
Nàng ta vỗ vỗ tay, cười lạnh: “Chết còn không sợ, ta còn sợ thất trinh ư?”
Nghe thấy chữ “chết”, lòng ta không khỏi lạnh lẽo, vội nói: “Ta biết cô nương không thích Hoàng thượng, cho nên ta đã không cho ngài ta thứ thuốc kia, ta cho ngài ta dịu hương, là một loại mê dược. Người uống thuốc này sẽ nảy sinh ảo giác đẹp đẽ về chuyện muốn làm nhất với người mình yêu, y như đã xảy ra thật. Sau ngài ta tưởng đã thuận lợi, có lẽ sẽ bỏ qua cho cô nương.”
Ta lấy từ trong tay áo ra một bình thuốc: “Nếu ngài ta muốn cô nương thị tẩm, cô nương hãy lén bỏ thuốc này vào rượu cho ngài ta uống, bảo vệ trinh tiết.”
Nàng ta nhận chiếc bình nhỏ trong tay ta, không ngạc nhiên, cũng không cảm tạ, chỉ cười nhạt: “Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng thật ra thì ta cũng không để ý đến trinh tiết lắm. Nếu hắn muốn, ta cho hắn là được.”
Nét mặt nàng ta ẩn sau lớp son phấn dày cộm nặng nề, không thể nhìn ra vẻ mặt thật sự. Thứ duy nhất không bị che đậy là đôi mắt trong trẻo như trăng rằm, thờ ơ lạnh nhạt. Ta bỗng cảm thấy kinh hãi, thì ra nàng ta còn chẳng thèm tử thủ vì trinh tiết. Nhưng nếu đã như vậy, vì sao nàng ta không chịu nguyện theo tâm ý của Sưởng đế?
“Ngươi có biết đến thuật trong phòng?”

“Biết chút ít.”
Nàng ta lạnh nhạt: “Ta biết thuật trong phòng.” Ta hơi không hiểu, không biết vì sao nàng ta lại nói đến chuyện này với ta.
“Ta và ngươi cũng khá hợp nhau. Ta có một cuốn sách quý về thuật trong phòng, cho ngươi này.” Nàng ta đưa cho ta một quyển sách nhỏ rất mỏng, “Ngươi sinh ra đã khó coi hơn người, dựa vào gương mặt này thì thật khó để giữ được trái tim của nam nhân. Cũng may ngươi còn có vóc người uyển chuyển, lồi lõm hấp dẫn. Nếu ngươi chăm chỉ luyện tập thuật pháp này, tương lai nhất định sẽ khiến nam nhân của ngươi không thể rời bỏ ngươi.”
Ta dở khóc dở cười. Phần ý tốt này của nàng ta, ta nên nhận hay là không đây?
“Chỉ có điều thuật pháp này không phải ai cũng luyện được, người luyện cần có thể chất chí âm chí nhu, hơn nữa còn phải tìm được người tương hợp với ngươi.”
“Tiểu nữ tràn đầy dương khí, sợ là không thể tìm được người tương hợp với mình, cuốn sách này cứ nên để lại bên người cô nương thôi.”
“Nếu ngươi không cần, ta sẽ ném đi, cả đời ta lầm lỡ ở cuốn sách này, ta không muốn nhìn thấy nó nữa.”
Giọng của nàng ta vô cùng bi thương đau xót, ngừng chốc lát, đột nhiên lại bật cười khanh khách.
Bởi vì mặt nàng ta mang lớp phấn son quá dày, ta thậm chí không thể nhìn ra nụ cười này rốt cuộc là vui vẻ, bất đắc dĩ hay giễu cợt châm biếm. Thế nhưng tiếng cười ấy vẫn khiến cả người ta lạnh buốt.
Trên đường rời khỏi Cúc Nguyệt uyển, lòng ta cứ thấp thỏm không yên, ngộ nhỡ dịu hương đó bị Sưởng đế đoán được, chỉ sợ ta sẽ bị chôn ở Ngự Hoa viên làm phân bón cho dưa chuột, táng mình trong đất. Ta liều chết muốn giúp Minh Tuệ giữ gìn trinh tiết, đâu biết nàng ta lại chẳng thèm quan tâm, thì ra là tự mình đa tình. Nhỏ chính là không cần mặt mũi, lớn thì chính là không cần mạng sống.
Nhưng việc đã đến nước này, dù sao cũng không thể xoay chuyển nữa, đành để mệnh theo ý trời. Cả đêm ta không sao yên được, sáng sớm đã dậy, chờ Mi Vũ trở về từ Cúc Nguyệt uyển. Những ngày trước Mi Vũ trang điểm cho Minh Tuệ phải mất cả nửa canh giờ, phí hết bao tâm tư để nàng ta trông khó coi, hôm nay lại bỗng về rất sớm.
Mi Vũ vừa thấy ta đã nói: “Hôm nay Minh Tuệ lạ thật, chẳng hiểu sao lại bảo muội trang điểm bình thường cho nàng ta, còn mặc một bộ cung trang trắng thuần nữa.”
“Thật á?”
“Ừ. Tóm lại là trở về dáng vẻ trước kia.”
Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, không tài nào giải thích nổi, không nhịn được nói cho Mi Vũ chuyện hôm qua.
Mắt Mi Vũ đảo quanh một vòng, đột nhiên lại sáng lên: “Chẳng lẽ Sưởng đế đêm qua đã công đức viên mãn trong mộng, nay tỉnh lại cảm thấy tẻ nhạt chán ngán, đâm ra vứt bỏ Minh Tuệ? Loại nam nhân đức hạnh thế này giờ cũng không hiếm, vậy nên Minh Tuệ mới không cần cố tình diễn trò nữa, khôi phục lại dáng vẻ xưa.”

Ta nghe cũng cảm thấy có lẽ chỉ còn khả năng này, hưng phấn ôm Mi Vũ hôn chụt một cái.
Ngẩng đầu lên, ai ngờ thấy Dung Sâm đang đứng bên cửa kinh ngạc nhìn ta, cây bút trong tay rơi lạch cạch xuống đất.
Mi Vũ túng quẫn, lập tức thấy sắc quên tỷ đẩy ta ra.
Ta đang lo phải giải thích đôi câu, may mà Hướng Quân bỗng tiến vào, tuyên đọc khẩu dụ của Sưởng đế: “Hoàng thượng có chỉ, tuyên ba vị đến Thừa Thiên môn.”
“Hướng Tả sứ có biết bệ hạ triệu kiến chúng ta là vì chuyện gì không?”
“Thần Uy quân Tây chinh khải hoàn, Hoàng thượng khao thưởng ba quân, ân xá tù binh trước Thừa Thiên môn. Bệ hạ có ý muốn cô nương đi nhận thưởng.”
Thần Uy quân chính là đội quân tinh nhuệ Sưởng đế tâm đắc nhất, đánh đâu thắng đó, bách chiến bách thắng, không gì cản nổi. Nghe nói lần xuất chinh Tây Vực này họ lại đại thắng trở về. Chẳng lẽ phần thưởng kinh ngạc mà Sưởng đế muốn ban cho ta chính là mấy tên tù binh Tây Vực?
Trước Thừa Thiên môn rộng mở, mấy nghìn kỵ binh tinh nhuệ như mây đen áp thành, bước bước như bát trận bão táp trời đất, khí thế vô cùng. Sát khí mãnh liệt tràn ngập trong không khí, khiến người ta không dám cả thở mạnh.
Hướng Quân dẫn chúng ta đến ngồi ở phía tây dưới Sưởng đế.
Ghé mắt nhìn, Minh Tuệ ngồi ngay cạnh Sưởng đế, toàn thân áo trắng như tuyết, dung mạo thanh nhã, mặt không biểu cảm.
Dưới đài hô vang vạn tuế, quân kỳ mở rộng, trận pháp đột ngột thay đổi, ngay giữa Thiên môn rộng mở, một người cưỡi chiến mã ra khỏi hàng lối, ngăm đen như mực, bốn vó đạp tuyết.
Người nọ nhảy xuống không một tiếng động, khí thế lại như sấm sét. Một mình người đó đứng trước trận địa, như linh hồn của cả đoàn quân, phong thần lỗi lạc, khiến ba quân biến sắc.
Ta nhìn không chớp mắt. Thì ra trên thế gian này còn có người mặc chiến giáp mà ánh quang sáng ngời, phong thái trác việt đến vậy.
Hắn chắp tay, một chân quỳ xuống: “Thần Nguyên Chiêu tham kiến bệ hạ.”
Thì ra hắn chính là Thần Uy tướng quân Nguyên Chiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận