Thương Tiến Tửu

Cơm nước trong tù không sạch sẽ khiến bụng Hề Hồng Hiên nhộn nhạo. Sức khoẻ của hắn vốn đã yếu trong dịch bệnh, lần này lại càng khổ không thể tả. Bởi tinh thần không tốt nên thường mê man, tỉnh lại xung quanh toàn là tối tăm, dần dần đến cả canh giờ cũng không đoán được.

Trong gian phòng chật chội này sặc mùi bí bách, không có cửa sổ thông khí, pha tạp mùi mốc ẩm ướt, người bình thường căn bản không ở nổi.

Hề Hồng Hiên bệnh mà nhếch nhác, lại không làm sao xê dịch thân thể một cách thoải mái, chỉ có thể ngồi phịch trên chiếu cói, cho nên thấm ướt lạnh, ý thức dần ảm đạm.

Ngục tốt dời bảng chặn như thường lệ, đưa cơm vào bên trong, nhưng hôm nay hắn không nghe thấy Hề Hồng Hiên có động tĩnh gì. Hắn thuận nhìn vào trong, chỉ thấy cánh tay Hề Hồng Hiên rũ xuống. Ngục tốt sợ Hề Hồng Hiên chết rồi, vì vậy mở cửa, lấy đèn quơ quơ trước mặt Hề Hồng Hiên.

Hề Hồng Hiên khó nhọc mở mắt, môi lưỡi khô khốc nói: “Đại… đại gia, cho ngụm nước đi.”

Ngục tốt xoay tay cầm một chén nước giội lên mặt Hề Hồng Hiên.

Hề Hồng Hiên cố gắng há mồm đón lấy, mặc cho cổ áo bị toé ướt nước. Hắn uống nước xong lấy lại được chút tinh thần, nói: “Cảm tạ, cảm tạ!”

Ngục tốt ném cái bát, xách ngọn đèn muốn đi.

Không biết Hề Hồng Hiên lấy khí lực từ đâu, đột nhiên kéo áo ngục tốt, khuôn mặt mập béo cố nặn ra nụ cười, hắn nói: “Các ca ca tiết lộ chút tin với, nơi này, khụ! Nơi này vốn không phải là hình ngục đúng không?”

Ngục tốt hất văng tay Hề Hồng Hiên ra, Hề Hồng Hiên lại khàn giọng cười to, nằm trên chiếu thở hổn hển. Hắn lấy tay túm vạt áo ướt sũng của mình, hơi đảo con ngươi, nhìn chằm chằm đỉnh phòng đen sì, nói: “Đây không phải là hình ngục… Ta nên… nên nghĩ ra sớm mới phải! Đã mấy ngày rồi, dù Khổng Thu không thẩm tra ta, cũng phải có Hình bộ quan chức đến đây tuần tra… Quá yên tĩnh… nơi này quá yên tĩnh rồi…”


Hề Hồng Hiên nói, lại tức khắc nhìn ngục tốt lom lom.

“Ta tính kỹ rồi, thời gian mỗi ngày ngươi đến đây đưa cơm không lệch một khắc, vị trí thả khay cơm cũng không lệch một phân, huynh đệ, ngục tốt bình thường không cứng nhắc như thế! Đã mấy ngày qua, không ai đến thay trông cửa lao với ngươi … Tiền bạc ngươi cũng không nhận, ngay ống tay áo này, cũng phẳng phiu sạch sẽ, một chút dầu mỡ bụi tro cũng không dính! Tay vượn eo sói đầu ngẩng cao, thận trọng từ lời nói đến việc làm không cười tuỳ ý, ngươi là Cẩm y vệ đúng không!”

Mặt ngục tốt vô cảm, cầm ngọn đèn nhấc chân đi, đóng cửa lại. Hề Hồng Hiên nghe tiếng xích sắt quấn quanh, hắn nắm quyền đấm thùng thùng xuống chiếu cói dưới thân.

“Thẩm Trạch Xuyên… Thẩm Trạch Xuyên!” Hề Hồng Hiên đấm đến nỗi đốt ngón tay đỏ hồng, đột nhiên gào to, “Tính kế ta… thế mà tính kế ta! Ngươi gọi, gọi hắn, gọi hắn đến!”

Trong bóng tối không có tiếng đáp lời.

Hề Hồng Hiên cào chiếu cói, thần thức lẫn lộn, hận nói: “Không phải hắn muốn tiền sao, gọi hắn đến, chỉ cần thả ta ra ngoài… chỉ cần thả ta ra ngoài…” Hắn cố gắng nuốt nướt bọt, đột nhiên bứt tóc tai, thở gấp nói, “Ta cho hắn tiền! Ta con mẹ nó không chịu nổi nữa rồi!”

Ngục tốt ở bên ngoài ngồi xuống, đặt ngọn đèn dầu bên cạnh, nhón đậu tằm nhắm rượu ăn. Cửa sắt phía sau chặn Hề Hồng Hiên lại, chỉ có thể truyền ra âm thanh sụt sùi, như tiếng gió trong màn đêm sâu.

* * *

Đôi mắt Hề Hồng Hiên trở nên vẩn đục, hắn không còn dám ngủ, chỉ lo ngủ rồi thì không tỉnh dậy nữa. Đợi đến khi Thẩm Trạch Xuyên trở lại, hắn đã bình tĩnh rồi.

Thẩm Trạch Xuyên đứng thẳng thân, đánh giá Hề Hồng Hiên.


Hề Hồng Hiên đã từng ra biển cửu tử nhất sinh. Từ sau lần hắn vật lộn lấy lại được cái mạng thì chưa từng gặp phải chật vật cỡ này. Hắn không giống con cháu thế gia khác. Hắn không sợ mình rơi vào đường cùng, cũng không sợ mình thảm hại. Hắn mặc cho Thẩm Trạch Xuyên đánh giá, kéo cuống họng khô khốc vô cớ cười một lúc, hắn nói: “Lan Chu, ngươi có gan! Bốn trăm vạn à… Ta suýt nữa bị ngươi lừa đến chết.”

“Chỗ này không dễ tìm, không thể khiến người ta chú ý, lại không thể cách quá xa.” Thẩm Trạch Xuyên than nhẹ, “Ngươi quan sát tỉ mỉ như vậy, quả ngoài dự liệu của ta.”

Hề Hồng Hiên lắc cánh tay, nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Huynh đệ, số tiền kia cho ngươi, ta chịu! Nhưng ngươi không thể vì chút tiền này mà muốn mạng của ta…” Ngữ khí của hắn hơi run rẩy, nhưng đói bụng cùng ốm đau cũng không thể cướp đi năng lực ứng biến của hắn, “Lan Chu… Ta vốn có thể vẫn cứ làm bộ không biết, chỉ có ta biết chìa khoá của Hề gia ở đâu, ta có thể vòng vo với ngươi, để mình bị dụ ra, nhưng ngươi xem, ta không làm vậy, ta vẫn nhớ chút tình huynh đệ ấy… Lan Chu! Chúng ta liên thủ giết chết Hề Cố An và Kỷ Lôi, bây giờ ngươi chịu đủ ghen ghét đố kỵ tại Cẩm y vệ, bây giờ mà đánh chết ta, ngươi sẽ mất đi trợ lực từ Hề gia! Cẩm y vệ sao, càng lên trên đường càng hẹp, ngươi đã biết mùi vị nửa bước khó đi rồi phải không? Mấy lão già gia thế đó, ai chịu phục ngươi? Ngươi dã tâm bừng bừng, Hàn Thừa có thể dung chứa ngươi, chẳng phải vì nhìn mặt mũi của ta ư? Ngươi giết ta, ngươi sẽ trở thành cái bia chung của mọi người!”

Thẩm Trạch Xuyên ngồi xổm xuống, ngón tay kẹp khăn, nhìn Hề Hồng Hiên, thần sắc nghiêm túc thỉnh giáo: “Vậy theo ý ngươi, ta nên làm thế nào cho phải?”

Hề Hồng Hiên từng thấy qua vẻ mặt như thế của Thẩm Trạch Xuyên vô số lần rồi, hắn biết Thẩm Trạch Xuyên nhất định đã động sát tâm, vì vậy túa mồ hôi lạnh, đối diện Thẩm Trạch Xuyên chốc lát, nói: “Chúng ta chưa tới lúc không nể mặt mũi được, Thẩm Trạch Xuyên, lần này ngã xuống, ta chịu! Buôn thất bại không đáng thẹn chút nào, ta không lộn xộn với ngươi vì tí chuyện vặt ấy. Ông đây sợ ngươi! Đây là nói thật, mà cũng tại vì sợ ngươi, mới chịu tiếp tục làm với ngươi. Ngươi suy nghĩ cho kỹ, ngươi giết ta chỉ có bốn trăm vạn, nhưng ngươi bắt giữ ta lại có cả núi bạc Hề gia, ta chịu phục ngươi! Vậy ngươi hà tất phải dính chút máu đó? Về sau chúng ta còn có ngày hô hoán Khuất Đô!”

“Nói có lý.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Nhưng bằng hai chữ ‘Chịu phục’ mà đẩy ta ra chỗ khác, không khỏi dễ quá rồi. Ta nghe nói nhị thiếu có sáu mươi tám chiếc chìa khóa, không bằng chúng ta phân chia bốn, sáu, ta cũng tạm yên tâm.”

Hề Hồng Hiên từ từ nhấc thân, ánh mắt hung ác nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Chìa khóa có thể cho ngươi, nhưng ngươi cầm chìa khóa rồi không thể lại muốn cả Tề Huệ Liên, thế nào, ngươi chịu không?”

Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi nhấc ngón tay, rồi lại thả xuống như vô cùng ngán ngẩm, nói: “Ngươi cho rằng Tề Huệ Liên có cái giá này à? Ta đương nhiên là muốn chìa khoá rồi.”

“Nếu lão không đáng giá, thì giữ lại cũng vô dụng, ta sẽ giết!”

Thẩm Trạch Xuyên bỗng cười, y nói: “Ngươi cho rằng ta không biết lão ở đâu sao? Đến nơi này rồi, ngươi còn dám thăm dò ta.”


“Là ngươi đang thăm dò ta!” Hề Hồng Hiên bò chậm về phía Thẩm Trạch Xuyên, cuối cùng cũng lộ vẻ dữ tợn, “Ta hiểu ngươi mà, Lan Chu, cùng một chiêu chơi nhiều rồi sẽ vô dụng thôi. Ngươi quen thói dùng ngôn từ lừa gạt, thời khắc này người mà ngươi càng làm bộ không để ý, tức là trong lòng ngươi lại càng mong muốn. Ngày ấy ở trong viện ngươi gạt ta một lần, giờ còn muốn dùng mánh khoé tương tự, Hề Hồng Hiên ta tuy rằng không phải người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng không ngu xuẩn đến thế đâu. Ngươi không biết lão ở chỗ nào cả, nếu ngươi biết rồi, ha ha! Sau khi ngươi lấy được tiền sẽ giết ta ngay! Sao hả Thẩm Trạch Xuyên, có phải là lật tung Khuất Đô cũng không tìm được lão không?

Thẩm Trạch Xuyên hơi siết khăn.

Hề Hồng Hiên cào tóc lộn xộn, nói: “Mặc dù ngươi biết cách nói năng nhưng ngươi đã quên mất một chuyện, đó là ngươi giấu người cẩn thận quá cũng khiến ta sinh nghi rồi. Coi như ta tin ngươi mấy phần, cũng không thể không đề phòng sớm, giao thiệp với ngươi, cái ta sợ là quay đầu lại nhận một đao.”

Trong mắt Thẩm Trạch Xuyên không có tình cảm, y nhìn Hề Hồng Hiên, hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Ta muốn ra ngoài, ” Hề Hồng Hiên chỉ vào cửa, “ta muốn không rụng cọng lông cọng tóc nào bước ra ngoài. Nếu như tối nay ta không ra được, sáng mai thi thể Tề Huệ Liên sẽ đặt trước cửa nhà ngươi, ngươi tin không? Ngươi với ta thử xem. Cẩu tạp chủng bán chủ cầu vinh Hề Đan này chắc chắn nói cho ngươi rồi, người dưới tay ta đều là con cháu người hầu hết, an nguy của ta liên quan đến an nguy của mấy trăm người lận, dù ta không ra được vẫn có cách cách giết chết Tề Huệ Liên!”

“Ngươi nói láo.”

Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên đứng dậy, cảm xúc tàn nhẫn u ám nhất thời tràn ra trong gian phòng dơ bẩn này. Y lui vài bước, dựa vào bóng tối khiến cho gương mặt mơ hồ không rõ, biến thành một thứ khổng lồ nào đó trong bóng tối.

“Chỗ này cắt tuyệt với người ngoài, ngươi dùng cách gì thông báo người khác? Chết đến nơi rồi còn lừa ta, ngươi nói với ta thử xem?” Thẩm Trạch Xuyên như cười mà không phải, ngữ điệu rét lạnh, “Được thôi, chúng ta thử xem, ta đưa ngươi ra ngoài.”

“Nếu ta sớm có đề phòng, chẳng lẽ lại không sớm chuẩn bị?!” Hề Hồng Hiên thấy tình thế không ổn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tự dưng nâng cao giọng, “Ta đã bảo kẻ trông giữ rồi, cứ cách nửa tháng ta đến một lần, nếu ta không đến, bọn họ cứ thẳng tay động thủ! Lần trước ngươi hỏi ta có dám tin hay không, Thẩm Trạch Xuyên, lần này ta lại muốn hỏi ngươi, ngươi dám tin hay không!”

Thẩm Trạch Xuyên không lên tiếng.

Hề Hồng Hiên lại hoãn giọng như làm dịu: “Ngươi có thể mua được Hề Đan, chắc cũng đã biết. Tề Huệ Liên ở chỗ nào, trên đời chỉ có ta biết. Ta đã sớm hiểu trên cõi đời này không thể tin một ai, ta giữ vô số đường lui cho mình rồi. Lan Chu, chúng ta hà tất phải lưỡng bại câu thương? Ngươi làm ta tức giận, ta làm ngươi tức giận, ai cũng không có lợi, chẳng phải ngươi rất linh động sao? Làm ăn không có lời như vậy, tất nhiên ngươi sẽ không làm. Ngươi thiếu cái gì, ta đều có, ta cho ngươi, ngươi chỉ cần cho ta mượn can đảm với tài trí này, chúng ta có thể ăn sung mặc sướng ở Khuất Đô. Ngươi nhìn Lý Kiến Hằng đó, hắn đúng là hoàng đế tốt trăm năm khó gặp, hắn mà như người của ta với ngươi thì con đường thành công càng nhanh hơn rồi, một bước lên trời đấy Lan Chu! Ngươi giết ta rồi đắc tội thế gia, Tiêu nhị có thể tiếp nhận ngươi sao? Uy danh biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng của Tiêu thị còn có thể kéo dài bao lâu? Tiêu Phương Húc đã già rồi, nếu Tiêu Kí Minh cũng ngã nốt, dựa vào Tiêu nhị thì có cái lợi gì? Bọn hắn nhất định thất bại thôi!”


Hề Hồng Hiên như đang kích động, lại như đang khích lệ.

“Lan Chu, ngươi với ta đều đã trải qua cuộc sống khổ sở bị người kiềm chế, bây giờ ngươi vẫn lựa chọn khuất phục dưới Tiêu nhị, để cho hắn sai bảo sao? Trên đời này có thể không rời không bỏ chỉ có quyền thế và tiền! Ngươi cùng ta liên thủ, ta cho ngươi núi bạc, ngươi chỉ cần thay ta ổn định thanh danh Hề gia không đổ, chuyện làm ăn của chúng ta có thể nâng lên một bước, lúc đó mấy thứ lục đục đấm đá nhau đều khó mà lay được địa vị của ngươi và ta! Lúc trước ngươi hy vọng ta thôn tính nhà khác tự lập là vua, vậy bây giờ sao ngươi lại bị chế trụ rồi! Còn có sáu châu Trung Bác nữa, ngươi không muốn dựng lại Trung Bác rửa sạch nỗi nhục sao? Thẩm Vệ chưa được rửa sạch sẽ, nhưng ngươi có thể dùng bạc đập mở cánh cửa sáu châu Trung Bác, bọn họ bây giờ nghèo thảm thương, ngươi khác nào thần tiên từ trên trời giáng xuống, lúc ấy còn ai dám không phục ngươi? Lúc ấy còn ai dám mắng ngươi? Những thứ này tiền có thể cho ngươi hết, thái hậu được sao? Tiêu nhị được sao? Lan Chu, còn do dự cái gì nữa? Chúng ta vẫn có thể giống như trước, tiếp tục liên thủ trèo lên trên.”

Thẩm Trạch Xuyên bị lay động, y có vẻ không còn sát khí lan tràn như nãy nữa, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn, y nói: “Sớm thẳng thắn như vậy thì ngươi với ta đâu đến mức đối lập? Ngươi nói không sai, ngươi và ta liên thủ mới có thể bớt nhiều phiền não.”

“Ta là thương nhân, làm ăn thì nói chuyện làm ăn, nếu ngươi và ta liên thủ không có lợi ích lớn như vậy, ta hà tất phải hao nhiều lời?” Hề Hồng Hiên ngứa trên lưng, chỗ lần trước sụp xuống đập vào bị thương kết vảy sẹo, mấy ngày nay cũng ngứa đau đớn. Hắn nén lại rồi nói tiếp: “Vậy thì việc này không nên chậm trễ, giờ ra luôn đi. Đợi ta ra ngoài rồi, chúng ta lại ngồi xuống thong thả đàm luận.”

Bên trong trạch viện của Hề Hồng Hiên tại Khuất Đô có mười mấy cao thủ giang hồ, đó đều là nhờ tiêu số tiền lớn mời tới để hù dọa Thẩm Trạch Xuyên lần trước, vẫn nuôi ở trong nhà suốt. Trên thực tế hắn đã lòng như lửa đốt, bởi vì không có cách nào thăm dò tâm tư Thẩm Trạch Xuyên, cho nên cũng nổi sát tâm, quyết ý đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, bất luận làm sao đều phải ra khỏi nơi này trước đã —— chỉ có ra ngoài, mới có xoay chuyển!

Hắn muốn giết chết Thẩm Trạch Xuyên, thậm chí không kịp đợi sang ngày mai, càng không muốn giằng co đọ sức. Đọ sức cần phải lâu dài, đó thường mang ý đôi bên là quan hệ thế lực ngang nhau, có thể đủ ngồi xuống nói lời sắc bén. Hề Hồng Hiên cảm thấy hiện giờ hắn và Thẩm Trạch Xuyên đã mất đi cân bằng rồi, bởi chức vị của Thẩm Trạch Xuyên lên cao, hắn như lâm vào cảnh bị Thẩm Trạch Xuyên chụp lại, không có cách nào hành động như thế cuộc ban đầu.

Hề Hồng Hiên còn chưa biết vấn đề ở chỗ nào, nhưng hắn dựa vào trực giác của thương nhân đã phát hiện, hắn ở trong tình cảnh xoay vòng giống như gặp quỷ đánh tường¹ này không thể không liên quan tới Thẩm Trạch Xuyên.

¹Quỷ đánh tường: người mê tín cho rằng quỷ có thể tạo ra những cái bẫy vô hình ban đêm dụ người lạc đường

Bọn họ liên thủ đến hôm nay, ngoại trừ giết chết Hề Cố An, chiếm được chìa khóa của Hề gia, sau đó phát sinh các loại, Hề Hồng Hiên nếm trải ngon ngọt đều thoáng qua liền qua, chỉ có Thẩm Trạch Xuyên là chân thật nắm quyền đăng cao.

Hề Hồng Hiên xác định mình đã bị đùa bỡn, nhưng trên mặt hắn vẫn mang một vẻ hết sức chân thành, cứ như thể bội phục Thẩm Trạch Xuyên sát đất, còn sợ hãi Thẩm Trạch Xuyên mà không dám động.

Kiều Thiên Nhai đẩy khe cửa ra, ánh sáng của ngọn đèn dầu chiếu vào. Cổ tay lộ ra của Thẩm Trạch Xuyên rất sạch, y được ánh đèn nghiêng phủ, lại trở thành dáng vẻ giống như ban ngày, khách khí nói: “Mời đi.”

Hề Hồng Hiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui