Thẩm Trạch Xuyên hơi ngây người, bị râu của Tiêu Trì Dã cọ đến ngứa lòng bàn tay. Y nhìn Tiêu Trì Dã, nói: “… Đâm tay.”
Tiêu Trì Dã nói: “Sờ không thoải mái sao?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Thoải mái.”
Hai người cách ra một chút, lại giống như là không một kẽ hở. Tiêu Trì Dã người bẩn, mấy ngày nay đều chẳng có thời gian tắm rửa, bây giờ kề sát Thẩm Trạch Xuyên cũng không bận tâm, tùy ý cho Thẩm Trạch Xuyên sờ.
Thần Dương canh bên rèm cửa, tính toán thời điểm không còn sớm lắm, muốn cho người khác đi vào, lại không nghe thấy Tiêu Trì Dã chấp thuận nên giữ một đám thị vệ kẹt tại cửa, ai nấy cứ nhìn trời mà trông, ngẩn người ngây người.
“Sờ đã chưa?” Tiêu Trì Dã không nhịn được cười ra tiếng.
“Sắp thôi, ” Thẩm Trạch Xuyên nhếch viền môi, nhẹ nói bên tai Tiêu Trì Dã, “đâm ta đau quá.”
“Nơi nào đau?” Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, tựa trán mình lên trán y.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn chăm chú, con ngươi như hồ trên núi ẩm ướt sương mù, trong đó chứa tình cảm như vô tận, trong lúc nhìn nhau bộc lộ hết cho Tiêu Trì Dã xem, đến cả khóe mắt cũng ngậm tình ý như có như không.
Tiêu Trì Dã bỗng nhiên che đôi mắt Thẩm Trạch Xuyên lại, dừng một lát mới nói: “Bây giờ không phải lúc kích thích ta đâu.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Nghĩ đi đâu thế? Chỉ là nhìn ngươi thôi.”
“Không cho nhìn, ” Tiêu Trì Dã nói, “về rồi nhìn.”
Thần Dương bên ngoài ho vài tiếng, cất giọng gọi: “Chủ tử…”
Tiêu Trì Dã dời bàn tay, đứng lên nói: “Vào đi.”
Thần Dương mới vén rèm lên, mọi người nối đuôi nhau vào.
* * *
Thẩm Trạch Xuyên dựa vào gối, khoác áo choàng, vừa uống thuốc vừa nghe bọn họ thuật lại tình hình cụ thể mấy ngày gần đây. Đợi Kiều Thiên Nhai nói xong, y ngưng thần trầm tư chốc lát, nói: “Không sai, chuyện này kỳ lạ từ đầu tới đuôi, ta cũng nghi ngờ Ngẫu Hoa lâu sụp xuống không phải ngẫu nhiên, mà là mượn chuyện kênh rạch công tắc nghẽn ở phố lớn Đông Long để rắp tâm làm gì đó.”
“Hoàng thượng đăng cơ chưa được nửa năm, bây giờ cần bắt tay làm nhiều chuyện, đúng lúc cho mọi người đổi vận, “Tiêu Trì Dã ngồi ở ghế bên cạnh, “ai cam lòng để hắn chết?”
Đây cũng là chuyện Thẩm Trạch Xuyên không nghĩ ra, y uống xong thuốc liền đưa chén cho Kiều Thiên Nhai, nói: “Chúng ta không kiểm chứng công việc trong cung được, cần có một người thích hợp ở bên trong mới được.”
Vị trí thái giám cầm bút của Ti lễ giám trống chỗ, trước sau đều không phải chuyện cần tính. Bởi vì Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên đều không thể nhúng tay chuyện trong cung, đó là địa bàn của thái hậu, tương lai muốn đề bạt ai cũng là thái hậu định đoạt. Mà có ít còn hơn không, nếu có nội ứng cũng coi như tốt hơn nhiều so với hai mắt bịt kín.
Thẩm Trạch Xuyên nghĩ tới đây, đột nhiên hỏi: “Lần trước ngươi bảo điều tra Hương Vân, có tra ra gì không?”
Tiêu Trì Dã nói: “Bận quên rồi, Cốt Tân.”
Cốt Tân ra khỏi hàng, nói: “Ta đi Hương Vân phường cũng không hỏi thăm ra được tin tức gì mấu chốt, khách quen của Hương Vân không ngoài mấy người đó, ta tra lần lượt từng người, đều không liên quan tới việc làm chứng giả lần trước.”
Thẩm Trạch Xuyên luôn cảm thấy có gì đó mà y chưa chú ý tới, từ nơi sâu xa có một bàn tay đang dẫn dắt những chuyện này, giữa chúng nhất định tồn tại liên hệ nhân quả gì đó. Y lại rơi vào trầm tư, không biết có phải do bệnh nặng mới khỏi hay không, làm thế nào cũng không nghĩ ra được mấu chốt trong đó.
“Hoàng thượng vẫn chưa tỉnh, bệnh dịch cũng chưa biến mất hẳn, còn có mấy ngày nhàn hạ, không cần gấp ngay lúc này.” Tiêu Trì Dã vừa nói vừa vươn vai cánh tay, “Cống rãnh công đã thông rồi, mấy ngày tới mọi người nghỉ ngơi đi. Việc này rồi sẽ giải quyết, bây giờ nghỉ ngơi dưỡng sức mới là chuyện cần thiết.”
Các cận vệ đáp lời, sau đó lui khỏi phòng. Người vừa đi xong, Tiêu Trì Dã liền ngồi lên giường cởi giày.
“Ngươi ngủ no rồi, nhị công tử còn phải thu hồi tinh lực.” Tiêu Trì Dã nằm xuống bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, nói, “Lại đây chút, đắp chăn cho ta.”
Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu nói: “Khoác áo choàng mà ngủ đi.”
Tiêu Trì Dã nhắm mắt lại, nói: “Ngươi khoác đi.”
Thẩm Trạch Xuyên nhét gối dưới gáy Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã nhắm mắt bắt lấy tay y, thuận thế nắm cổ tay y kéo về hướng mình, ôm trọn lấy người.
“Gầy quá, ” Tiêu Trì Dã sờ y, “ôm trong lòng mà cộm đến hoảng luôn. Đợi thu đến rồi, món ăn dân dã của Ly Bắc cũng tới theo, khi ấy cố gắng nuôi nuôi, đến mùa đông là mập được rồi.”
Hơi thở của Tiêu Trì Dã hơi trầm, hắn mệt rã rời, nghiêng đầu ghì chóp mũi bên tóc mai Thẩm Trạch Xuyên, kiên cường chống đỡ cười nói: “… Cùng nhị công tử của ngươi ngủ một lúc.”
Tiêu Trì Dã mệt bở hơi tai, mấy ngày nay hắn đều không làm sao chợp mắt, cả ngày lẫn đêm đều phải tỉnh táo, giống như con sói cô độc bồi hồi trận địa, thể lực có lớn hơn nữa cũng có lúc tiêu hao hết. Thẩm Trạch Xuyên ở trên người hắn, hắn cảm thấy trọng lượng này vừa vặn, áp lên hắn vừa nóng vừa thỏa mãn.
Tiêu Trì Dã vốn định ngủ một lúc, buổi tối sẽ lấy chi phí dược liệu mấy ngày nay ra tính toán rõ ràng, ai biết ngủ một giấc đến tận giờ dần ba khắc ngày hôm sau. Lúc hắn tỉnh người vẫn còn ngẩn ngơ, trở mình một cái, vùi vào trong lòng Thẩm Trạch Xuyên.
Tiêu Trì Dã sững ra chốc lát, bỗng nhiên thanh tỉnh hẳn. Hắn chống thân nhìn, thì ra đêm qua hắn ngủ cách gối rồi, sau nửa đêm là đè lên cánh tay Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên nghiêng thân gối lên gối, một tay khác kéo áo choàng đắp lên người hắn, đây là tư thế ôm ấp tương tự như bảo vệ.
Trời chưa sáng, trong phòng tối.
Tiêu Trì Dã ngả về trên gối, ôm lấy Thẩm Trạch Xuyên quay mặt về phía mình. Áo choàng miễn cưỡng đắp trên thân hai người, hắn khàn giọng hỏi: “Đè đến tê rồi à?”
Thẩm Trạch Xuyên nửa mê nửa tỉnh, “Ừ” một tiếng.
Tiêu Trì Dã xoa xoa cánh tay tê cứng cho y, nói: “Gọi ta thì được rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên ấm lên, gọi: “Tiêu Nhị…”
Tiêu Trì Dã nói: “Ơi?”
Thẩm Trạch Xuyên mở mắt ra nhìn hắn, nói: “Ngươi đang ngủ còn gọi Thẩm Lan Chu.”
Tiêu Trì Dã nở nụ cười, nén giọng nói: “Ban ngày toàn nghĩ mà.”
Hai người gần bên nhau, Tiêu Trì Dã bị y nhìn đến tâm nóng thân cũng nóng, tinh thần sức lực mới ngủ đủ lại tràn trề, vừa muốn đùa Thẩm Trạch Xuyên, lại vừa muốn cho Thẩm Trạch Xuyên ngủ.
Bên ngoài không biết con chim gì kêu ục ục, trong màn đêm yên tĩnh lăn tăn như sóng gợn.
Tiêu Trì Dã nói: “Trước đó ngươi hỏi Hương Vân là nghĩ tới chuyện gì?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Mộ Như là từ đâu tới, là nữ nhân trước kia hoàng thượng mua sao?”
“Nàng là quà mừng sinh thần dưới thôn trang tặng cho hoàng thượng, ” Tiêu Trì Dã cuốn Thẩm Trạch Xuyên lại, “Ban đầu nuôi ở trong thôn trang, chỉ dạy dỗ thôi cũng phải phí một phen. Ta xem quê quán nàng là người Tấn Thành, ngươi cảm thấy là nàng ta sao?”
“Vì án ám sát nên hoàng thượng hoàn toàn chán ghét nội hoạn, sau Song Lộc cũng không còn thái giám thân cận, cung nữ hầu hạ bên cạnh lúc thường đều là người được tuyển chọn tỉ mỉ, người có thể xúi hắn, giúp hắn xuất cung chỉ có Mộ Như.” Thẩm Trạch Xuyên vừa nói vừa rơi vào trầm tư, “Nếu như là nàng, dẫu sao cũng phải có lý do… Nàng bây giờ không có hoàng tự, hoàng thượng sống nàng mới có thể sống, nàng càng cần lưu ý an nguy của hoàng thượng hơn người khác.”
“Chính là như thế, ” Tiêu Trì Dã nói, “người có thể bố trí trận này nhất định đã trải qua đắn đo suy nghĩ, phải có lý do. Tiên đế đột nhiên băng hà, Hoa gia cùng thất thế, dẫn đến ảnh hưởng không chỉ đơn giản là hạ mấy đỉnh mũ cánh chuồn, còn tác động lên sắp xếp thế cục của từng địa phương ở Đại Chu. Trong nửa năm qua Hải Lương Nghi tạo thành đối lập với thế gia, miễn cưỡng ổn định được cục diện. Nếu giờ khắc này thánh thượng gặp bất trắc, chẳng tốt cho ai cả.”
“Đợi đến khi hoàng thượng tỉnh rồi mới có thể biết nhiều thêm, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “lần này Công bộ hiện sơ suất lớn như vậy, Phan Tường Kiệt khó mà qua cửa này, chắc chắn sẽ bị kết tội bắt lại để khám. Ngươi đã gặp Lại tư Hộ bộ Lương Thôi Sơn chưa?”
“Gặp rồi, ” Tiêu Trì Dã suy nghĩ một chút, “hắn là người chịu khó.”
“Ta sai hắn ghi chép cặn kẽ dược liệu ra vào mấy ngày nay, đợi sau khi ra ngoài, Hộ bộ và Đô sát viện sẽ đến kiểm toán, ngươi giao sổ sách này là được thôi.”
“Làm tốt lắm, ” Tiêu Trì Dã vui lòng khen y, “lúc phát bệnh căn bản không kịp chờ trong cung được, ta đã bảo người lấy thuốc của tiệm thuốc bắc trước. Cấm quân có bút thiếp đang ghi chép, nhưng mà dù gì cũng không có sức thuyết phục bằng người của Hộ bộ làm chứng. Có sổ sách này, Cấm quân cũng không cần lằng nhằng với Hộ bộ.”
Tiêu Trì Dã không thích giao thiệp với quan chức Hộ bộ nhất. Hàng năm đối trướng đều là việc công, lần này lại dính vào đại sự kênh rạch công bế tắc, mấy con cáo già đó làm không xong nên muốn lôi kéo Cấm quân xuống nước, dễ khiến nội các gây khó dễ, pháp luật không trách số đông mà! Đầu xuân là lúc chính sự phức tạp nhất, công văn chồng chất như núi, nội các lập tức phải đối mặt với thời điểm đau đầu.
“Ngươi không muốn gặp người của Hộ bộ, bọn hắn cũng sợ gặp ngươi.” Thẩm Trạch Xuyên cười cười, “Lần trước sự việc lụa Tuyền Thành dính líu Vương Hiến, ta thấy hắn đã bị điều đi Lễ bộ rồi, là tác phẩm của ngươi sao?”
“Ta với hắn vốn không tư oán, trước kia đòi nợ cũng đều là việc công, hắn dính liên lụy vì ta, bị đội cái ô danh tham ăn hối lộ, cho hắn dịch tới Lễ bộ cũng chỉ là kế tạm thời.” Tiêu Trì Dã nói, “Lần đô sát này, điểm tốt của hắn nhất định mất rồi, thả ra ngoài cũng chỉ có thể thả đi đất nghèo hẻo lánh.”
Vương Hiến số xui, hắn vốn là chủ sự tại Hộ bộ, giao thiệp với Tiêu Trì Dã rất khổ cực. Mấy năm trước lúc trang bị Cấm quân cũ nát, mỗi lần làm khổ lao, đối trướng đều là Tiêu Trì Dã tự đến chặn hắn. Hắn và Tiêu Trì Dã căn bản không có quan hệ cá nhân để mà nói. Ai biết tai họa bất ngờ, Tiêu Trì Dã chịu quở trách tại ngự tiền, lụa Tuyền Thành kia trùng hợp từng qua tay hắn, hắn không nói rõ được, Tiêu Trì Dã với Lý Kiến Hằng thì huynh đệ tình thâm lại xướng bài quân thần hoà hợp, hắn lại bị tước luôn cái chức chủ sự, suýt nữa thành tù nhân rồi. Bây giờ chức quan Khuất Đô cũng không làm nổi nữa, bên ngoài thì chẳng có nơi tốt để đến, đô sát cũng chỉ để lại mấy chữ “sơ suất tắc trách”, thận trọng nửa đời đều trôi theo dòng nước, thật sự là chết oan.
Tâm trạng Thẩm Trạch Xuyên hơi động, nói: “Chắc không phải ngươi muốn thuận nước đẩy thuyền, thả hắn đi Trung Bác chứ?”
Tiêu Trì Dã cười một tiếng, nói: “Cái này mà ngươi cũng đoán được.”
Tiêu Trì Dã đã giúp Vương Hiến một lần, tìm cách cho hắn tới Lễ bộ, tốt xấu gì cũng giữ được bát cơm. Ngày trước Vương Hiến không thích hắn, bây giờ lại phải mang ơn đội nghĩa hắn. Tiêu Trì Dã liền tính lúc thả Vương Hiến ra ngoài sẽ điều hắn đi Trung Bác. Trung Bác hiện nay đều là giặc cỏ thổ phỉ, mọi người đều muốn nhét người tới đó.
“Địa phương khác không liên quan, nhưng Tì Châu nhất định cần xếp nhân thủ.” Tiêu Trì Dã thả lỏng nói, “Ngươi vì chuyện trợ cấp phá dỡ mà đề ra một chủ ý hay, châu phủ Tì Châu Chu Quế bây giờ giao hảo cùng chúng ta, thả Vương Hiến dưới tay hắn, hắn đương nhiên hiểu đây là ý gì. Sáu châu Trung Bác năm nay nhất định sẽ tăng cường đốc thúc, thế nhưng bất luận triều đình phái ai đi làm, Tì Châu đều phải ở ngay dưới mắt ta.”
Tì Châu sát bên đường lương thực đông bắc, Tiêu Trì Dã làm vậy là đang ở Khuất Đô trông chừng cửa lớn kho lương thay thiết kỵ Ly Bắc. Hắn và Tiêu Kí Minh hoàn toàn không nhắc chuyện qua thư, hai huynh đệ lại vẫn ngầm hiểu mười phần.
“Lụa Tuyền Thành là mầm họa, nếu không có Phó Lâm Diệp chỉ biết cái trước mắt, ma xui quỷ khiến làm rối lên, món nợ này chính là con đao chôn trong sổ sách của Cấm quân rồi.” Thẩm Trạch Xuyên dịch đầu xuống dưới, nói, “Nợ này do Tiết Tu Trác xử lý sao?”
“Chính là hắn.” Tiêu Trì Dã nói, “Tiết Tu Trác… ngươi thấy tên này thế nào?”
“Ban đầu ta cũng không chú ý hắn, nhưng ta kiểm tra đánh giá đô sát về hắn mấy năm qua đều là xuất sắc cả. Hắn vào triều năm Vĩnh Nghi, chính là ba năm cuối cùng kia của Quang Thành đế. Sau khi Hàm Đức đế đăng cơ hắn mới nhậm chức Hộ bộ đô cấp sự trung, làm ở vị trí này tám năm, mãi đến tận năm ngoái bãi săn Nam Lâm kinh biến, hắn mới thăng lên Đại lý tự, làm Tự thừa của Đại lý tự, ngay sau đó xử lý án Hoa Phan mưu phản, án ám sát tại bách quan yến, hai đại án liên quan đến an nguy của hoàng thượng. Hắn được đánh giá rất cao, quan hệ rộng với người trong tám đại gia, lại nói chuyện hoà hợp với quan chức hàn môn do Hải Lương Nghi dẫn đầu.” Thẩm Trạch Xuyên trầm ngâm giây lát, nói, “Nhưng ta hoàn toàn không biết lý lịch trước khi hắn vào triều.”
“Ta lại biết rõ này, ” Tiêu Trì Dã nói, “hỏi ta đi.”
Thẩm Trạch Xuyên khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi nói xem.”
“Sao mà nghe không giống như ngữ khí cầu người thế?” Tiêu Trì Dã quấn lấy áo khoác ngoài, đầu đối đầu cùng Thẩm Trạch Xuyên, “Dỗ vui vẻ rồi mới nói cho.”
Hắn nói hư hỏng có một nửa là để đùa người. Ai biết được Thẩm Trạch Xuyên lại nhìn hắn, miệng mở nhả khí, trong gang tấc kề bên này, gọi vừa nóng vừa nhẹ: “Sách An à.”
Hơi nóng ẩm ướt kia phả vào gò má, lan theo sống mũi thẳng tắp của Tiêu Trì Dã gọi đến trước môi, hai người chạm hờ như có như không.
Tiêu Trì Dã đột nhiên lật mình, chống trên thân Thẩm Trạch Xuyên cách một khe hở, nắm chính cằm y, nói: “Chỉ nói không làm là giả dối, nhị công tử không chịu đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...